Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 51: Chương 51: Không Thể Nhịn Được Nữa




“Tướng công, chàng mặc cái áo choàng này đi!”

Tầm mắt nhìn thấy một mảnh xanh, nhướng mày: “Không, đổi cái khác đi.”

Một đôi tay bạch ngọc nhỏ bé giơ lên quần áo, nhón chân lên ở trên người hắn khoa tay múa chân, trên mặt không có một chút son phấn nét mặt thuần lương chăm chú nói: “Tại sao phải đổi cái khác, chàng xem, chàng mặc cái màu xanh dương này nhìn thật là đẹp!”

Hơi ngửa ra sau, hai đạo mày kiếm nhíu lại càng chặt hơn: “Ta không thích màu xanh dương.”

Thuận thế mà làm, định cả người nghiêng về phía trước, vụt sáng dường như nghĩ tới điều gì mắt mở to ngây thơ hỏi: “Tại sao vậy chứ?”

Theo bản năng giương tay ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực, nhưng vẫn như cũ nghiêm mặt: “Ta chỉ thích trắng đen hai màu.”

“À?” Khuôn mặt thất vọng uất ức, nhíu lỗ mũi: “Vậy thì, ta mặc quần áo màu gì chàng cũng đều không thích phải không? Hay là, chàng cho tới bây giờ cũng không có chú ý tới cách ăn mặc của ta? Ta ăn mặc như vậy cũng gì chàng, xem ra, ta uổng phí hơi sức rồi, chàng căn bản không nhìn đến ta. . . . . .”

Mặc dù biết rõ nàng giả bộ đáng thương mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhưng trong lòng chính là không nhịn được mềm nhũn, vẻ mặt cũng nhu hòa xuống: “Nàng lại suy nghĩ lung tung.”

“Thật sao? Thì ra, ta mỗi ngày phí hết tâm tư ăn mặc đẹp như vậy, không phải phí công sao?”

“Dĩ nhiên.”

“Vậy, chàng rất ưa thích bộ dáng của ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Chàng yêu thích bộ dạng của ta, hay là ưa thích con người của ta đây?”

Ngạnh một chút: “Cũng. . . . . . Thích.”

“Ta cũng vậy ~”

Kéo dài âm cuối, ôm lấy thân thể chỉ mặc quần áo trong của hắn, dán sát mặt ở trên cổ áo đang mở lộ ra da thịt của hắn, cái trán ở trên xương quai xanh ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve: “Tướng công, chàng như vậy sao ta có thể không thích chàng được chứ?” Ngẩng mặt, đưa ngón trỏ ra, dọc theo khuôn mặt chậm rãi miêu tả hình dáng vô số lần đã sớm khắc thật sâu vào đáy lòng: “Ta thích lông mày của chàng thích mắt thích lông mi thích lỗ mũi và thích cả miệng của chàng. . . . . .” Dừng lại ở trên đôi môi đang mím chặt, thật chậm đánh xuống hai vòng, tiếp tục dời xuống: “Còn có cả cằm râu cổ và cả hầu kết của chàng nữa. . . . . .”

Từ hõm vai lại tới xương quai xanh sau đó lại tới lồng ngực, rốt cuộc bị một bàn tay thon dài tóm chặt lấy: “Tiểu Hoa. . . . . .”

Trong âm thanh hàm chứa uy hiếp, khan khan có phần khó nén lại đổi lấy một cái hôn, như chuồn chuồn lướt nước in ở trên ngực da thịt đã bắt đầu nóng lên: “Được rồi, ta đi giúp chàng đổi một cái khác.”

Nói xong, tay lại ở trên một chỗ mền dẻo ở thắt lưng hơi mượn chút lực sau đó lại nhẹ nhàng rời đi lồng ngực kiên cố, thu hồi trường sam màu xanh dương không được chào đón xếp lại, mở ra cửa tủ, vùi đầu vào.

