Những chỗ bị thương trên cơ thể Lục Tử Kỳ được Nguyên Hạo điều trị cùng với Tống Tiểu Hoa chăm sóc đã khôi phục rất nhanh rất tốt, trừ việc còn có một chút suy yếu thì nhìn ngoài mặt thì cũng không quá lo ngại.
Nguyên Hạo chỉ nói bệnh bao tử của Lục Tử Kỳ tương đối nghiêm trọng sau này ăn uống phải cẩn thận một chút, mà Tống Tiểu Hoa hoàn toàn là người ngốc trong phương diện này nên vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ, về phần Lục Tử Kỳ tự nhiên sẽ không nói ra tình hình thực tế nhìn nàng mừng rỡ cười híp mắt thì thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, chỉ cần không tái phát, sẽ không có chuyện gì.
Trải qua sự việc này, dân chúng địa phương biến Lục Tử Kỳ thành một Đại Anh Hùng, mặc dù người người đều muốn qua đây để biểu lộ tình cảm ngưỡng mộ nhưng biết thân thể chàng không khỏe không tiện quấy rầy, vì thế nhao nhao nhờ trưởng bối trong tộc Tống Tiểu Hoa tạm thời biểu lộ tâm ý, đủ loại dược liệu đặc sản chất nửa gian phòng.
Lục Tử Kỳ mọi cách từ chối nhưng không có kết quả, từ chối thì bất kính chỉ có thể xin quản sự trong tộc chờ sau khi bọn hắn rời đi thì phân phát mấy thứ này cho người cần, thuận tiện, bàn bạc chuyện trong nhà Tống Tiểu Hoa.
Bởi vì Tống Tiểu Hoa lấy chồng ở xa, không có khả năng tự mình xử lý chuyện trong nhà, cho nên đem tất cả sản nghiệp toàn quyền ủy thác cho tộc trông coi, lại lấy ra một khoản chi nhất định, chuyển thành tiền tích trữ. Dù sao cũng là trải qua mấy đời người cố gắng mới kiếm được, không thể đứt đoạn trong tay Tống Tiểu Hoa, đợi ngày sau tích góp từng tí một số lượng lớn, lại nghĩ biện pháp sửa đường quản lý trường học vì dân chúng làm chút chuyện, cũng là tích đức cho người đã mất.
Tộc nhân thương người cô đơn lẻ loi, cảm thấy hết sức chân thành, hơn nữa là kính trọng phu quân cao thượng, miệng luôn nói đáp ứng đối với những yêu cầu này cũng chắc chắn dốc hết tâm sức.
Xử lý xong chuyện trong nhà, lại được quan viên giải quyết hết mọi việc mà hoảng sợ không chịu nổi một ngày, Lục Tử Kỳ quyết định cùng Tống Tiểu Hoa bây giờ lên đường trở về ‘huỵen Bắc Nhai’ đã rời đi hơn tháng.
Mà Nguyên Hạo cũng tại thời điểm đó chia tay họ.
Mấy ngày qua, Nguyên Hạo biểu hiện vô cùng phù hợp với thân phận bạn tốt Lục Tử Kỳ. Trong lúc rãnh rỗi hai người liền uống chút trà tâm sự trời cao biển rộng, tán gẫu một chút hoặc đánh mấy ván cờ, thỉnh thoảng giúp đỡ Lục Tử Kỳ bệnh nặng chưa lành không có cách nào sắp xếp những thứ phức tạp. Đối với Tống Tiểu Hoa cũng là trước mặt sau lưng trên miệng đều là ‘Tẩu Phu Nhân’ dài ‘Tẩu Phu Nhân’ ngắn, hai bên dù cực kỳ quen thuộc thân thiện nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa. Làm cho Tống Tiểu Hoa nghĩ nhìn khuôn mặt mất hồn của hắn vài lần đều cảm thấy có ý không tốt. . . . . .
Chỉ là, lúc lên ngựa để đi, Nguyên Hạo liên tiếp bỏ lại hai quả năng lượng nguyên tử cấp bậc bom nặng ký.
Một câu nói cùng một phương thuốc.
Lúc đó, mặt trời ấm áp chiếu qua đầu, gió từ từ thổi, một bộ quần áo lam yêu nghiệt trai đẹp tay cầm dây cương ngồi trên con tuấn mã đen nhánh, cả người tiêu sái, dung mạo tuấn dật, khuôn mặt cong cong, tất cả đều là bình tĩnh tốt đẹp, quả thật hài hòa đến rối tinh rối mù.
