Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 69: Chương 69: Dáng vẻ ban đầu




Ôn Tuyền Sơn Trang nghĩa cũng như tên là một trang viên xây ở trong núi có ôn tuyền.

Tống Tiểu Hoa ung dung thong thả tắm rửa, sau đó mặc cho hơi nước quấn ba tầng trong ba tầng ngoài quanh nàng thành một quả bóng tròn to lớn, Thính Huyền dùng khăn vải khô cẩn thận lau tóc cho nàng.

Ngồi ở trong đình màn che rũ xuống, uống trà nóng cầm lò sưởi, nhìn qua khe hở bị gió thổi lên thấy tuyết trắng nhẹ nhàng tung bay bên ngoài, Tống Tiểu Hoa ngân nga giai điệu nhỏ tâm trạng rất vui vẻ.

Mặc dù sơn trang lớn, người làm cũng rất ít, quanh năm chỉ có mười mấy người đầy tớ già đợi ở chỗ này phụ trách quét dọn, đều là kiểu người trung hậu kiệm lời. Loại này cách xa tất cả ồn ào tranh đấu khiến cho cuộc sống của Tống Tiểu Hoa trôi qua vô cùng thoải mái, theo thân thể mỗi ngày một nặng, tính tình cũng càng lúc càng thêm yêu thích yên tĩnh không thích ồn ào, chỉ muốn ngâm trong suối nước nóng ngắm cảnh, ca hát, kể chuyện xưa cho bảo bảo trong bụng. Mỗi ngày vui vẻ thức giấc vui vẻ đi vào giấc ngủ, ngay cả trong mơ cũng ngọt ngào vui vẻ.

Đây có lẽ chính là cảm giác thỏa mãn của người sắp làm mẫu thân, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt bình thường, cũng có thể khiến lòng cảm động.

Lục Tử Kỳ cũng cách ngày sẽ dùng bồ câu đưa tin gửi một phong thư nhà tới, nội dung khá giống nhau, đều viết về những việc rắc rối vụn vặt. Lục Lăng đã biết rất nhiều chữ, hầu như thằng bé không cần vẽ tranh để thay thế nội dung muốn biểu đạt nữa, còn Tống Vô Khuyết vẫn ký tên bằng một dấu chân loang mực như cũ.

Nội dung thư hồi âm của Tống Tiểu Hoa càng vụn vặt hơn. Từ ngày biết mình mang thai đến nay, nàng đã bắt đầu viết “Nhật ký Bảo Bảo lớn dần“. Lúc đầu thai nhi chưa có động tĩnh rõ ràng gì, nên chỉ ghi lại hoạt động ăn uống và một ít suy tư của mình. Về sau, chủ yếu ghi chép lại thay đổi của thai nhi, ví dụ như giờ nào đột nhiên nhúc nhích, cái bụng trước mặt lớn hơn mấy hào mấy ly* so với ngày hôm qua, vân vân.

*mấy hào mấy ly: mấy mm mấy cm.

Cho nên, thật ra thư nhà cũng chỉ là nhật ký của hai ngày.

Nam nhân phải ở bên ngoài liều mạng làm việc, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh lão bà hài tử*. Nhưng nàng muốn nam nhân của mình không bỏ lỡ quá trình trưởng thành của hài tử dù chỉ một chút, có lẽ là đền bù lớn nhất cho nuối tiếc hắn từng trải qua.

*lão bà hài tử: vợ con.

Gần tối ngày hôm trước nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, nửa ngày đã khiến toàn bộ mọi thứ trước mắt bao phủ một màu trắng xóa. Xem ra, hôm nay bồ câu đưa tin không thể tới rồi. Trong lòng có chút thất vọng, có điều đã bị ép xuống rất nhanh, phụ nữ có thai phải luôn duy trì tâm trạng thoải mái, như vậy mới tốt cho Bảo Bảo.

Sau khi tóc được lau khô thì không buộc lên, cứ để xõa ra như vậy. Tóc Tống Tiểu Hoa bây giờ đã được chăm sóc rất tốt, mềm mại bóng loáng có đàn hồi, nhưng màu sắc vẫn mang theo chút vàng nhàn nhạt, giống như cố ý nhuộm.

