Nàng ăn cơm mà không tập trung, Lục Tử Kỳ vừa đi trước, Tống Tiểu Hoa lập tức mặc nam trang chạy ra cửa, chạy ngay tới chỗ cũ.
“Nàng tới rồi?”
Nhìn mặt Nguyên Hạo bình tĩnh thong dong, nàng đột nhiên rất muốn đạp một phát để lưu lại dấu giày trên mặt anh ta.
Nhẹ nhàng đi đến và ngồi xuống bàn, nơi đó vẫn bày một bình trà và bánh ngọt như lần trước.
“Ngày hôm nay tinh thần rất tốt, xem ra không cần uống trà nhân sâm hoa cúc, uống chút trà hoa đi, an thần giảm tức giận.” Nguyên Hạo cười hì hì rót cho nàng ly trà.
“An thần. . . . . . Sao? Ngươi sợ ta trở mặt lật bàn?”
“Ta vì sao phải sợ?”
Tống Tiểu Hoa im lặng.
Đúng vậy, người ta không làm gì sai, nàng tại sao lại nổi đóa?
“Sách xem xong rồi, trả ngươi.”
“Nhanh như vậy?”
“À. Ta từ trước đến giờ đều là ‘đọc nhanh như gió, xem qua liền quên’!”
Tức giận đặt sách ở trên mặt bàn đẩy sang, rồi lại lập tức bị đẩy trở về: “Vậy thì nhìn từng chữ một, cho đến khi nhớ trong lòng.”
Tống Tiểu Hoa trố mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn cặp mắt cong cong kia, vậy mà không nhìn ra cái gì.
Nguyên Hạo cũng từ một bên cầm lấy một cái quyển trục: “Đây là tạ lễ ta gửi cho Lục huynh, làm phiền ‘Tẩu Phu Nhân’ mang về cho hắn.”
Một câu ‘Tẩu Phu Nhân’, lập tức khiến Tống Tiểu Hoa không kiềm chế được mà run rẩy khóe miệng.
“Tự ngươi đưa cho hắn đi, ta cũng không phải là người đưa tin!”
“Ta cũng nghĩ vậy, đáng tiếc không có thời gian.” Nguyên Hạo bất đắc dĩ buông tay: “Một lát nữa ta phải đi rồi.”
“Đi? Đi chỗ nào?”
“Tiếp tục đi lên phía Bắc.”
“Đi về phía Bắc? Đó không phải là. . . . . . Liêu. . . . . . ?”
“Đúng. Đi xem một chút thảo nguyên cùng đại mạc ở đấy, viết một quyển du ký nữa.”
“A. . . . . . Vậy. . . . . . Lúc ngươi trở lại, còn đi ngang qua đây không?”
Tuy chỉ có tiếp xúc hai buổi ngắn ngủn, nhưng dù sao, hắn cũng là người bạn đầu tiên mà nàng có sau khi nàng đến nơi này. #D#D#L#Q#D Bây giờ nghe là phải đi, khó tránh khỏi việc tiếc nuối
“Nếu như ngươi muốn ta đi ngang qua thì ta sẽ đi ngang qua.”
Tống Tiểu Hoa lại thêm một lần ngạc nhiên.
Ám hiệu? Khiêu khích?! Rõ rành rành quyến rũ? ! !
Nhưng vẻ mặt của hắn lại rất nghiêm trang làm cho nàng có vẻ rất là ‘xấu xa ’ . . . . . .
“Bởi vì. . . . . . Ta muốn trả lại sách cho ngươi!”
“Nói cũng phải.” Nguyên Hạo tỏ vẻ vô cùng hiểu rõ gật đầu: “Trùng hợp ta cũng vậy mượn Lục huynh một quyển sách, đi quá vội vàng, còn không chưa có lúc nào xem. Như vậy trên đường trở về ta sẽ đi qua đây trả lại sách!”
“Tốt! Một lời đã định!”
“Một lời đã định.”
Đứng dậy, vỗ tay, tuyên thề. Giống nhau hôm mới gặp gỡ.
Vẫn đứng ở trước cửa sổ như trước, đưa mắt nhìn nàng rời đi, bóng dáng đơn bạc, không hề mạnh mẽ đâm tới nữa, cũng có vẻ có mấy phần. . . . . . Cô đơn.
Là vì mình sao?
Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại dưới ánh nắng chiếu, này con ngươi lại có vài phần giống màu hổ phách.
Chưa nhìn thấy nàng thì đã biết thân phận của nàng. Bởi vì màn che phòng thử quần áo ở cửa hàng đó cũng không cách âm.
Nghe lão bản cung kính kêu nàng là ‘Lục phu nhân’, vén rèm ra thì thấy là một người thiếu niên.