Mà người ở bên giường vẫn đứng ngay tại chỗ với vẻ mặt cổ quái, một hồi lâu, thở nhẹ ra một hơi, lặng lẽ hoạt động bắp thịt cứng nhắc, nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng buồn bực.

Nha đầu này, mới vừa rồi cư nhiên. . . . . . Lại ở ngang hông của hắn nhéo hai cái. . . . . . Động tác này. . . . . . Động tác này. . . . . .

Nguyên Hạo, lần sau nếu có thể nhìn thấy ngươi lần nữa, nhất định phải dùng vò rượu ở trên ót của ngươi đập ra một lỗ thủng, cái tên này chơi ám chiêu cũng thật sự là quá mức. . . . . . Thất đức!

“Phụ thân, mẫu thân! Nhìn Lăng Nhi bóp tuyết cầu này có tròn hay không?”

Theo thanh âm giòn giã, một vòng tròn lớn đỏ rực giơ một viên cầu nhỏ trắng muốt ‘đẩy’ của phòng đi vào. Bị che phủ với lớp áo dài rộng cao nhỏ gần giống như Lục Lăng, đi theo ở đằng sau tứ chi chấm đất cũng so với hắn đứng thẳng chỉ cao hơn một chút xíu Tống Vô Khuyết, khạc đằng đằng khí nóng, dẫn vào một hồi lãnh phong.

“Mau vào mau vào, phụ thân của con còn chưa có mặc áo khoác đâu, coi chừng bị lạnh!”

Tống Tiểu Hoa liên tục không ngừng đóng cửa, lại vội vàng lấy tay chà xát gương mặt của tiểu nắm gạo nếp bị tuyết đông lạnh: “Bảo bối, sáng sớm đã chạy ra sân, có lạnh hay không?”

“Không lạnh, Lăng Nhi còn có chút nóng!”

Tống Vô Khuyết ở một bên phủi tuyết xuống đầy đất, le đầu lưỡi hướng về phía Lục Lăng dán vào, giống như là đang bày tỏ có hắn bộ lông thật dày ở bên cạnh, tiểu tử này tuyệt đối sẽ không bị đông lạnh.

Cười híp mắt vỗ vỗ đầu con chó đã cao sắp bằng bộ ngực mình: “Vẫn là Tống Vô Khuyết của chúng ta giỏi nhất, trời sanh có thể giữ ấm tiết kiệm được tiền quần áo lại bảo vệ môi trường. Mấy ngày nữa ta cũng làm cho ngươi bộ quần áo, năm mới bầu không khí mới cũng vui một chút có được hay không?”

Đại Hắc Cẩu tựa như nghe hiểu cái đuôi dao động thành một quạt máy, đồng thời, nghiêng đầu đối với Lục Tử Kỳ đang đứng dán ở bên tường nhe răng.

Lục Tử Kỳ ở một bên chỉ biết nín nghẹn. . . . . .

Tống Vô Khuyết không hổ là loài chó có thể chạy băng băng ở trên thảo nguyên chăn trâu bò ngựa, chỉ sáu tháng đã lớn nhanh như vậy, thân hình tráng kiện uy phong lẫm liệt, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi chồm hổm, hiển nhiên bộ lông màu đen gần giống với Sư Tử Vương.

Lúc Lục Tử Kỳ cùng Tống Tiểu Hoa vừa trở về, từ xa đã trông thấy một người một chó đang chạy vội đến chỗ họ, mang đến mười phần vui mừng.

Chỉ là, đối với Tống Tiểu Hoa mà nói là trong kinh có hỉ, còn đối với Lục Tử Kỳ mà nói thì toàn bộ đều là kinh hãi.

Xa cách hơn tháng, Lục Lăng ngược lại không có biến hóa lớn gì, còn hồng hào đáng yêu làm cho người ta muốn lại âu yếm cục bột nhỏ này.