Lục Tử Kỳ từng nói, từ màu sắc trên tóc của nàng có thể thấy được rất có thể trên người nàng có dòng máu người Hồ, cho nên mới có thể điêu ngoa như vậy, không dịu dàng giống nữ tử người Hán chút nào.

Tùy ý kéo một lọn vuốt vuốt trong tay, một cánh tay thon dài có lực hiện lên trong đầu, cầm sợi tóc quấn từng vòng giữa ngón tay.

Nhớ lúc đó, ngón tay cái của nàng chỉ lên trời, một chân đung đưa bày ra dáng vè kiêu ngạo: “Điêu ngoa chính là ưu điểm lớn nhất của lão nương, lão nương không cho là đáng xấu hổ mà còn cho rằng vinh hạnh!“. Ngay sau đó, như một ác hổ vồ mồi áp đảo nam nhân đang nghẹn họng, trong nháy mắt, ăn sạch sành sanh.

Tính ra, đã vài tháng không “ăn” rồi, thật sự hơi “đói”……

“Bảo Bảo, phụ mẫu vì con cố nén đói khát hy sinh rất lớn đó, vì điều này, nhất định tương lai con phải thật hiếu thảo với chúng ta. Nhất là phụ thân con….”

Đứng dậy khẽ vén màn che lên, bên ngoài gió lớn tuyết rơi nhiều, chỗ mình lại ấm áp như xuân. Giống như điều hắn đã cho nàng, cho cái gia đình này.

Đông Thanh, gả làm thê tử chàng, hi vọng sống chết cùng chàng.

“Ôi Nhị nãi nãi, cẩn thận gió thổi!” Hiểu Yên thu dọn xong đồ đạc vừa ngẩng đầu lại phát hiện Tống Tiểu Hoa đang nâng bụng đứng vén màn che nhìn ra bên ngoài, lập tức càu nhàu: “Ngài cũng không phải không biết, thân thể bây giờ đáng quý thế nào, dù chỉ có một chút xíu rắc rối, Nhị gia cũng không tha cho chúng tôi!”

“Ta đâu có yếu đuối như thế…..” Bất đắc dĩ bị đỡ vào trong, lúc quay đầu chẳng biết vì sao trong lòng khẽ động, vội vươn tay nhấc màn che dày lên lần nữa.

Kiệu nhỏ từ xa lại gần, dừng lại cách ngoài đình mười mét, hạ xuống đất. Cửa kiệu mở ra, một người cúi đầu bước ra, đứng thẳng.

Áo lông trắng, trâm ngọc trắng, ủng da trắng. Tóc đen mắt đen, hai mắt như mực. Môi bạc mím chặt, vì dáng vẻ gầy gầy mà thêm mấy phần kiên nghị.

Nụ cười Tống Tiểu Hoa nở rộ, dùng sức kéo màn che ra rộng hơn, trong nháy mắt gió tuyết bay vào, dọa cho Hiểu Yên và Thính Huyền vội vàng tới giúp nàng buộc lại cổ áo, đội mũ lên.

Dường như cảm thấy có động tĩnh, Lục Tử Kỳ di chuyển ánh mắt rồi ngừng lại, khóe môi nâng lên, đường nét đột nhiên nhu hòa.

Bước chân nhanh chóng và vững vàng, mang theo một luồng hơi lạnh.

Hắn vội xoay người lại buộc chặt màn che, nhưng nàng lại chỉ lo phủi tuyết rơi trên áo.

Chợt, nhìn nhau cười một tiếng.

Theo thói quen Lục Tử Kỳ muốn cầm đôi bàn tay nhỏ bé kia, lúc sắp chạm được thì dừng lại. Tay hắn quá lạnh.

Tống Tiểu Hoa đảo mắt, đặt lò sưởi mang theo nhiệt độ vào lòng bàn tay của hắn, sau đó cũng phủ lên, bốn tay xếp chồng lên nhau.

Hiểu Yên và Thính Huyền rót hai cốc trà nóng rồi lặng lẽ rời đi. Chỉ để lại một phòng ấm áp và yên tĩnh.

“Sao chàng lại tới đây?”

“Tới thăm nàng và con.”

“Có thể ở mấy ngày?”

“Đến cuối năm.”

“Lâu như vậy sao?”

“Xin phép nghỉ.”

“Tại sao?”

“Ở cạnh nàng mà!”

“Gạt người!”

