Phiên Vân lúc thức dậy thì nhìn thấy Ngôn Phong vẫn còn ngủ bên cạnh mình, những ngày gần đây hắn khá bận rộn nên mỗi sáng khi y vẫn còn chưa thức Ngôn Phong cũng đã rời giường.
Hôm nay yên bình như vậy chắc cũng không có việc gì cần xử lý, đêm qua Ngôn Phong hình như cảm thấy không khỏe nên y nghĩ cứ để hắn ngủ thêm một lát.
Phiên Vân nhẹ nhàng xuống giường, cố gắng không gây ra tiếng động khiến người bị đánh thức. Y mang giầy vào rồi mới khoác thêm áo đi ra ngoài gọi người mang nước súc miệng đến.
Phiên Vân vừa khi rửa mặt thay y phục đều xong còn muốn ra ngoài hít thở một ít không khí buổi sáng, chỉ là y vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Lục Ngạn đến.
“ Phiên Vân công tử.”
“ Lục Ngạn?” Phiên Vân liếc nhìn vào trong phòng lại nói nhỏ tiếng: “ Có chuyện gì quan trọng sao, vương gia vẫn còn đang ngủ.”
Lục Ngạn lắc đầu: “ Không phải, ta là đến tìm công tử.”
“ Tìm ta?” Phiên Vân ngạc nhiên xong lại hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
“ Đêm hôm qua có vài người trong đám dân chạy nạn đến thành Liêm Giang, bọn họ có nhắc tới ngươi.”
Thấy Phiên Vân còn im lặng chờ mình, Lục Ngạn lại nói: “ Những người đó nói mình họ Đàn, còn có người tự xưng là phụ thân của ngươi. Ta không biết thực hư thế nào, thế nên mới định chờ đến sáng khi ngươi thức dậy mới đến nói qua một tiếng.”
“ Phụ thân sao?”
“ Ta thấy cũng thật lạ, không phải từng nói người thân của ngươi đều ở Tề An huyện, làm sao có thể xuất hiện ở đây.”
Phiên Vân suy nghĩ lại nói: “ Bọn họ giờ đang ở đâu?”
“ Vì phải chờ đến giờ mới báo cho ngươi, nên đêm qua ta đã thu xếp cho bọn họ ở tạm tại một căn nhà dân trong thành.”
“ Lục Ngạn, việc này không cần phải nói lại với vương gia, để ta tự mình giải quyết thì được rồi.”
“ Được, vậy ta đưa ngươi đi gặp họ để xác nhận xem.”
Phiên Vân trầm mặt, Đàn gia ở Tề An huyện lại lưu lạc đến chỗ này, Nhã Thanh cùng bá mẫu cũng tới giờ không có tin tức, biết đâu cũng có thể biết được chút ít trên người bọn họ.
Mới đầu còn cảm thấy hồ nghi thật giả, chờ khi được Lục Ngạn dẫn đến một căn nhà dân ở Liêm Giang thành thì quả nhiên chính là phu phụ Đàn gia, còn có cả Đàn Nghệ nhị tiểu thư và phu quân của nàng ta thật đông đủ.
“ Phiên Vân.” Vừa nhìn thấy Phiên Vân đã tỏ ra mừng rỡ, Đàn thừa nói vội: “ Thật sự đúng là ngươi, mới đâu nghe mọi người nói trong số thuộc hạ của Nhật Minh vương gia có người tên Phiên Vân ta còn chưa tin là thật.”
Đưa mắt nhìn hết bốn năm người ở đây, Phiên Vân lạnh nhạt đối phụ thân mình nói: “ Sao các người lại ở đây?”
“ Chuyện cũng thật dài dòng.” Đàn Thừa thở dài: “ Đàn gia đột nhiên cả nhà đều bị bắt giam, sau đó cho dù đã được thả ra nhưng chức tri huyện nhỏ của ta cũng bị mất. Sau đó đều phải sống nhờ vào nhị tỷ và nhị tỷ phu của ngươi, haizz.”
“ Một năm trước lại có nổi loạn đánh cướp cùng triều đình đàn áp khắp nơi, ngay cả huyền Tề An cũng bị liên lụy. Chúng ta bây giờ không có chỗ nương tựa, cuộc sống cũng khó khăn.”
“ Dân chạy nạn nghe nói đến Nhật Minh vương vừa đánh trận vừa cứu tế khắp nơi, bọn họ đều bắt đầu chạy về phía nam để tìm đường sống. May mắn khi vừa đến Liêm Giang thì nghe nói vương gia đã chiếm được thành còn nhận dân chạy nạn.”