Còn Tống Vô Khuyết lại thay da đổi thịt rất nhiều, từ một con chó có bộ lông ngắn màu đen trưởng thành một con chó to lớn với bộ lông dài mơ hồ ẩn hiện khí chất vương giả, toàn thân được bao phủ bởi bộ lông đen bóng lay láy, vẻ mặt như xem thường mọi thứ, quan trọng nhất là nó lớn không ngừng nhưng hiện giờ lại vừa vặn gấp đôi có thể so với một con ngựa, thật là khiến người ta vừa nhìn liền nước miếng giàn giụa không dứt ra ánh mắt, vừa nhìn liền đổ mồ hôi hột đi đứng như nhũn ra. Trước hàng loạt hình dung của Tống Tiểu Hoa, rồi sau đó nàng chợt nghĩ đến một điều là đây chính là hình ảnh chân thật mà Lục Tử Kỳ đã nói qua.

Đều nói chó rất hiểu tính người, lời nói này đến giờ đã ứng nghiệm không sai bao giờ, dù sao, lão Lục nhà này đã hiểu rất rõ tâm tư của tất cả người trong nhà. Tỷ như, biết người nào sợ mình, thường xuyên diễu võ dương oai hù dọa cho người đó giật mình một phen mà không cần chần chừ gì cả.

Theo suy nghĩ của Lục Tử Kỳ thì, tiểu tử này quả thật chính là một bạch nhãn lang tiêu chuẩn, hoàn toàn không nghĩ đến ai là người đã làm giường cho nó, là ai mang theo nó vượt qua buổi chiều đầu tiên ở trong nhà này, là ai không từ vất vả chế tạo cho nó một gian nhà bằng gỗ xinh đẹp như vậy. . . . . .

Nhìn ‘tổ người chó huynh đệ’ đang xoay người chạy đi tiếp tục chơi tuyết, Lục Tử Kỳ ăn năn hối hận thở dài một cái.

Bị một con chó khi dễ ngược lại cũng thôi, dù sao không có người nào cùng chó đấu, khi dễ a khi dễ a cũng liền khi dễ theo thói quen. . . . . . Để cho hắn mấy ngày này cảm thấy nghẹn khó nhịn thật ra là con trai bảo bối của mình.

Lục Lăng còn bé, cũng không thể hiểu ý nghĩa chân chính của việc chết là như thế nào, chỉ biết là, một người nếu như chết rồi, chính là lên trời, người ở trên mặt đất muốn nhìn thấy nàng thì phải qua cực kỳ lâu về sau mới có thể nhìn thấy.

Lời này, là Hoắc Nam đã nói với nó, dùng cái này để giải thích cho nó, tại sao những đứa bé khác đều có mẫu thân thương yêu, nhưng duy chỉ có mình nó là không có. . . . . .

Trước lúc Lục Tử Kỳ trở về thì Trương huyện úy, đã thay hắn xử lý một chút chuyện vụn vặt khẩn cấp trong huyện nha.Trương thẩm đang ở trong nhà nói đến chuyện của Tống Tiểu Hoa thì Lục Lăng vừa vặn đang đứng ở ngoài phòng chơi, một điểm cũng không kéo đều nghe hết.

Rất nhiều chuyện hắn nghe không hiểu, nhưng là hắn nghe hiểu một chuyện, người thân trong nhà của mẫu thân đã đi lên trời, cũng không được nhìn thấy họ nữa. . . . . .

Vừa thấy Tống Tiểu Hoa, Lục Lăng liền ôm chặt cổ của nàng, ở trên mặt của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó dùng âm thanh êm ái nói: “Mẫu thân không cần khổ sở, Lăng Nhi cùng phụ thân còn có Vô Khuyết sẽ luôn luôn ở cùng với mẫu thân, chờ thật lâu thật lâu về sau, mẫu thân cùng đi lên trời, đến lúc đó, liền có thể cùng bọn họ gặp mặt.”

Nói một phen, Tống Tiểu Hoa tại chỗ liền rơi lệ.

