Cởi xuống áo che mưa, thay y phục ẩm ướt, Lục Tử Kỳ ở bên trong phòng uống trà nóng, rốt cuộc cũng có thể hảo hảo mà quan sát nhà đã lâu chưa về một chút.
Trần thiết không đổi, vẫn chỉnh tề như cũ.
Trên bàn có bày ra mấy tấm giấy có chữ, rất dễ dàng có thể phân biệt ra được, mặc dù đều là ngang không bằng thẳng không ngay không có chương pháp gì, nhưng chữ của người nào đó rất tương đối lại có thêm. . . . . . Sát khí. . . . . . Giương nanh múa vuốt giống như bộ dạng của nàng. Chắc hẳn, mới vừa ở bên ngoài nàng nhất định nhịn rất vất vả rồi. . . . . .
Trên mặt không tự chủ được dẫn theo một nụ cười, lấy tay lấy ra các trang giấy tán lạc tại góc bàn, mở ra cẩn thận mà nghiên cứu một lần.
Là một bức họa, một bức họa không biết là vẽ cái gì, đầu tròn trịa thân thể cũng tròn trịa ngay cả tứ chi đều là tròn trịa, bức họa kỳ quái. . . . . . Chỉ là, cặp mắt tròn trịa có vài phần giống nàng.
Lắc đầu bật cười, nàng nếu biết mình nghĩ như thế, sợ là mắt còn có thể trừng tròn hơn nữa?
Lúc ở bên ngoài bôn ba lao lực chưa cảm thấy, đợi đến khi trở về nhà, hoàn toàn tỉnh táo lại sau mới chợt hiểu, thì ra là, mình cũng bất tri bất giác đối với nàng có mấy phần nhớ thương.
Lăng Nhi cùng chó nhỏ đi theo nữ chủ nhân ở phòng giữa tới tới lui lui bận rộn , vì nghênh đón nam chủ nhân trở lại.
Lăng Nhi cao thêm chút, trắng hơn chút, nặng lên chút, cũng hoạt bát và sáng sủa hơn chút.
Chó nhỏ. . . . . . như thế nào lại lớn nhanh như vậy, chỉ là thời gian hơn một tháng mà lại lớn gấp mấy lần,một đoàn đen thùi lùi nhe răng chạy ra,làm cho hắn sợ lảo đảo suýt chút nữa là ngã ngồi trong vũng bùn, cho tới bây giờ còn không nhịn được trong lòng còn run run. May nhờ có Hưng Bình công chúa kịp thời ngăn lại, nếu không, sợ là mình không còn mặt mũi nữa.
Hưng Bình công chúa. . . . . . Ai, vẫn là tranh thủ thời gian suy nghĩ một chút phải giải thích như thế nào. . . . . .
“Tiểu Hoa. . . . . .”
“Đợi đã...!”
“Tiểu Hoa. . . . . .”
“Ta không rãnh!”
“Tiểu Hoa. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .”
Lục Tử Kỳ thở dài đứng lên, ngăn trước mặt của Tống Tiểu Hoa người đang im re không chịu nói chuyện với hắn: “Nàng nghỉ một lát, ta có lời muốn nói với nàng.” Rồi nhìn về hướng Lục Lăng đang tò mò nhìn bọn họ nói: “Lăng Nhi, con mang theo Vô Khuyết đi phòng bếp nhìn lửa trong lò một chút đi, đừng để nó làm khô hết nước.”
Lục Lăng không yên tâm nhìn qua Tống Tiểu Hoa không cao hứng ở bên cạnh kéo kéo vạt áo kêu: “Mẫu thân ~”
Đối với tiểu tử nhỏ như nắm gạo nếp này Tống Tiểu Hoa hoàn toàn không có lực chống đỡ không thể làm gì khác hơn là cúi người ngắt khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm của nó, giật giật khóe miệng nặn ra một nụ cười vặn vẹo : “Cầm dù đi đừng để bị dính ướt, buổi tối mẫu thân sẽ làm canh trái cây cho con ăn.”
Đuổi đi một oa nhi một con chó, trong phòng chỉ còn hai người đang đứng mặt đối mặt nhau rơi vào cảnh trầm mặc.
Vẫn là quần áo mộc mạc, kiểu tóc đơn giản, không son phấn. Chỉ là, màu da không còn vàng vọt như khi vừa khỏi bệnh, mà là trắng nõn lộ ra một chút đỏ hồng nhàn nhạt. Giống như là hơi mập lên chút, điều này làm cho nàng nẩy nở thêm một chút, không còn là cái loại y hệt trẻ con gầy yếu nữa.
Mày liễu cong cong, mũi dọc dừa, môi trái tim màu hồng, tiểu thê tử của hắn có thể xứng với bốn chữ ‘giai nhân thanh tú’ này. Nếu như, cặp mắt hạnh kia không chứa đầy ‘tia lửa văng khắp nơi’ trong lời nói. . . . . .
“Canh trái cây là món ăn nàng mới học được sao?”
“Đúng! Là học được trong quyển sách của Nguyên Hạo đưa cho ta!” Tống Tiểu Hoa trả lời cứng rắn, còn cố ý nhấn mạnh tên của người kia.
Lục Tử Kỳ há lại không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của nàng: “Ta cùng Hưng Bình công chúa là tình cờ gặp nhau, do xảy ra một chút hiểu lầm. . . . . .”