“. . . . . . Ta lừa gạt nàng lúc nào?”

“Vậy chàng không cần vào triều nữa sao?”

“Trời đông giá rét ngừng mọi việc. Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện quan trọng khẩn cấp, Hữu Dung sẽ đến nói cho ta biết.”

“Phúc lợi nhân viên công vụ các chàng thật tốt, tùy tiện nghỉ một lần hết hai tháng, vẫn có lương.”

“. . . . . . Cái gì?”

“Ý của ta là, nếu như ai cũng giống chàng, quan phủ kia còn không tê liệt sao?”

“Làm sao thế được? Không phải ai cũng giống ta bệnh đúng lúc như vậy.”

Hoảng hốt: “Chàng bị bệnh?”

Cười gian: “Giả bộ.”

Không biết có phải vì quần áo mặc trên người hay không, Tống Tiểu Hoa cảm thất sắc mặt Lục Tử Kỳ lộ vẻ cực kỳ tái nhợt, dường như người cũng gầy đi một chút. Nhưng trông vẻ mặt hắn thoải mái như vậy, còn mang theo vẻ tự đắc thực hiện được quỷ kế nào đó, lại không để cho ai nghi ngờ.

“Đông Thanh, chàng không giống một người vì việc tư bỏ việc công….”

“Ta cũng không bỏ việc công, chỉ là thay đổi việc xử lý công vụ một chút thôi.” Lục Tử Kỳ khoan thai ngồi trên giường, uống trà thơm: “Gần đây trong triều có chút chuyện phiền phức, ta cũng muốn nhân cơ hội tránh một chút.”

Cách nói như đùa như thật này khiến Tống Tiểu Hoa lập tức thoải mái, cười hì hì dựa vào bên người hắn: “Ta biết rồi, là chàng muốn phòng thân.”

Từ chối cho ý kiến để an ủi lòng nàng: “Hai ngày nay bảo bảo có ngoan không?”

“Đợi ta lấy thư đã viết xong cho chàng xem. Lăng nhi và Tống Vô Khuyết đâu rồi, mấy đứa nó có khỏe không?”

Từ trong ngực móc ra lá thư đã được gấp cẩn thận: “Hiện tại có thể cho chàng xem.”

Tống Tiểu Hoa đổi tư thế thoải mái hơn mở thư ra đọc, Lục Tử Kỳ nửa nằm từ từ nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, thân thể ốm đau kết hợp với mệt mỏi tan thành mây khói. Lúc này nơi đây, tất cả tranh đấu đều xa xôi như cách một đời.

Hắn cho nàng một ngôi nhà không gió không mưa, mà nàng trả hắn một chỗ an lòng.

Nơi an lòng là quê hương.

Loáng thoáng truyền tới tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh này, hùng tráng hùng hậu* rất quen thuộc.

*hùng tráng hùng hậu: vừa to vừa mạnh mẽ

“Vô Khuyết!”

Tống Tiểu Hoa và Lục Tử Kỳ kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau: “Đến đây với chàng sao?”

“Không hề, định chờ qua hai ngày để tuyết ngừng sau đó mới cho nó và Lăng nhi lên núi thăm nàng.”

Đứng dậy nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai cái bóng đang men theo dấu kiệu phu còn in lại đi về phía trước.

Áo lông đen, da lông đen.

Một người, một con chó.

“Đại ca?”

Lục Tử Kỳ vội vàng bước nhanh ra đón, Tống Tiểu Hoa cũng vội vàng buộc tóc lại, lại rót một ly trà nóng.

Trên đầu trên người Lục Tử Hằng đã sớm xuất hiện một mảng hoa râm, ngay cả lông mày râu ria cũng trắng đen đan xen, mà Tống Vô Khuyết gần như biến thành một con chó trắng lớn.

“Ca. . . . . . Vì sao các ngươi lại tới đây?”

“Không hoan nghênh sao?”

“Dĩ nhiên không phải, có chút ngoài ý muốn mà thôi.”

Tính tình Lục Tử Hằng trầm ổn mà lạnh nhạt, từ trước đến giờ luôn đứng đắn nghiêm túc, mặc dù cư xử cũng xem như ôn hòa lễ độ nhưng rất ít khi nở nụ cười.