Tống Vô Khuyết thấy vậy, liền lại gần dùng bộ lông dài và dày của mình cọ xát nàng, lại dùng lưỡi của mình liếm hết nước mắt tràn đầy trên mặt của nàng, Tống Tiểu Hoa khóc đến càng thêm vui sướng.

Khóc xong sau đó nàng ra một quyết định, trời rất lạnh, tiểu oa nhi một người ngủ một gian phòng lớn trống rỗng thực sự quá độc ác, cho nên phải đợi đến xuân về hoa nở sẽ tiếp tục thi hành đại kế chia phòng.

Lục Tử Kỳ lúc này mới biết, thì ra là nàng thật sự nghe theo bốn chữ của Nguyên Hạo đã dặn.

Đêm đó, Lục Lăng bởi vì cùng phụ thân mẫu thân xa cách, với ai đều không chịu tách ra nửa khắc, liền kiên trì yêu cầu mọi người cùng nhau ngủ chung.

Kết quả là, tình cảnh mà Tống Tiểu Hoa đã từng nói ‘một nhà ba người đang đắp chăn bông tâm sự lý tưởng cuộc sống’, sống sờ sờ diễn ra. . . . . .

Cùng trên một cái giường gạch, cùng một cái chăn bông, cha mẹ ở hai bên, đứa bé ở giữa, có thể nghe thấy được hô hấp lẫn nhau, một cách bình thản không có chút tạp niệm.

Lục Lăng sau một đêm cảm thấy phương pháp ngủ này không tệ, liền đề nghị bây giờ và cả về sau đều ngủ như vậy, vì phụ thân một người ngủ ở phòng khác bọn họ trong rất đáng thương. Lục Tử Kỳ đang muốn phản đối mãnh liệt, Tống Tiểu Hoa đã vượt lên trước một bước mở miệng đồng ý, thuận tiện còn đúng lý hợp tình đối với hắn nói một câu: “Ta cho là, làm như vậy hết sức có lợi cho việc khôi phục của chàng.”

Hai chuyện này có quan hệ gì? Giống như, có hay không cấm dục cùng bệnh đau dạ dày của hắn có quan hệ?

Chỉ tiếc, tất cả kháng nghị của Lục Tử Kỳ đều bị bóp chết trong nụ cười quỷ dị và gian trá của Tống Tiểu Hoa. Hắn coi như là hiểu, nha đầu này, căn bản là đang cố ý trả thù hắn. . . . . .

Từ đó về sau, tối nào Lục Tử Kỳ cũng nghe Tống Tiểu Hoa nói một chút ví dụ như công chúa và tiểu Ải Nhân Ô Quy cùng thỏ sói xám lớn cùng con cừu nhỏ Đại Đầu nhi tử cùng đầu nhỏ ba ... Kỳ quái chuyện xưa dụ dỗ Lục Lăng ngủ. Nghe được nhiều cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên là sinh trưởng hoàn cảnh bất đồng, nhớ năm đó lúc mình còn nhỏ, lọt vào tai đều là Tam Tự kinh Thiên Tự Văn thậm chí còn có phần về binh pháp đơn giản, chưa từng nghe loại chuyện xưa tràn đầy thú vị này.

Tống Tiểu Hoa nói về chuyện xưa tới tình ái dào dạt, có lúc ngay cả hắn đều sẽ bị hấp dẫn. Có lúc đang nói nói âm thanh liền nhỏ xuống, nàng lại trước Lục Lăng một bước mà rơi vào trong mộng.

Mỗi khi vào lúc này, hai cha con luôn là rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau đồng thời thủ thế im lặng, không làm nàng tỉnh giấc.

Sau khi nhi tử ngủ, Lục Tử Kỳ sẽ lẳng lặng đưa mắt nhìn dung nhan đang ngủ say của nàng. Thỉnh thoảng cau mày thỉnh thoảng chép miệng thỉnh thoảng nỉ non thỉnh thoảng bật cười, từ vẻ mặt của nàng liền không khó đoán ra là nàng đang mộng đẹp hay là đang thấy ác mộng.