Lúc mở miệng, âm thanh trong sáng dễ nghe tràn đầy trung khí phảng phất như nước trong đánh lên khe núi đá, nghe thấy tâm tình tốt toàn thân thư thái, huynh ấy dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn Lục Tử Kỳ đứng kề vai, Tống Tiểu Hoa cố gắng đè nén nỗi buồn chia ly nhếch miệng cười gượng: “Hiện tại nói cho ngươi biết câu kia ta đã bị cắt ngang không nói hết câu, cần phải cẩn thận nghe kỹ!”
Hơi nghiêng về phía trước, nói từng chữ: “Nàng có nguyện ý làm người của Lý Nguyên Hạo, Tiểu Diêu.”
Không đợi đối phương phản ứng lập tức ngồi thẳng, từ trong lòng móc ra một trang giấy, nhẹ nhàng vứt cho Lục Tử Kỳ đang nhíu mày lại: “Điều dưỡng theo bài thuốc, ít nhất đảm bảo ba năm bình thản vô sự. Ba năm sau, chắc chắn xuất hiện quấy rầy, cùng Lục huynh cùng thưởng thức cảnh đẹp Biện Lương!”
Dứt lời, cũng không nhìn hai người, giơ roi giục ngựa, từng tiếng cười sang sảng sảng khoái kèm với tiếng vó ngựa vang vọng ở không gian mênh mông.
Tống Tiểu Hoa đang nghe câu nói kia sau, đầu tiên là có chút xốc xếch trong gió, tiếp liền thay đổi biến thành cực kỳ xốc xếch trong gió.
Tình cảm Nguyên Hạo dành cho nàng có phải là tình bạn thần khiết giữa nam nữ không, trong lòng đã sớm biết rõ. Cho nên, thiên thời địa lợi nhân hòa cũng trở thành thời điểm không ra gì để phá cửa sổ thổ lộ ngay trước mặt, cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn thậm chí còn khiếp sợ không nói gì, cũng không tạo thành thật nhiều sóng xung kích mạnh mẽ.
Dù sao, cũng không thể phát triển thêm bước nào nữa, ngay khi nói ra miệng cũng chỉ là chấm dứt tâm nguyện mà thôi, ba người tạo thành một tam giác đều vô cùng hiểu rõ, cơ thể rung động, coi như đã từng nghe, cuộc sống gia đình tạm ổn nên nghe thấy vẫn chỉ là nghe thấy.
Mặc dù, có chút luyến tiếc huynh ấy, người đàn ông im lặng cùng với mình coi chừng mình không cầu hồi báo. . . . . .
Trọng điểm ngổn ngang chính là tên người ——
Lý Nguyên Hạo. . . . . . Lý Nguyên Hạo!
Tri thức lịch sử của Tống Tiểu Hoa cằn cỗi làm người ta phải oán trách, hoàn toàn không biết Lý Nguyên Hạo đã làm những chuyện đại sự gì nhưng nàng lại biết, vị nhân huynh này đã để lại tên tuổi vang dội trong lịch sử, hơn nữa, không phải là người Tống. Nói một cách khác, trong thời đại này là ‘người ngoại quốc’, còn là một hoàng tử ngoại quốc.
Sở dĩ biết những thứ này hoàn toàn bởi vì Tống Tiểu Hoa nhớ năm đó cũng đã từng là ‘hủ nữ’ thứ thiệt, mỗi năm vào ngày nào tháng nào đó được đọc một quyển rất là nổi tiếng ‘Đồng nhân văn’, trong đó nói là một đoạn tình yêu sầu triền miên của Lý Nguyên Hạo, hơn nữa là một đoạn tình cảm với nam nhân. . . . . .
Vài ngày trước, lúc tắm dược, thân thể Lục Tử Kỳ trần truồng, hôn mê. . . . . . Phụt. . . . . .
Hoa cúc tàn rơi đầy đất, bi thương. . . . . . Phụt Phụt Phụt. . . . . .
Bên này Tống Tiểu Hoa nghẹn họng nhìn trân trối phiêu linh trong gió, bên kia Lục Tử Kỳ cười khổ vỗ trán bất đắc dĩ than nhẹ.
Cuối cùng vẫn là nói ra, mà còn thoải mái nói trước mặt hắn. Không hiểu là quang minh lỗi lạc hay là cố ý khiêu khích, hoặc là muốn cho hắn biết cảm giác nguy hiểm? . . . . . .
Nguyên Hạo, con của Đảng Hạng Vương Lý Đức Minh, Lý Nguyên Hạo.
Lời đồn đãi vị Đảng Hạng hoàng tử thích áo trắng, mang hắc quan, thân mang bội cung tiễn, ra ngoài thường có hơn trăm người tiền hô hậu ủng rầm rộ oai phong, thuở nhỏ đã có danh tiêng oai hùng. Không hề nghĩ rằng là người tuấn tú phong nhã như thế, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.