Vậy mà, lúc này tâm tình có vẻ rất tốt, hiếm khi mặt giãn ra: “Không biết vì sao hôm nay Vô Khuyết nhà các ngươi gần gũi với ta, quấn quýt không rời, đuổi thế nào cũng không đi. Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là dẫn nó lên núi theo. Nửa đường chợt có tuyết lớn, che hết đường mòn, suýt nữa lạc đường, may mà có nó.”

Tống Vô Khuyết đang lắc đầu ra sức vẫy đuôi, nghe được khen ngợi, vẫn không quên dành chút thời gian đắc ý “ngao..ooo” một tiếng, lại dùng đầu cọ vào hông của Lục Tử Hằng.

Lục Tử Kỳ giả vờ cáu giận, dùng ngón trỏ chỉ: “Không phải lúc đi ta để ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi với Lăng nhi à? Sao không nghe lời như vậy?”

Trước đây một người một chó không hợp nhau, ít nhất Tống Vô Khuyết sẽ hừ mũi tỏ vẻ khinh thường, nhưng lần này không ngờ chẳng những không làm như vậy mà còn tới gần phía trước liếm liếm tay của hắn.

Làm cho thân thể Lục Tử Kỳ cứng đờ, dựng hết tóc gáy, nhưng trong lòng cũng ấm áp.

Từ sau khi hắn hôn mê tỉnh lại, con cún này bắt đầu thay đổi thái độ, trở nên rất gần gũi và vô cùng dính. Chẳng lẽ bởi vì lúc đó mắt thấy hắn bệnh nặng, cho nên muốn an ủi?

Nghĩ như vậy, tay đã không tự chủ được lộ ra, lần đầu tiên chủ động vỗ vỗ cái đầu chó cực to kia. Lông thật dày và cứng, khá giống lá thông non vừa mới đâm chồi, đâm vào khiến lòng bàn tay tê ngứa, khóe miệng không khỏi giật giật.

“Đông Thanh, còn không mau mời đại ca vào.”

“Đệ muội, mạo muội quấy rầy, xin đừng trách.”

“Đại ca nói gì thế, chúng muội hoan ngênh còn không kịp đấy! Hơn nữa, nơi này là chỗ của chúng ta, huynh là chủ nhân, sao lại quấy rầy hay không, thật giống như tới làm khách. Như vậy khiến muội và Đông Thanh cảm thấy có chút sợ hãi, sợ tiếp đãi không chu đáo!”

Lục Tử Hằng đứng ở dưới mái hiên dậm chân, chế nhạo Lục Tử Kỳ đang giúp mình phủi tuyết trên người: “Đệ muội càng ngày càng biết nói chuyện, Đông Thanh, đệ cũng phải cẩn thận!”

Làm ra vẻ mặt đau khổ: “Đại ca là huynh không biết, đệ luôn luôn chỉ có thể nghe, không thể chống đỡ.”

Nghiêng người để hai người một chó đi vào: “Chàng cút đi, đại ca đừng nghe huynh ấy nói bậy.”

Xoa tay bước vào, tự động bưng chén trà nhỏ uống: “Chuyện vợ chồng son các ngươi, ta không tham dự.” Quan sát bày trí trong phòng một lượt, gật đầu một cái: “Ngược lại là một nơi tốt để nấu rượu ngắm tuyết.”

“Nếu đại ca có hứng thú, tối nay ngồi cạnh lò sưởi nói chuyện đêm khuya, như thế nào?”

Tống Tiểu Hoa nghe vậy vội vàng mặc áo choàng: “Hai huynh đệ các huynh cứ ở nơi này nói chuyện, muội đi sai bọn hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn.”

Lục Tử Kỳ vừa định nói chuyện, huynh trưởng đã vượt lên trước: “Thân thể đệ muội không tiện, cứ để Đông Thanh đi với muội.”

Lúc này, tuyết ngừng rơi, gió nhẹ dần, chỉ có bầu trời vẫn tối tăm như cũ.

Tuyết đọng không quá mũi hài, đạp lên êm êm mềm mại.

Lục Tử Kỳ lo Tống Tiểu Hoa sẽ ngã, nên dứt khoát bồng ‘quả cầu’ lên, bốn chân Tống Vô Khuyết vững vàng dẫn đường ở phía trước.