Nhìn nàng vẻ mặt giản ra thì hắn liền cũng buồn cười theo, giống như là cùng nàng vào trong mộng trong thấy chuyện lý thú gì đó. Nhìn nàng mặt lộ vẻ giãy giụa thì hắn sẽ vươn tay vỗ nhè nhẹ trên vai gầy yếu của nàng, cho đến khi nàng khôi phục an bình.

Có mấy lần, nàng lệ rơi ướt gối, trong miệng khẽ gọi tên một người, nhất định là lại nhớ đến người thân đã chết, tim của hắn mơ hồ co rút đau đớn, vuốt gương mặt của nàng, vì nàng lau đi những giọt nước mắt nóng bỏng.

Chỉ mong những vết thương kia có thể theo thời gian trôi qua mà dần dần cách xa, chỉ mong hắn có năng lực có thể cấp cho nàng đầy đủ hạnh phúc từ từ hóa giải hết tất cả. . . . . .

Suy tư đủ đều, còn cái người đang ngủ như chết kế bên tất nhiên không hay biết gì về suy tư của hắn. Lục Tử Kỳ cũng phi thường thích im lặng nhìn nàng nằm mộng, bởi vì, nếu không, nàng nhìn thấy sẽ như vô ý kì thực có lòng muốn chổ hết sở trường của mình ra mà tận lực trêu chọc hắn.

Tỷ như chờ Lục Lăng ngủ, nàng sẽ dùng chân chạm vào bắp chân của hắn, hay lấy tay sờ sờ cánh tay của hắn, thậm chí còn chống thân lên lướt qua bé củ cải dùng tóc gãi gãi mặt của hắn, hoặc là, trực tiếp thân ái hắn. . . . . . Phàm mỗi đêm đều làm vậy với hắn nhiều đến không kể xiết.

Mỗi lần làm cho đến khi thân thể của hắn cứng ngắc hơi thở dồn dập thì nàng lại mang một bộ mặt vô tội nói tiếng ‘ngủ ngon’, sau đó hài lòng khép mắt, mang theo tiếng cười khẽ không ức chế được.

Lục Tử Kỳ cảm thấy, nếu lại tiếp tục như vậy nữa, mình từ trước đến giờ vẫn lấy làm kiêu ngạo là mình có ý chí tự chủ bền chắc không thể gảy đều nhanh. . . . . . Đến cực hạn. . . . . .

Chỉ cần nghĩ tới cái này, liền không tránh được oán hận Nguyên Hạo thủ phạm gây ra chuyện này.

Cho nên, cũng vô cùng căm hận màu xanh dương, vô cùng căm hận, vô cùng. . . . . .

——— ——————

——— ——————

Sau khi trở lại, Lục Tử Kỳ ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho khỏe hẳn sau đó mới bắt đầu vùi mình vào xử lý tất cả các công sự, ông trời lại xuống hạ trận bão tuyết thứ hai vào mùa đông, mắt thấy cuối năm sắp tới gần.

Ngày hôm đó nha môn không có việc gì cần xử lý, thừa dịp sắc trời sớm hơn đi chợ thu mua một chút đồ tết bắt buộc, lại mua giấy đỏ dùng để viết câu đối xuân, liền sớm một chút trở về nhà.

Trong nhà của tri huyện phu nhân xảy ra thảm hoạ cùng với cử chỉ anh dũng của tri huyện đại nhân dân chúng trong huyện sớm đã nghe thấy, dân chúng nghĩ muốn biểu đạt sự sùng kính và an ủi hai người lại không biết xuống tay từ đâu. Nếu là tặng đồ chắc chắn bị từ chối thẳng thắn nói không chừng còn bị ăn một trận đòn, cho dù có nhiệt tình đến đâu cũng chỉ có thể dùng ngôn ngữ hành động nhiệt tình săn sóc tán gẫu để giải bày.