Cũng bởi vì nguyên nhân này nên không có đoán được thân phận thực sự. Đến lúc đến Châu Phủ, nói chuyện với huynh trưởng về chiến sự và phòng ngự ở biên quan với Liêu quốc cùng Đảng Hạng đang có kế hoạch kết thân, bất chợt linh quang hiện ra mọi mối liến kết, đợi đến hôm đó chạm mặt nhau, thêm chút dò xét, cuối cùng cũng chứng thực suy đoán.
Nguyên Hạo đến ‘Bắc Nhai’, là vì chọn tuyến đường đi về phía Liêu quốc, bởi vì là một mình, hành động bí mật không muốn thân phận lộ ra ngoài, trước đó chắc là đã chuẩn bị thỏa đáng, cho nên có thể nhẹ nhõm ra vào biên cảnh không cần qua văn thư thông quan.
Vào nước Liêu chỉ vì một chuyện, thương nghị việc cưới Hưng Bình công chúa.
Liêu Chủ tuy rằng còn rất trẻ, nhưng hùng tâm tráng khí bừng bừng có kế hoạch khôi phục lại hình ảnh tiến quân thần tốc hùng dũng của năm đó vào Trung thổ. Trong trường hợp đó, đương kim Đại Tống Quốc thái dân an đã không phải là mấy chục năm trước chịu đủ nỗi khổ chiến loạn suy nhược mặc cho xâm lấn, chỉ với Liêu quốc ngày càng xuống dốc tuyệt đối khó có thể hành động, trừ phi liên thủ với nhất tộc Đảng Hạng ở phía tây mới nổi lên, tạo thành thế chân vạc, mới có cơ hội thôn tính Trung Nguyên giàu có và đông đúc.
Mà dã tâm Nguyên Hạo, từ lúc trước tặng bản du ký là có thể thấy rõ. Trong sách hầu hết đều ghi là cứ điểm biên quan Đại Tống cùng với khu vực dân cư có kinh tế phát triển nhất đất, nếu tự viết có nghĩa là những địa phương này đã từng đặt chân tới. Tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực như vậy, người đoán toan tính cái gì, không cần nói cũng biết.
Còn có tấm bản đồ da dê chỉ nơi cắm trại của người Liêu xâm phạm, tường tận vô cùng thậm chí có thể nói không hề khác biệt, làm lòng người rét run. Tin tưởng bản đồ như vậy không chỉ có một tờ, cũng chắc chắn không chỉ miêu tả một chỗ này.
Ba năm. . . . . .
Có lòng tin trong vòng ba năm có thể khiến Đảng Hạng ngồi ngang hàng với Đại Tống?
Mày kiếm nhếch lên, khi dễ Đại Tống không có người sao? Cuồng ngạo quá mức!
Hồi phục thu lại, nếu đã biểu lộ thân phận như thế, ngày sau nếu có cơ hội gặp nhau, còn muốn sống vui vẻ tâm sự không có ngăn cách, không so đo như thời gian qua, sợ là không thể. . . . . .
Đè xuống sự rầu rĩ trong lòng, mở phương thuốc trong tay ra, đảo qua, nhất thời biến sắc, im lặng một hồi, cuối cùng không thể nhịn được nữa phun mấy chữ từ trong kẽ răng ra: “Người này rõ là. . . . . .”
Mà Tống Tiểu Hoa cũng tạm thời làm ngừng lại tam quan bất chính càng chạy càng chếch, nghe được câu này, theo bản năng liền nghiêng đầu đi tới nhìn, lập tức sững sờ: “Cấm dục tháng ba!”
Cổ ngữ có nói ‘Ba mươi năm Hà Đông bốn mươi năm Hà Tây phong thủy luân chuyển năm nay không đến nhà ta không có nghĩa là không hồi đáp mà chưa tới thời điểm phải trả toàn bộ’. . . . . . Tống Tiểu Hoa vô cùng khắc sâu, các cụ nói cấm có sai ~
Trên trang giấy của Nguyên Hạo trừ phương thuốc còn dặn dò rất nhiều thứ, ví dụ như một ngày ba bữa nên ăn chút gì một năm bốn mùa nên chú ý những thứ gì, Tống Tiểu Hoa lấy ra tư thế hăng hái chiến đấu của năm đó ‘Luận về Mã Nguyên Đặng’ đọc toàn bộ không sót chữ gì từ trên xuống dưới, cũng thề thực hiện nó mà không bớt tí nào..
Về phần cuối cùng này bốn chữ to bắt mắt, phản ứng đầu tiên của nàng là làm đà điểu giả bộ không nhìn, phản ứng thứ hai là nghi ngờ hai mắt của mình cùng khả năng lý giải, phản ứng thứ ba là kéo tóc buồn bực gầm rú như sói, phản ứng thứ tư chỉ còn là bình tĩnh.