Vùi mặt vào trong ngực hắn tham lam hít mấy hơi, ngẩng mặt vừa đúng lúc có thể lướt qua bả vai nhìn thấy Lục Tử Hằng chắp tay đứng ở trước màn che mở rộng trong đình, bóng dáng màu đen kết hợp với màu trắng quanh mình tạo nên sự tương phản mãnh liệt, càng lộ rõ vẻ cô đơn lạnh lẽo.

Từ trước tới nay, Tống Tiểu Hoa chưa từng giao tiếp với vị đại bá này. Chỉ gặp nhau trong vài lần họp mặt gia tộc, khẽ gật đầu chào hỏi, ngay cả vài câu thừa thãi cũng không nói, nhưng hôm nay tùy tiện hàn huyên như vậy mới là lần đầu.

“Đông Thanh, chàng có cảm thấy hình như hôm nay đại ca có chút kỳ lạ không?

“Sao lại nói thế?”

“Ừ. . . . . .Huynh ấy giống như chợt thân thiết với chúng ta.”

Lục Tử Kỳ bật cười, hơi thở ấm áp hóa thành một làn sương trắng khiến gương mặt gần trong gang tấc có chút mờ ảo: “Nói bậy, đều là người một nhà, sao không gần gũi đây?”

Tống Tiểu Hoa ôm sát hắn, giọng nói có chút khó chịu: “Ta cũng không thể nói rõ, tóm lại…. Chính là ta cảm thấy huynh ấy là lạ, chàng cũng là lạ, Vô Khuyết cũng là lạ đấy!”

Nghe thấy kêu tên mình, chó đen to lớn dẫn đường lập tức vui vẻ chạy lại, chạy mấy vòng quanh Lục Tử Kỳ, lại dùng đầu nhẹ nhàng cọ trên người hắn mấy cái, không giống như làm nũng lấy lòng, giống như an ủi khích lệ giữa bằng hữu.

Tống Tiểu Hoa bị ngó lơ thật lâu cuối cùng cũng không nhịn được bùng phát: “Hay lắm, không ngờ hai người dám can đảm thừa dịp ta không ở nhà phát triển gian tình!”

“. . . . . . . . . . . .”

Màn đêm rủ xuống, gió núi trở lạnh.

Bên ngoài đình, không trăng không sao, chỉ có tuyết.

Bên trong đình, có trà có rượu, nhưng không tuyết.

Lò lửa tắt, một bầu rượu sôi trào, xua tan sự lạnh lẽo của cả phòng.

Lục Tử Kỳ và Lục Tử Hằng ôm áo ngồi, tư thế giống nhau, gương mặt tương tự nhau, một yên lặng, một dịu dàng, một uống rượu, một uống trà.

Vừa có một cơn gió mạnh thổi qua, màn che thật dày cũng khó ngăn cản, mấy bông tuyết nhân cơ hội bay vào, nháy mắt hóa thành giọt nước, từ từ biến mất.

Lục Tử Hằng hơi nhíu mày, cởi áo lông xuống đưa cho người bên cạnh: “Đệ còn chưa hoàn toàn hồi phục, cẩn thận lại bị cảm lạnh. Ta có rượu vào bụng, thật sự ấm hơn rồi.”

Lục Tử Kỳ muốn từ chối, gặp ánh mắt không cho phản đối thì đành thỏa hiệp: “Cảm ơn đại ca.”

“Huynh đệ ruột, nói cảm ơn làm gì.” Lấy que sắt cời lửa làm lửa cháy mạnh hơn, nhìn khuôn mặt tái nhợt dưới ánh lửa, trầm giọng: “Lần này đệ cũng quá xằng bậy rồi!”

Cả người bị hai chiếc áo to lớn bao phủ cực kỳ chặt chẽ, tay nâng ly trà cười đến đáng yêu: “Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chờ hôm nay đại ca khiển trách.”

Lạnh lùng khẽ hừ: “Bỗng nhiên bị phụ thân đánh, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị cẩn thận rồi hả?”

Nghiêm trang: “Tạm thời thì chưa, cho nên mới đặc biệt chạy đến nơi này chuẩn bị, chắc khoảng hai tháng không hơn.”

Nhìn cũng không nhìn, giơ tay lên nhưng không ném ly rượu ra, ngay giữa ấn đường: “Tiếp tục lắm mồm!”