Mỗi năm bởi vì ngưỡng mộ tri huyện đại nhân chữ đẹp cho nên dân chúng nơi đây xếp hàng dài cầu xin đôi liễn nhưng do có chuyện như vậy xảy ra nên năm nay tình hình như vậy không có tiếp tục xuất hiện, dân chúng nơi đây không muốn gây thêm phiền toái cho họ vì nhà họ vừa gặp biến cố.

Lục Tử Kỳ cảm động và khi nhớ đến sự đối đãi hết sức chân thành của dân chúng đối với mình trong lòng cảm thấy rất ấm áp, bên cạnh đó cũng mừng rỡ vì mình được thanh nhàn, vì thế hắn chủ động viết cho mọi người trong huyện nha văn thơ đối ngẫu, chuẩn bị ngày mai mang cho bọn họ, cũng coi như là một chút tâm ý nhỏ đối với đồng nghiệp trong một năm của mình.

Trong thời điểm hắn múa bút, thì Tống Tiểu Hoa tại một bên loay hoay may vá, hao tốn công phu thật lớn cuối cùng nàng cũng hoàn thành một cái đai lưng thật tốt.

Đây là tác phẩm nữ công đầu tiên của nàng, cũng là món quà đầu tiên nàng tự tay làm cho Lục Tử Kỳ.

“A rống, rốt cuộc cũng xong! Tướng công, mau tới thử một chút!”

“Chờ một lát, còn có mấy tấm nữa là xong.”

“Ai nha, chàng thử xong rồi viết tiếp không được sao!”

Không nói lời gì cầm đi bút trong tay hắn, để cho hắn đứng thẳng người, cài tốt đai lưng lên người hắn, lui về phía sau nửa bước cười hì hì nghiêng đầu quan sát: “Nhìn này eo thon nhỏ chỉ bằng một nắm tay, chính xác là eo mãnh khảnh chỉ có thể nắm nhẹ trong lòng bàn tay!”

Lục Tử Kỳ luôn miệng ho nhẹ: “Tiểu Hoa, ta đường đường nam nhi bảy thước thế nào lại có khả năng có bộ dáng suy nhược không chịu nổi như thế? Huống chi, những thứ kia đều để hình dung cô gái!”

“Hảo hảo hảo, chàng thắt lưng to eo thô là đàn ông đích thực được chưa?”

“Lời này của nàng. . . . . .”

“Chỉ là. . . . . .” Tống Tiểu Hoa chợt tiến lên trước một bước, dán chặt tới hắn, giơ tay lên ngoắc ngoắc cằm của hắn, ác liệt cười xấu xa: “Đến cùng là đúng hay không, phải đợi hai tháng lẻ mười hai ngày sau đó mới có thể chân chính biết!”

Nói xong, liền một đường ‘hắc hắc he he’ hoảng hốt chạy ra ngoài, Lục Tử Kỳ lại bắt đầu liều mạng mài răng. Nhìn đi nhìn đi lại tới lại tới, cũng mười tám ngày rồi, mới mười tám ngày. . . . . . Thật chẳng lẽ muốn ước chừng ba tháng hay sao? !

Tống Tiểu Hoa mới vừa đi, Lục Lăng liền sôi nổi xông vào, lôi kéo hắn đi làm người tuyết chơi.

Vừa ra khỏi nhà, chợt chỉ vào một chỗ tuyết đọng bao trùm thành một hình dáng gần giống với dáng vẻ của một con thú nhỏ được nắng chiều chiếu xuống kích động hô lớn: “Phụ thân, ngươi xem này có giống Đạp Tuyết hay không?”

Lục Tử Kỳ sửng sốt: “Lăng Nhi, con nói cái gì?”

Lục Lăng giống như là chợt cảnh tỉnh, vội vàng lấy một cái tay che miệng của mình, trợn tròn cặp mắt bày ra dáng vẻ tuyệt không mở miệng nữa.