Mặc dù bề ngoài bình thường, thế nhưng khí chất thông minh linh động, nhìn một lần sẽ khó quên.
Thấy cặp mắt sưng đỏ kia, trong lòng đổ nhiên có ý nghĩ nhất định là bị uất ức chứ gì?
Không biết vì sao đột nhiên lại có ý định đến gần.
Một buổi chiều trôi qua trong nháy mắt, trò chuyện cùng với nàng thì không có cảm giác là thời gian đã trôi qua.
Nữ tử này không giống với mấy lần gặp trước.
Ngày thứ hai, đúng hẹn lại đến, phát hiện nàng biết chữ. Bản du ký là tâm huyết của mình cuối cùng cũng có thể tặng cho nàng. Không ngoài dự đoán, nàng rất thích.
Ngày thứ ba, trong lòng mơ hồ có sự chờ đợi. Kết quả, không đợi được nàng, nhưng lại gặp được phu quân của nàng.
Lục Tử Kỳ là Tri Huyện nơi đây. Nhậm chức một năm ngắn ngủn, thành tích nổi bật, danh tiếng trong dân chúng cũng là cực tốt, hơn nữa hình như có gia thế bối cảnh, tiền đồ đương nhiên là không có giới hạn.
Nghe danh không bằng gặp mặt, đúng là phong độ bất phàm, tuyệt đối không phải là vật trong ao.
Một ‘vô tình gặp được’, một phen tâm sự, thẳng thắn nói ra sự phiền muộn trong lòng, nhẹ nhàng vui vẻ.
Người này, về công về tư, đều đáng giá kết giao.
Ngày thứ tư, theo Lục Tử Kỳ về đến nhà lấy bản đơn lẻ trân phẩm mà trong lúc nói chuyện đã ‘vô tình’ nói tới nó. Không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng, mặc nữ trang, nàng hoàn toàn thay đổi. Nhếch nhác như vậy nhưng lại để lộ ra một dáng vẻ chân thật đáng yêu.
Lục Tử Kỳ cố ý để cho hắn thấy đơn thuốc đó, hắn liền cũng thuận nước đẩy thuyền làm ‘chuyện tốt ’.
Thật ra thì cũng chỉ là một trò đùa dai nho nhỏ, muốn xả giận cho nàng thôi, ở cái địa phương này, có thể hại nàng khóc hai mắt thì còn có thể là ai?
Chỉ là, nể việc Lục Tử Kỳ cùng mình cũng khá hợp nhau, tạm thời cứ định như vậy đi!
Hơn nữa, người này, Anh Hoa kín kẽ gặp chuyện thì trầm ổn, không thay đổi sắc mặt khi thân phận được sáng tỏ, dễ dàng hóa giải sự xấu hổ và bối rối có khả năng xảy ra thành không có vấn đề gì. Là người chính trực trong sáng, xử sự khéo léo, thật sự là khó có được.
Trọng yếu nhất, là tấm lòng khí độ mà người thường khó có.
Có phu quân như vậy, nàng chắc sẽ hạnh phúc chứ?
Lục Tử Kỳ, chỉ mong, ta ngươi vĩnh viễn không phải là địch.
Chỉ mong, ngươi đừng cho ta bất kỳ cơ hội mang nàng đi. . . . . .
Liếc nhìn hình dáng đang rời đi, tay đóng cửa sổ.
——— —————— —————— —————— ———
——— —————— —————— —————— ———
Lục Tử Kỳ nhìn tranh chữ trước mặt, dở khóc dở cười.
Vẽ là vẽ tốt, chữ cũng là chữ tốt, nhưng lại không thể nào bằng ‘bản đơn lẻ’ kia được!
Nguyên Hạo. . . . . .
Rõ ràng là nam tử lỗi lạc không chấp nhất ngang nhiên, lại cứ khăng khăng làm những hành động đáng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục
Trước, cố ý viết thêm vài vị thuốc vào trong đơn thuốc cho hắn uống, làm lục phủ ngũ tạng của hắn cũng vặn lại với nhau.
Hiện tại, còn hao hết tâm lực ‘hãm hại kèm lừa gạt’ để lừa gạt hắn cho tới việc tặng ‘ bản đơn lẻ ’ tuyệt thế.
Người này, khẳng định đã sớm tính toán buổi chiều hôm nay sẽ lên đường, ngay tại thời điểm ngày hôm qua nhìn thấy hắn. . . . . .