Không trốn không tránh, thành thành thật thật bị đánh một cái, lại đúng lúc đưa tay bắt được: “Không dám.”

Giương mắt xem xét dấu vết bị đập đỏ, giọng điệu có hơi hòa hoãn: “Sau lần đệ không dám đó không phải là càng dám? Không phải đoán chắc ta và phụ thân không có cách nào bắt đệ sao?”

“Sao thế được chứ? Ít nhất, từ nhỏ đến lớn đệ chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay đại ca.”

Que sắt trong tay dừng lại: “Đúng vậy, hoặc là không ngã, một lần, chính là bốn năm, chính là ngàn dặm.”

Vẻ mặt vốn đang cười đùa đột nhiên buồn bã: “Đại ca…..”

“Năm đó, do ta chưa tẫn trách, khiến đệ rơi vào tuyệt cảnh. Do ta không biết cách trị gia, khiến đệ đau xót chịu tang thê. Do ta vô lực vô năng, khiến đệ ôm hận mà đi. Đông Thanh, có đôi lời đã muốn nói từ lâu, vi huynh thật xin lỗi đệ, thật xin lỗi lời căn dặn của mẫu thân lúc lâm chung.”

“Chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì? Ban đầu, là đệ tự mình lỗ mãng kích động mới gặp đại kiếp nạn, liên lụy Đồng nhi, có liên quan gì đến đại ca đâu? Đại ca khổ tâm, nỗi khổ tâm của đại ca, đệ đều hiểu tất cả. Huống chi, huynh đệ ruột, sao lại nói ai nên xin lỗi ai.”

Chậm rãi lắc đầu: “Sở dĩ chậm trễ bốn năm mới nói những lời này với đệ, là vì trước nhắc tới cũng sẽ chỉ phí công tốn sức.”

Một ngọn lửa bùng lên, trong mắt giống như được thắp sáng: “Đại ca, là sao?”

Hai tròng mắt đều đen bóng, giống như đầm sâu âm u không thấy đáy: “Đông Thanh, Lục gia ta mấy đời trung lương, bất kể tranh đấu gay gắt với đồng sự như thế nào, mặc kệ liều mạng đối địch với kẻ thù ra sao, có một điều, tuyệt đối không được vi phạm, đó chính là không thể làm bất kỳ chuyện gì gây thương tổn đến nền tảng quốc gia bôi nhọ thanh danh đất nước! Nhưng có kẻ làm trái, con cháu Lục gia người người phải diệt trừ! Càng không nói đến, kẻ ngoại tộc bên cạnh ta.”

Sáu chữ cuối cùng, như dùng sức rất lớn, từng chữ từng chữ, chậm chạp rõ ràng.

Ngón tay Lục Tử Kỳ đang cầm ly trà trắng bệch, bờ môi mím chặt, khóe môi cong xuống. Thật lâu sau, mới nói: “Đại ca, huynh đã biết hết rồi….”

“Đoạn thời gian trước, ta ra ngoài giải quyết công việc, chính là vì chuyện này. Nhưng không ngờ, đệ còn làm nhanh hơn ta, hơn nữa, lại còn dùng biện pháp ngu xuẩn như thế để dụ địch hiện thân.”

Cười khổ: “Ai bảo huynh không nói cho đệ biết.”

Cười lạnh: “Ai bảo đệ xem thường ta.”

“Cũng không phải xem thường, là vì, không muốn làm đại ca khó xử. Hơn nữa, cũng chỉ là suy đoán lúc trước, không thể khẳng định chính xác.”

“Vậy sau khi khẳng định, vì sao ngược lại lại không hề làm gì?”

Im lặng trong giây lát: “Chiếm quân lương làm của riêng, cấu kết với địch quốc, chính là trọng tội. Một khi điều tra, ảnh hưởng rất lớn….”

“Nền móng Lục gia vững chắc, hơn nữa có chứng cớ chứng minh không liên quan đến cái này.”

“Không phải ta lo lắng cho Lục gia, ta lo lắng cho đại ca. . . . . .”

“Ta cũng không hề liên quan.”

“Nhưng mà đại tẩu. . . . . .”

“Đã vào cửa Lục gia, chính là người Lục gia. Huống chi, nàng chỉ là nữ tử, càng không thể bị liên lụy.”