Bởi vì thấy sắc mặt của Lục Tử Kỳ, trong trắng lộ ra hồng, hồng trong lộ ra đen, mặt đầy vạch đen tụ thành cái bát tô lớn, khiến trong lòng Tống Tiểu Hoa như bị mèo gãi lập tức an lòng.
Trải qua khoa học chứng minh, phương diện ‘bản năng thú tính nguyên thủy’ này, nam nhân vẫn mạnh hơn nữ nhân.
Đối với nam nhân mà nói, đây là một loại kích thích bẩm sinh, trên căn bản đến độ tuổi mặc dù không có tiền bối giáo sư cũng vô sự tự thông không thể sửa đổi được. Cho nên, các nam nhân dùng nửa phía dưới để suy nghĩ chính là thiên tính, bọn họ đối với cái này cũng cảm thấy bất đắc dĩ rất vô tội. . . . . .
Đối với nữ nhân, bình thường phải có kinh nghiệm thực tế thí sau đó mới có thể ‘giếng phun’, điều này cũng thể hiện vì sao cùng độ tuổi thì thiếu phụ và thiếu nữ lại khác nhau, người trước sẽ không dễ dàng đi vào giấc ngủ vì lý do là không chịu nổi cô đơn. . . . . .
Tổng hợp lại, tại điều kiện khách quan trên, Lục Tử Kỳ góa vợ đã ba năm dĩ nhiên so với tình trạng trước mắt chỉ dừng lại ở tinh thần đói khát mà Tống Tiểu Hoa muốn giống một cây táo đang được cho thêm củi đốt. Quan trọng nhất là, theo chủ quan, Tống Tiểu Hoa cuối cùng cũng thành công có thể bắt được, đối mặt với nữ nhân mình động lòng động tình mà không thể làm gì??, thật vô cùng thê thảm vô nhân đạo. . . . . .
Tống Tiểu Hoa tính toán một chút, từ lúc nàng thèm thuồng ‘sắc đẹp’ muốn đẩy ngã chàng ăn sạch sành sanh đến bây giời, xấp xỉ cũng gần ba tháng, tính thời gian xem như là huề nhau.
Suy nghĩ lúc trước mình trải qua những buồn bực và rối rắm, mặc dù phần lớn không thể trách chàng nhưng truy cứu ngọn nguồn thì chàng không thoát khỏi liên quan, không tìm cách phát tiết một chút thì thật là hơi tức giận bất bình, trừ việc ‘trả thù’ chàng thì còn có thể ‘trả thù’ ai đây? Hôm nay có Nguyên Hạo là ‘lông gà’ tạo ra ‘Thẻ lệnh’, thật là là trời cũng giúp ta!
Nói đi thì cũng phải nói lại, Nguyên Hạo chẳng biết tại sao tạo ra một khoản này, đoán chừng đến 89% là đùa giỡn, chưa từng nghe nói bệnh bao tử có liên quan gì đến xxoo cả. . . . . .
Sở dĩ làm như vậy vì không để cho Tống Tiểu Hoa chạm vào Lục Tử Kỳ hay vẫn là không để cho Lục Tử Kỳ chạm vào Tống Tiểu Hoa đây? Thật là quan hệ “3P” phức tạp quỷ dị, phì. . . . . .
Hoặc là, chỉ vì để cho nàng có cơ hội hả giận, hòa nhau một ván chứ? Tựa như, lúc trước cố ý viết một vì vào thuốc của Lục Tử Kỳ để cho chàng đắng phát sặc, thật ra thì, là bởi vì lúc mới gặp hai mắt nàng giống mắt thỏ, còn có ngón tay bánh chưng sao?
Nguyên Hạo, hiện tại hồi tưởng lại, từng chút từng chút, huynh yên lặng vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy, mà ta vẫn u mê.
Đợi đến khi bỗng nhiên tỉnh giấc, tâm đã sớm rơi vào tay giặc. Nếu không báo đáp gì, thuận tiện chặt đứt hoàn toàn các loại vướng mắc.
Hôm đó nói những lời đó với huynh, là tình cảm ta dành cho Tử Kỳ, cũng là áy náy của ta đối với huynh.
Nếu làm thương tổn tới huynh, thật xin lỗi. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: kia bản đồng nhân văn chính là mèo chuột kinh điển chi tác ——《 chinh phục 》
Bản Yêu rất đối với Lý Nguyên Hạo dễ hiểu nhận thức chính là bắt đầu tại này văn ~ lại nói, hắn cùng Miêu nhi tình cảm vậy thì thật là. . . . . . Ta Đại Ái cường cường a!
Xốc xếch thổi qua. . . . . .