“Lăng Nhi, phụ thân đang hỏi con vừa nói gì!”

Lục Tử Kỳ mặt mới hơi trầm xuống một chút hắn liền lập tức nhận thua đầu hàng, thả tay xuống cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Hoắc thúc thúc nói, không thể nói cho phụ thân chuyện chúng ta cũng săn được một con chồn giống như Đạp Tuyết sau đó lại thả đi, sẽ chọc cho phụ thân mất hứng. Lăng Nhi sai lầm rồi, Lăng Nhi đã chọc phụ thân mất hứng. . . . . .”

Nghe tiểu tử dẫn theo tiếng khóc trong lời nói, Lục Tử Kỳ giọng điệu liền mềm nhũn, vuốt vuốt tóc hắn nói: “Lăng Nhi không sai, phụ thân không có mất hứng. Vậy. . . . . . Chuyện này con có hay không cùng mẫu thân nói qua?”

“Có. Mẫu thân vốn là để cho con vẽ Đạp Tuyết, nhưng sau đó mẫu thân lại không cho con vẽ Đạp Tuyết mà vẽ con vịt ăn trộm đường. Phụ thân, lúc nào thì Lăng Nhi mới có thể vẽ Đạp Tuyết?”

“Sao con lại muốn vẽ Đạp Tuyết? Vẽ Vô Khuyết không được sao?”

Lục Lăng nghiêm túc suy nghĩ một chút, hướng về phía Vô Khuyết đang ở trong sân ra sức bào tuyết nhếch miệng cười một tiếng: “Tốt! Vô Khuyết Vô Khuyết, ngươi không cần lộn xộn..., ta đi cầm giấy bút tới vẽ cho ngươi một bức họa thật là đẹp!”

Đứng ở trước cửa, nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp kia, Lục Tử Kỳ trong lòng hơi trầm xuống.

Không ngờ Lăng Nhi đã sớm biết rõ chuyện có liên quan đến Đạp Tuyết, ban đầu, chỉ là tiện tay vẽ bức họa kia thật là không nên để cho nàng tùy ý cầm đi, thì nàng sẽ không chịu thêm chút đau lòng khổ sở. . . . . .

Sau bữa cơm chiều, như thường lệ hắn ở thư phòng đọc sách một lát, từ đầu đến cuối Lục Tử Kỳ không hiểu sao trong lòng luôn bạo động không thể tĩnh tâm đọc sách được. Đứng lên, đi mấy bước, tiện tay cởi xuống đai lưng mới cầm trên tay vô ý thức vuốt vuốt.

Kiểu dáng đơn giản, đơn giản đồ án, nếu là nhìn kỹ, đường may còn hơi có vẻ có chút không đều không bằng phẳng và còn thiếu. Chỉ là so với mấy cái cổ quái treo ở trên xà nhà thì có tiến bộ hơn rất nhiều, làm việc tinh tế như vậy, cũng là chuyện khó khăn vì cái nha đầu này luôn xúc động.

Khóe môi giơ lên, mặt mày dẫn theo mấy phần nhu hòa. Vừa định để nó trên bàn, cũng không chú ý liếc về phía đai lưng nhìn thấy vài tia bạch quang khác thường. Ở trong lòng khẽ động, cầm lên lật lại, ghé vào dưới đèn từng tấc lật xem.

Chốc lát, dừng lại. Hồi lâu, thở dài.

Thì ra là như vậy. . . . . .

Ngày đó trên đường tuần tra trở về xa xa thấy một đội nhân mã ở trong rừng săn thú, không có liên quan gì tới mình, tiếc rằng lại nhìn thấy mũi tên đang nhắm chuẩn bị bắn vào con chồn trắng, cảnh tượng thê lương trong ngục năm đó lại tái hiện. Liền lên tiếng hô giúp đỡ nó chạy trốn, vạn lần hắn cũng không ngờ được ở Đại Tống lại có người bất chấp vương pháp đến như thế, người đó không nói hai lời liền hướng mũi tên bắn về phía hắn. Sau đó sự thật chứng minh, người này không phải là con dân Đại Tống, thật là may.