“ Ra vậy.” Phiên Vân vốn còn đang nghĩ, sau khi hỏi xem có biết được tin gì của Nhã Thanh sẽ không cần quan tâm đến bọn họ. Thế nhưng nghe nói rồi cũng cảm thấy Đàn Thừa trước kia bị giam giữ, còn mất chức quan cũng là do mình mới lại mềm lòng.
Y nhìn Đàn Thừa đầu tóc rối cùng y phục rách rưới, trong lòng lại nhớ đến lúc nhỏ được hắn nuôi dưỡng chăm sóc cũng không đành lòng.
Phiên Vân tuy vậy vẫn không tỏ ra thân cận, y chậm nói: “ Nếu đã đến rồi thì các người cứ ở lại đi, ta sẽ tìm một chỗ ở tốt hơn.”
“ Phiên...”
Đàn Thừa vui mừng muốn nắm tay Phiên Vân nhưng nói chưa hết lời đã bị y lui lại từ chối: “ Ta giúp cũng chỉ có thể giúp bao nhiêu, các ngườii từ nay về sau ở Liêm Gia thành tự lo cho chính mình. Ta từ trước đã nói cùng với Đàn gia không còn bất cứ quan hệ gì, sau này có chuyện cũng không cần đến tìm ta.”
“ Ngươi...”
- --------------------------------------------------------------
Thẫm Ngụy hôm nay vừa trở về thì đã thấy khá ồn ào, hắn nhìn trong phủ lại xuất hiện thêm một đám dân đứng tụ tập ở một gốc.
Gia nhân trong phủ cũng người chạy tới chạy lui thì bị Thẫm Ngụy kéo lại một tên để hỏi chuyện: “ Xảy ra việc gì?”
“ Thẫm tướng quân?” Tên gia nhân nhìn thấy Thẫm Ngụy lại nói: “ Là Vong Âm tướng quân đã trở về rồi còn mang theo một số dân làng nơi khác.”
“ Hắn về rồi?”
“ Còn có Vong Âm tướng quân hình như ngài ấy bị thương, thế nên Ngọc Trúc đại nhân bảo chúng ta thay thế sắp xếp cho mấy người dân kia chỗ ở tạm trước.”
“ Bị thương sao?” Nhìn đám người dân kia rồi Thẫm Ngụy lại hỏi: “ Giờ hắn đang ở đâu?”
“ Ngài ấy đã được đưa đến Hạ Vinh phòng, Ngọc Trúc đại nhân cũng đang ở đó thưa tướng quân.”
“ Ta biết rồi, tiếp tục làm việc của ngươi.” Nói xong lại xoay người đi Hạ Vinh phòng, Vong Âm năng lực trong số bọn họ đã đứng hàng thứ ba, nếu nói hắn bị kẻ khác đả thương thì hắn rất có thể đã bị đại hoàng tử Duật Thư phát hiện cho người truy sát.
Thẫm Ngụy vội bước vào phòng thì không ngờ cùng lúc lại có người từ bên trong đang chạy vội ra đâm phải. Vì cả hai người đều đang vội nên lúc bị đụng phải lực khá mạnh khiến người kia nghiêng về một bên sắp bị đụng đầu vào cửa, Thẫm Ngụy nhanh tay kéo y trở lại.
Vẫn chưa nhìn thấy mặt nhưng vô tình người có cơ thể nhỏ gầy ngã vào trong ngực mình lại có chút quen thuộc, Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Nhã Thanh?”
“ Ây...” Nhã Thanh vẫn còn choáng, y chợt nghe tiếng gọi tên mình mới nhìn lại kẻ vừa bị mình đụng phải nói: “ Thẫm Ngụy? Thì ra là ngươi sao?”
“ Ngươi....”
“ Thẫm Ngụy ngươi đến vừa đúng lúc, bây giờ ta đang rất vội, ngươi giúp ta ra ngoài mua mấy loại thuốc được ghi trong giấy này.” Đưa tờ giấy mình đã ghi tên mấy loại thuốc trên đó cho Thẫm Ngụy, thế nhưng thấy hắn vẫn trầm mặt đứng đó trơ ra như cục đá. Nhã Thanh lại nói: “ Còn đứng đó làm gì, nhanh đi mua giúp ta.”
Hắn tìm kiếm hết bao lâu cũng không có một chút tin tức, Nhã Thanh bây giờ đột nhiên lại ở đâu xuất hiện như không có việc gì. Thẫm Ngụy còn có chuyện muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn phải gác lại sau.
Cầm đơn thuốc của Nhã Thanh, Thẫm Ngụy không nói gì đã xoay đầu bỏ đi.