Màn ‘ vô tình gặp được ’ ở quán trà, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Vốn tưởng rằng giữa chừng vội vàng gặp hắn, ít nhiều cũng sẽ lộ ra chút ít, không phải vẻ mặt kinh ngạc thì là áy náy hoặc là lúng túng hoặc là kinh hoàng, ddanlequydonnn ai ngờ, hắn hoàn toàn không có vẻ gì là mất tự nhiên cả.
Bình bình thản thản đứng dậy chào đón, giống như biết hắn sẽ tới từ trước. So sánh với nhau, bản thân hắn có vẻ hơi hẹp hòi rồi.
Vì vậy thả lỏng, nói hết mọi chuyện, người thông minh luyến tiếc nhau, chỉ hận không gặp nhau sớm.
Người này, ánh mắt độc đáo, giải thích sắc bén, trong bụng dạ đều có gò có vũng.
Vả lại thành tựu thư họa không thấp, hành văn tùy ý tự nhiên, ngay cả chữ viết cũng có thể tùy ý sửa đổi, gần như không có sơ hở.
Con em thế gia, cao quan hiển quý, danh nhân nhã sĩ, hắn mặc dù không biết hết nhưng cũng biết được phần lớn, vậy mà nhân vật như thế này, vì sao từ chưa từng nghe nói đến?
Ban đầu có tính toán sẽ dò xét dần dần, không ngờ, vậy mà không nói tiếng nào đã đi rồi. . . . . .
Thở dài một hơi, cuộn quyển tranh chữ vào.
Thôi thôi, chuyện đến lúc này, cũng chỉ có tin tưởng cam kết giữa người nọ cùng Diêu Diêu, chờ lúc quay lại thì sẽ tranh luận tiếp. . . . . .
Chỉ là, vì sao lúc trước hoàn toàn không nhìn thấy thư thông quan của người này? Chuyến đi Liêu bang này, có thật chỉ là vì viết một quyển du ký nữa thôi sao? . . . . . .
Còn Diêu Diêu. . . . . .
Hắn không thể nào đắc tội Nguyên Hạo mà không biết, cho nên, hai lần bị ‘cảnh cáo nhẹ’, chẳng lẽ đều là bởi vì. . . . . .
Đứng dậy, đẩy cửa, nhìn này cánh cửa sổ còn hắt ra ánh sáng, khóe môi dần dần nhếch lên.
Mặc kệ như thế nào, chuyện này, tạm thời chấm dứt.
Có cuộc sống có nàng, thật đúng là có thể nói xuất hiện những đặc sắc. . . . . .
——— —————— —————— ————————
Mà lúc này giờ phút này Tống Tiểu Hoa, là thật là buồn bực đến nghẹn.
Nàng bị lừa dối, nàng bị này hai nam nhân xấu xa ngu ngốc đùa bỡn!
Vốn cõi đời này làm sao có thể sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, trượng phu của mình lại cùng ‘ người tình ’ của mình đột nhiên trở thành bằng hữu?
Phỉ phui cái mồm, cái ví dụ này, thật là thối nát.
Lúc giao quyển trục cho Lục Tử Kỳ, nàng đã biết mình là đầu heo, con heo ngốc từ đầu tới đuôi.
Nghĩ kỹ như việc trùng hợp là lúc đi lấy thuốc thì đụng phải Nguyên Hạo ở trên đường..., hoặc là buổi chiều Nguyên Hạo lại đặc biệt tới cửa nói lời từ biệt ... Đúng kiểu mượn cớ.
Vẻ mặt bình tĩnh cho dù núi có sụp cũng không thay đổi của Lục Tử Kỳ, rõ ràng thể hiện là đã biết tất cả tiền nhân hậu quả! Đã sớm biết! Nói không chừng, từ thời điểm đầu tiên nàng và Nguyên Hạo gặp nhau lần đầu tiên ở cửa hàng thợ may thì chàng đã biết!
Đúng, đúng, đúng vậy, nơi đây là địa bàn của chàng, nhất định chàng có vô số tai mắt.
Trải rộng toàn huyện như mạng nhện giống như tin tức Internet, đặc công mật, máy theo dõi, máy nghe lén, FBI? . . . . . .
Dừng lại dừng lại, càng nghĩ càng không thể tin được.
Tóm lại, ít nhất, một màn kia của ngày hôm này, đã làm nàng mất hết cả mặt mũi, xác định chắc chắn và khẳng định là hai người này nam nhân kết hợp với nhau diễn một màn! Đúng là hát xướng đều có đủ hết, cũng có thể đoạt giải Oscar rồi !
Cũng chỉ có nàng là đầu heo vẫn chẳng hay biết gì.
Tức giận đập quyển sách xuống mặt bàn để giải phóng cảm giác uất ức này.