Vốn là với công phu của hắn có thể tránh thoát mũi tên một cách dễ dàng, nhưng ngay lúc quan trọng hắn thấy rõ đối phương tất cả đều mặc trang phục của người Liêu, lại không rõ ý đồ của họ tại sao lại đến đây, trong lòng cả kinh, làm cho động tác chậm lại, vì vậy không thể thoát khỏi mũi tên nên mới dính dấp vào một đoạn nghiệt duyên hồ đồ này. . . . . .

Vốn không muốn để cho nàng biết chuyện phức tạp này, chỉ tăng thêm nhiều phiền toái mà thôi, nào có thể đoán được là không thể gạt được.

May đai lưng sử dụng sợi bông có pha lẫn sợi lông khác, nhìn đến màu sắc và xúc cảm khi cầm trên tay, hẳn là lông của con chồn trắng vô cùng hiếm đó.

Vật này tất nhiên là nàng không thể nào dễ dàng lấy được rồi nàng phí hết tâm tư mới có thể cho nó thêm vào đai lưng, âm thầm như vậy tất nhiên là nàng không muốn cho hắn biết và cũng bất tiện khi nói rõ nguyên nhân nàng làm như vậy. Còn có thể là gì?

Hưng Bình công chúa nếu muốn tra thân phận của hắn, thì không có khả năng bỏ qua chi tiết nhỏ nào, bao gồm cả chuyện của con sủng vật này. Theo tính khí tính bướng bỉnh nàng, nàng sẽ làm thế nào, không khó phỏng đoán.

Không trách được hôm đó lúc gặp nhau, nàng sẽ phản ứng kịch liệt như thế. Nguyên tưởng rằng là do đả kích quá lớn đau lòng quá độ, hơn nữa khoảng thời gian từ trước tới nay xác thực có nhiều lạnh nhạt, cuối cùng đưa đến một cuộc bộc phát tâm tư ứ đọng đã lâu của nàng. Không thể nào nghĩ được, nàng cư nhiên một người như vậy lại yên lặng chịu đựng xuống nhiều áp lực như vậy.

Người gặp chuyện này có bao nhiêu mệt nhọc và gây tổn thương như thế nào, hắn Lục Tử Kỳ, là người rõ ràng nhất.

Tiểu Hoa, cái nha đầu này. . . . . .

Bề ngoài gấp gáp như lửa, bên trong lại bền bỉ như tơ.

Nàng vì ta làm đai lưng này, là bởi vì nghe chuyện về Đạp Tuyết, hi vọng con chồn mà ta đã cứu cũng có thể trung thành hộ ta có phải không? Nàng biết con chồn rơi vào tay Gia Luật Bình lành ít dữ nhiều, sợ ta biết được sẽ khó chịu phải hay không?

Chỉ là, nàng lại một lần nữa muốn cách ta đi, không có cho ta bất kỳ cơ hội giải thích nào.

Thật may là, tất cả còn kịp.

‘Quân vừa vô ý, ta liền thôi ’, bảy chữ quyết tuyệt như vậy, mỗi lần hồi tưởng, đau lòng tim cũng đập nhanh.

Ta có hay không cố ý, muốn nói như vậy, muốn làm như vậy, không phải như nàng đã nghỉ.

Nàng là có hay không nghĩ tới, cũng không phải là do nàng một mình quyết định, mà là lấy quyết định ở ta, phu quân của nàng.

Lần nữa buộc lại đai lưng, trong mắt như có ánh sáng thoáng qua, thổi tắt đèn, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói: ta thật sự là muốn ở nơi này chương đẩy ngã thực là như vậy nghĩ. . . . . .

Ánh mắt trống rỗng nào đó yêu che mặt chui xuống đất ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.