Ngọc Trúc trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng của Thẫm Ngụy và Nhã Thanh vừa rồi, hắn trước nay ngoài Duật Ngôn Phong và y thì chưa từng nghe theo bất cứ ai, không ngờ bây giờ lại bị kẻ khác sai bảo như vậy có chút khó tin.
Nhìn cánh vết thương trên tay Vong Âm lại rỉ máu, Ngọc Trúc lên tiếng hỏi: “ Vậy chứ đã xảy ra chuyện gì, đây không phải thương do binh khí gây ra.”
“ Không sao.” Vong Âm tựa mình bên cạnh giường nói: “ Chỉ bị móng hổ cào trúng.”
“ Hổ? Ngươi lại có thể bất cẩn như vậy?”
“ Là do bảo vệ ta.” Nhã Thanh trở lại vào phòng, y chỉ đơn giản trả lời như vậy rồi lại ngồi xuống bên giường xem vết thương của Vong Âm: “ Trên đường đi ta lại không mang theo bao nhiêu dược liệu bên người, vết thương của ngươi khó lành như vậy mấy ngày tới không thể hoạt động mạnh.”
“ Ta biết rồi.”
Bọn họ mấy ngày đi đường nên cho dù Nhã Thanh đã dùng thuốc cầm máu cho hắn nhưng vết thương vẫn không thể khép miệng, lúc bọn họ vừa về đến Thừa Ân thành thì vết thương lại chảy máu khiến Nhã Thanh có chút khẩn trương.
Vong Âm im lặng nhìn Nhã Thanh đang cẩn thận rửa vết thương trên tay mình, y cho dù không nói ra miệng nhưng hành động cũng có thể nhìn thấy là đang lo lắng cho hắn.
Trước kia cho dù muốn nói chuyện cũng bị Nhã Thanh cho là nhàm chán không muốn trả lời quá ba câu, thế nhưng mấy ngày nay lúc nào y cũng quan tâm nói chuyện với hắn khiến Vong Âm cũng không nhận ra bản thân đang trong lòng cảm thấy vui mà mỉm cười.
Thay một băng vải sạch khác xong Nhã Thanh lại nói: “ Không sao rồi, đợi Thẫm Ngụy mang thuốc về rồi ngươi mỗi ngày đều phải uống hai lần, chỉ cần ngươi không động đến vết thương thì chỉ một hai ngày nữa cũng lành lặn thôi.”
“ Ta biết.” Vong Âm lại nói: “ Ngươi cũng đã vài ngày phải đi đường mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
“ Đúng vậy Nhã Thanh.” Ngọc Trúc nói: “ Ta đã bảo người chuẩn bị một căn phòng bên cạnh cho ngươi nghỉ ngơi cũng sắp xếp cho mẫu thân của ngươi, Vong Âm để ta cho vài a hoàn chăm sóc hắn là được.”
“ Không cần đâu, dù sao Vong Âm cũng là vì ta mới bị thương.” Nhã Thanh nhìn Vong Âm nói: “ Cho dù ngươi nói mình không sao nhưng ta là đại phu, đến khi thương trên người ngươi lành lại ta tự nhiên cũng không muốn quan tâm đến.”
“ Vậy...” Ngọc Trúc suy nghĩ rồi mới nói: “ Ta ra ngoài xem hạ nhân sắp xếp nơi ở cho mọi người thế nào, cũng cần phải nói lại chuyện này với Lê Duy thành chủ để ngài ấy tính toán cho bọn họ.”
“ Ngọc Trúc đại nhân, làm phiền có thể thay ta báo tin bình an cho Phiên Vân, ta sợ y lại lo lắng.”
“ Chúng ta ở đây tìm ngươi đã lâu, cuối cùng cũng biết ngươi không sao đương nhiên phải báo lại chuyện này với Phiên Vân.”
“ Cảm tạ.”
Ngọc Trúc mỉm cười với Nhã Thanh rồi ra khỏi phòng, Nhã Thanh tuy trước kia có không thích người này nhưng cũng không thể phủ nhận con người Ngọc Trúc cũng không tệ, bất quá cũng chỉ có thể nói chuyện khách sáo một chút.
“ Nhã Thanh.” Vong Âm lên tiếng: “ Ngươi không phải muốn lập tức đến Thừa Viên Chức gặp Phiên Vân công tử sao?”
“ Chuyện đó có thể để sau.” Nhã Thanh thở dài mệt mỏi: “ Ngươi là vì ta mới bị thương, ta cũng không thể cứ như vậy xem như không có gì.”
“ Còn có vẫn chưa nói với ngươi.” Nhã Thanh mỉm cười với Vong Âm, y dịu giọng nói: “ Cảm ơn vì đã cứu ta.”
“...”