“Đại tẩu nàng….. Tính khí cao, đột nhiên gặp biến này, sợ rằng….”

Uống cạn rượu trong chén: “Thứ vài năm ta thu thập, trước khi tới nơi này, đã giao toàn bộ cho Hoắc tướng quân, nên có thể trừ tận gốc thế lực có liên quan ở bên ngoài kinh thành.

Nói ngắn gọn: “Cũng tốt, đại ca kỳ công như vậy, có thể thuận đường xin ban thưởng cho đại tẩu, cũng có thế lấy làm an ủi.”

“Không, đều do đệ làm hết mọi chuyện, ta hoàn toàn không biết gì cả.”

Lục Tử Kỳ bỗng nhiên đứng lên: “Đại ca có ý gì?”

Cúi đầu nhặt áo lông rơi xuống đất, giúp hắn khoắc lên, trong thần sắc nhàn nhạt của Lục Tử Hằng nhiều thêm mấy phần tình cảm: “Đông Thanh, đệ hận đại tẩu đệ, vì sao còn phải nghĩ cho nàng?”

“Không phải đệ vì đại tẩu….”

“Ta hiểu rõ, đệ vì ta. Cho nên, đệ cũng biết, vì sao ta phải làm như vậy.”

“Cho tới bây giờ huynh không nợ đệ, không cần bồi thường.”

“Đây không phải là bồi thường, đây là huynh trưởng cam tâm tình nguyện làm cho đệ đệ. Đông Thanh, ta biết khát vọng trong lòng đệ, cho nên, ta muốn cố gắng hết sức trải bằng con đường cho đệ. Mạnh tay làm nhanh đi, đây cũng là ý của phụ thân.”

“Phụ thân…… Không nói gì sao?”

“Nói.” Cúi đầu ho một tiếng, khàn giọng nói: “Nói cho tên khốn kia, nghỉ ngơi cho tốt rồi ngoan ngoãn lăn trở về ăn đòn, không vì cái gì khác, chính là vì dám biến lão tử ông thành lão vương bát* nguyện ý thông đồng với hạng người hại nước hại dân làm bậy.”

*lão vương bát: con rùa già. Đây là tiếng lóng, nghĩa sát hơn chính là: lão già khốn nạn.

Bật cười: “Đệ cũng không xem phụ thân thành lão vương bát, bằng không, hài nhi chưa ra đời của đệ thật oan ức, còn chưa nhìn thấy mặt trời, lại thành tiểu vương bát rồi.”

Gật đầu một cái: “Những lời này, ta sẽ thuật lại nguyên văn.”

Vội vàng cầu xin tha thứ: “Chờ đã đại ca, huynh còn chê đệ chưa ăn đủ đòn sao?”

“Da dày không sợ ngứa, không lo khoản nợ nhiều. Dù sao đệ nợ đòn của phụ thân không 1000 cũng 800, không bằng hôm nào giúp phụ thân tìm một cơ hội, thanh toán nợ nần rõ ràng với đệ đi!”

“Cùng một cội sinh ra, phải giúp đỡ lẫn nhau!”

Lại nói đùa mấy câu, hai người ngồi xuống lần nữa, tự rót rượu tự thưởng trà, gió tuyết ngoài kia hình như dịu lại.

Lục Tử Hằng hơ tay trên lửa: “Tinh thần đệ muội trông có vẻ không tệ.”

Lục Tử Kỳ không nhịn được nở nụ cười tươi: “Nàng vẫn rất tốt, dù thời điểm nào cũng luôn vui vẻ, giống như tiện nghi toàn thiên hạ đều bị nàng chiếm.”

“Thoải mái vui vẻ, biết bỏ đi dục vọng mới làm nên chuyện lớn. Có lẽ, đệ muội cũng có trí tuệ hơn người.

“Huynh ngàn vạn lần đứng nói bậy trước mặt nàng, nếu không, nhất định cái đuôi sẽ vểnh lên trời.”

“Quá đơn giản. . . . . .”

Lục Tử Hằng như có suy tư, nhẹ giọng nói nhỏ, tầm mắt giống như có thể nhìn xuyên qua tầng tầng màn che, xuyên qua màn đêm băng tuyết, xuyên qua thời gian, rơi vào một điểm vô định: “Năm đó khi nàng mới gả cho ta, nàng cũng có dáng vẻ như vậy.”