Tống Vô Khuyết giật mình hoảng sợ mở hai mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, thấy nàng ngồi ở chỗ đó cũng không có hành động gì nữa, mới hắt hơi ‘hắt xì’ một cái, đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Tống Tiểu Hoa nhìn chằm chằm ngọn lửa trong ngọn đèn dầu cho đến khi hai mắt lệ chảy dài, hạ quyết tâm.
Khoác áo đi ra, sửng sốt.
Trăng lạnh như nước, một bộ áo đen đứng thẳng trong viện.
“Làm sao chàng. . . . . .”
“Làm sao nàng. . . . . .”
Hai miệng một lời.
“Ta. . . . . .”
“Ta. . . . . .”
Giống như là đôi nam nữ cùng hát, Tống Tiểu Hoa ‘xì’ một cái cười.
Mặt Lục Tử Kỳ cũng theo đó mà giãn ra: “Đã trễ thế này, nàng còn chưa ngủ?”
“Chàng cũng chưa đi ngủ?”
“Thói quen của ta.”
“Thật ra thì, ta trước kia, cũng đi ngủ rất muộn.”
“Vì đọc sách?”
“Thỉnh thoảng thì phải . . . . .” Tống Tiểu Hoa gãi gãi đầu: “Thực ra, cũng không nói là đọc sách, ta chỉ cũng chỉ. . . . . . Miễn cưỡng biết một ít chữ mà thôi.” Đây không phải là khiêm tốn, đây là lời nói thật. Lấy tiêu chuẩn của nàng bây giờ, xác thực cũng chỉ có thể coi là mới vừa thoát khỏi ‘ mù chữ ’ - điểm thấp nhất của trục hoành.
“Thế là đã không dễ dàng. Ai dạy nàng?” Cô gái không thể đến trường học, cho nên, trừ phi là gia đình giàu có mời gia sư tới dạy, nếu không, một cô gái không thể biết chữ.
“Ta. . . . . . Nghe lén, ta nằm ở phía bên ngoài lớp mặt nghe lén một chút. Chàng biết đấy, ta rất thông minh, năng lực học tập lại mạnh, cho nên tùy tiện nghe lén một cái cũng hơn những kẻ ngày ngày ngồi ở bên trong gật gù hả hê! A ha ha. . . . . .” Tống Tiểu Hoa hả hê cười a hả hê cười. Nhiều đoạn máu chó trong phim truyền hình, có lúc vẫn sử dụng tốt . . . . . .
Lục Tử Kỳ nghe thấy thì không khỏi mỉm cười: “Hoá ra là như vậy . . . . . .” Quả thật cũng là chuyện nàng có thể làm.
Suy nghĩ một chút: “Chỗ ta có một ít sách, nếu như ngươi có hứng thú, thoải mái xem, có chỗ nào không hiểu, hãy hỏi ta.”
Tống Tiểu Hoa mặt mày hớn hở gật đầu một cái, một cái chớp mắt thì mặt mày cứng lại.
“Thế nào? Có chỗ nào khó khăn sao?”
“Không phải. . . . . .” Hít sâu một hơi, cắn răng: “Ta giấu chàng, âm thầm gặp mặt nam nhân khác . . . . . Cái đó. . . . . .Ta đã sai, ta xin lỗi. Nhưng chàng nhất định phải tin tưởng, ta chỉ tâm sự cùng hắn mà thôi, hắn vào nam ra bắc, kiến thức rộng, biết rất nhiều việc, chuyện bên ngoài, ta muốn hiểu rõ hơn một chút. . . . . . Chỉ là, theo ta thấy, ta đã làm những chuyện gì với hắn, chàng hẳn là đã biết rất rõ. Nói không chừng, ngay cả mỗi chữ chúng ta nói chàng đều biết rõ. . . . . .”
“Sao có thể như thế được?” Lục Tử Kỳ bật cười: “Ta sở dĩ biết chuyện này, đơn giản chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi. Tóm lại. . . . . . Ta biết rồi nhưng lại không cho nàng biết là ta đã biết chuyện này, ta cũng có lỗi, ta cũng xin lỗi nàng.”
Hắn nói một chuỗi những chữ lặp lại, đã chọc Tống Tiểu Hoa nở nụ cười: “Nói như vậy, chúng ta lại huề nhau?”
“Hình như thế.”
“Vậy. . . . . .”
Lục Tử Kỳ khẽ mỉm cười: “Như vậy, vì để cho chúng ta không cần xin lỗi nhau nữa, từ nay về sau, cả hai phải thẳng thắn, không được giấu giếm, có được hay không?”
“Được!”
Không cần nói ‘ một lời đã định ’, không cần vỗ tay thề. Được, chính là được.