“Vô tình gặp được sao? Hiểu lầm?” Trải qua việc chứng kiến vô số tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình độc hại khi nghe đến hai tình huống này rốt cuộc Tống Tiểu Hoa không thể nhịn được nữa hoàn toàn bộc phát: “Ngươi nói cuộc gặp gỡ vô cùng lãng mạn của ngươi với Hưng Bình công chúa là vô tình gặp được sao! Ta nói làm sao mà ngươi lại trì hoãn lâu như vậy mới trở về đâu, thì ra là cùng tiểu mỹ nhân công chúa chơi trò hiểu lầm! Nếu như chơi thoải mái như vậy, sao các ngươi không ở bên ngoài tiếp tục! Làm gì còn cố ý chạy đến trước mặt của ta liếc mắt đưa tình hả? Là tới thị uy hay là xem ta thành người chết? Ta cho ngươi biết, ta không quản các ngươi là cái gì công tử cái gì công chúa, nếu làm cho ta phát bực thì bảo đảm các ngươi không thể chịu nổi đâu!”
Lục Tử Kỳ vừa giận vừa buồn cười lại không biết làm như thế nào: “Tiểu Hoa, nàng nói năng lộn xộn cái gì vậy. . . . . .”
“Ta loạn thất bát táo cũng không bằng các ngươi! Uổng phí ta còn ngày nhớ đêm mong ngươi. . . . . .”
Tống Tiểu Hoa một bồn lửa giận từ từ biến thành đầy bụng uất ức, âm thanh nghẹ ngào, không thể nói được nữa.
Muốn đi ra ngoài, lại bị Lục Tử Kỳ ngăn ở trước mặt. Tức giận liều mạng dùng sức phải đi qua, nhưng không ngờ lại nghe được một tiếng kêu đau, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy hắn che vai trái, hai hàng lông mày xiết chặt, sắc mặt trắng bệch.
Cả kinh trong lòng, bật thốt lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Lục Tử Kỳ dừng một chút, chân mày hơi giãn ra miễn cưỡng cười cười: “Bị thương cũng không có gì đáng ngại.”
“Cái gì bị thương? Bị thương như thế nào? Cho ta nhìn một chút!”
Tống Tiểu Hoa nhẹ nhàng cầm cổ tay: “Khi chúng ta đang trên đường trở về, đụng phải Hưng Bình công chúa đang xuất hành đi du ngoạn, bởi vì sắc trời hơi tối nên nhìn không rõ, hai bên có chút hiểu lầm nên náo loạn, nàng vô ý bắn ta bị thương. Chỉ là vết thương đã sớm được xử lý, nghỉ ngơi tầm vài ngày liền tốt. Đây chính là là lý do ta cùng nàng vô tình gặp được, còn có hiểu lầm.”
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn nói: “Chính vì vậy, nàng mới đưa ngươi trở lại đây?”
“Đúng vậy, nàng rất kiên trì, nếu như không làm như vậy thì nàng sẽ áy náy, ta cũng không thể làm mất thể diện của nàng, dù sao, nàng cũng là công chúa Liêu quốc.”
“Cho nên, các ngươi ở trên đường về kết bạn, tình cảm đột nhiên tăng mạnh rồi phải không?”
“Tuyệt không có chuyện này!”
“Coi như ngươi đối với nàng không có việc gì, nhưng nhất định nàng đối với ngươi có chuyện!”
Lục Tử Kỳ khóe môi nhất câu: “Vậy cùng ta vô can rồi.”
Tống Tiểu Hoa nhẹ nhàng ‘phi ’ một tiếng: “Quyến rũ người ta, lại lật mặt ăn vạ không nhận, nam nhân, quả nhiên đều không có lương tâm!”
“Lời này không thể nói lung tung, đừng vội xử oan ta!”
“Nơi đây ngươi là huyện lệnh cũng là người lớn nhất, ngươi kêu oan thì phải đi tìm ai đây?”
“Vậy. . . . . . Bổn huyện liền tự mình giải oan cho chính mình.”
Tống Tiểu Hoa lại nhẹ nhàng ‘phi ’ một tiếng: “Ta sợ ngươi lấy việc công làm việc tư!” Tiếp đó lại nhìn về phía chỗ đau của hắn: “Thật sự không sao chứ? Vẫn là thỉnh Hồ đại phu tới xem một chút đi!”
Lục Tử Kỳ cười lắc lắc đầu: “Không cần, thuốc trị thương bôi ngoài da của người Liêu rất công hiệu .”
“Dừng! Biết rất rõ ràng ngươi trong người có thương tích, còn nhất định chết sống cùng với ngươi đứng ở trong mưa dài dòng không nghỉ, công chúa kia thật là ích kỷ bá đạo lại không nói đạo lý đáng ghét!” Tống Tiểu Hoa càng nói càng giận, phẫn hận nói một câu: “Lại dám mắng ta là chó, còn dám làm tổn thương nam nhân của ta, một ngày nào đó ta cho nàng đẹp mắt! Ai ta hiểu. . . . . .” Bừng tỉnh hiểu ra vỗ ót một cái: “Không trách được. . . . . . Không trách được nàng nói, không cần làm quá như vậy. . . . . .”
A a a, nhìn dáng dấp của nàng là muốn tiếp tục việc củi khô gặp lửa bốc cháy chứ gì. . . . . .
Công chúa chết tiệt kia, dám phá hư chuyện tốt của lão nương, lão nương không để yên cho ngươi!
Nhìn bóng lung của Tống Tiểu Hoa đang cắn răng nghiến lợi tông cửa xông ra, Lục Tử Kỳ sững sờ, cười một tiếng.
Nam nhân của nàng. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: củi khô a củi khô, chính là điểm không đốt a điểm không đốt, ah hì hì nha ha ha a rống rống. . . . . .