Lục Tử Kỳ lặng lẽ đẩy cửa vào, chỉ thấy Tống Tiểu Hoa đang dựa vào gối lật xem phong thư.

“Đã về rồi, đại ca đâu?

“Dĩ nhiên là về phòng nghỉ ngơi, sao nàng còn chưa ngủ?”

“Không mệt, cho nên lấy thư mọi người gửi mấy ngày trước ra đọc lại.”

“Ngày mai chúng ta cùng nhau viết thư cho Lăng nhi.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, đảm bảo tiểu tâm can của nó sẽ ngứa ngáy như con mèo nhỏ, a…oa….ao…”

Lắc đầu cười khẽ, đưa hai ngón tay ra kẹp chóp mũi của nàng lại: “Cũng sắp làm mẫu thân rồi, tính còn trẻ con như vậy!”

Không phục hất tay hắn ra: “Cái gì gọi là sắp làm mẫu thân? Ta đã làm mẫu thân hơn một năm rồi có được hay không? Đừng không tính kế mẫu là mẫu thân nha!”

“Đúng đúng đúng, vậy thì hẳn là đã lâu như vậy vẫn còn chưa ra dáng mẫu thân, theo cách nói của nàng, cực kỳ thất bại!”

“. . . . . . . . . . . .”

Hài lòng nhìn nàng cắn răng trợn mắt, sau đó quỳ gối bên mép giường, nhẹ nhàng ghé tai dán vào cái bụng hơi nhô lên, dịu dàng hỏi: “Bảo Bảo ngủ chưa?”

Nàng giúp hắn chỉnh lại tóc mai bị gió lạnh thổi loạn, nhỏ giọng nói: “Đã ngủ rồi.”

“Đã ngủ rồi còn biết nói chuyện sao?”

“Nói mớ thôi!”

“Vậy trong mộng con có thể gặp dáng vẻ trước kia của mẫu thân con không?”

“Có thể nhé! Mẫu thân là một đại đại đại mỹ nhân!”

“Thật sao? Sao ta lại nhớ là một tiểu nha đầu xấu xí?”

Nắm lỗ tai của hắn kéo lên: “Biến đi! Không được nói xấu ta với Bảo Bảo!”

Hắn cười cúi người hôn lên trán nàng: “Dao Dao, dáng vẻ của nàng vẫn giống như lần đầu ta gặp gỡ, thật tốt.”

Nàng ngẩn ngơ chẳng hiểu gì cả, chợt giận dữ: “Chàng nói là ta vẫn luôn rất xấu sao!”

“Hơn nữa hi vọng nàng vẫn xấu như vậy.”

“. . . . . . Ta cắn chết chàng!”

Tác giả có lời muốn nói: yêu quái ta luôn luôn cho rằng, thật ra tử xưa đến nay người Trung Quốc chỉ thích đấu lẫn nhau, vậy mà bất kể nối chiến như thế nào, đều là đóng kín cửa bảo nhau, một khi gặp phải sự xâm lược, sẽ chỉ tạm gác hiểm kích lúc trước cùng nhau chống địch. Mặc kệ đấu tranh nội bộ có như thế nào, họng súng nhất định phải hướng ra ngoài, nếu không thì là Hán gian bán nước bị phỉ nhổ muôn đời.

Cũng như Dân Quốc thời kỳ quân phiệt hỗn chiến, đấu lẫn nhau sống chết, nhưng khi đối mặt Tiểu Quỷ thì gần như không ngoại lệ thề sống chết đấu tranh, đây cũng là khí phách của người Trung Quốc.

Thái độ đối xử của trên dưới Lục gia chính là như thế, mặc dù coi trọng lợi ích của gia tộc tốt như thế nào đi nữa, khi ích lợi xuất hiện cùng lúc với xung đột quốc gia thì sẽ vứt đi không chút do dự.

Đương nhiên rồi, ngói là ruột thịt của mẹ ruột, Lục gia có ba phụ tử kiệt xuất như vậy, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì quá lớn ~ Tiểu Hoa của chúng ta còn hưởng phúc tốt hơn ~

Khác: Tử Hằng huynh và Nguyên thị thật ra thì cũng có không ít đoạn thời gian tốt đẹp, chỉ tiếc chỉ tiếc. . . . . . Thán ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.