Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 37: Chương 37: Vương phi có thai (1)




Hạ Uyên nghe xong nhíu mày: “Một tháng nay ăn uống rất kém?”

Tiết Vân Chu nghe xong buồn bực, gật đầu thấp giọng nói: “Ở cổ đại lặn lội đường xa rất mệt, hơn nữa còn là mùa đông, một ngày không phải ăn lương khô thì chính là ăn chay, khó khăn lắm mới được ăn miếng thịt cũng không đủ nhét kẽ răng. Ngày hôm nay thị vệ bắt được hai con thỏ hoang, thật sự gầy đến mức em ngại ăn.”

“Thật sự không ăn thịt? Em không nói quá đấy chứ?” Hạ Uyên cẩn thận quan sát một chút, nghi hoặc nói: “Sao anh lại cảm thấy em tròn hơn hồi ở kinh thành nhỉ?”

“Cái gì?!” Tiết vân Chu chấn động trừng mắt.

Hạ Uyên nhìn lại lần nữa: “Có lẽ là lỗi giác.”

“Ngày nào em cũng rèn luyện thân thể đó!” Tiết Vân Chu không tin tưởng lắm xoa xoa mặt, sau đó lại nhìn món ăn trên bàn phát ngốc, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được hấp dẫn, thèm nhỏ dãi cầm đũa lên lần nữa: “Mặc kệ đi, em phải ăn một bữa thật no đã.”

Hạ Uyên nhìn dáng vẻ muốn vén tay áo lên để ăn của Tiết Vân Chu nhíu mày: “Không được ăn uống no quá.”

“Dạ...” Tiết Vân Chu ỉu xìu định thu liễm lại theo thói quen, sau đó chợt nhớ tới quan hệ bây giờ của hai người không giống trước kia nữa, không nhịn được bật cười, ngẩng đầu nhìn Hạ Uyên: “Đã biết rồi, ba!”

Sắc mặt Hạ Uyên chuyển thành màu đen: “...”

Tiết Vân Chu báo được thù đời trước tâm tình sảng khoái vô cùng, gắp cho Hạ Uyên xong lại gắp đồ ăn vào bát mình, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói thầm: “Này có tính là dùng tiền công để ăn không nhỉ? Tri phủ đại nhân mặc kệ lưu dân bên ngoài không rõ sống chết nhưng lại làm nhiều đồ ăn ngon thế này để lấy lòng anh, nhất định là tham quan.”

Hạ Uyên thấy Tiết Vân Chu ăn uống vui vẻ, không có gì giống không khỏe mới yên tâm, có điều nhìn bàn đồ ăn tâm trạng xác thực là không tốt.

Nhân lúc Đào Tri Tân đến kính rượu, Hạ Uyên nói: “Đào đại nhân cũng biết hôm nay bổn vương ở ngoài gặp phải cái gì chứ?”

Tay Đào Tri Tân run lên, cười hỏi: “Hạ quan không biết, hôm nay Vương gia gặp phải chuyện gì ạ?”

“Thổ phỉ.” Ánh mắt Hạ Uyên lạnh lẽo.

Đào Tri Tân bị ánh mắt này dọa lùi về phía sau, kinh sợ nói: “Thế mà lại có thổ phỉ! Vương gia không sao chứ?”

Hạ Uyên buông ly rượu xuống: “Không sao, nhưng ngoài đám thổ phỉ ra còn có một chuyện nữa, Đào đại nhân cũng không biết sao?”

“Này... Cái này...” Đào Tân Tri gượng cười: “Hạ quan quả thực không biết. Có điều Vương gia yên tâm, hạ quan là quan phụ mẫu ở nơi này, tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn, ngày mai sẽ sai người đi tiêu diệt thổ phỉ.”

“Chuyện thổ phỉ không cần đại nhân nhọc công.” Hạ Uyên nhìn hắn: “Nếu Đào đại nhân không biết chuyện này, vậy hẳn là cũng không biết chuyện dân chúng lang thang khắp nơi ngoài kia?”

Đào Tân Tri giật thót: “Đúng thật là hạ quan không biết, nếu Vương gia gặp phải thì nhất định là do hạ quan thất trách, ngày mai sẽ phái người ra ngoài thành điều tra.”

Dù sao Hạ Uyên cũng chỉ đi ngang qua đây, không hiểu rõ người nơi này, nếu nói thẳng không lưu tình có khi còn rước lấy phiền toái, liền gật đầu: “Như thế là tốt nhất, những người này tuy không phải dân chúng Bình Thành nhưng cũng thuộc quyền cai quản của ngài, dù từ nơi khác tới thì Đào đại nhân thân là mệnh quan triều đình, không thể xem nhẹ việc này.”

Đào Tân Tri cũng nhìn ra Hạ Uyên không định nhúng tay, thở phào nhẹ nhõm gật đầu xác nhận: “Nhất định không phụ nhờ vả của Vương gia.”

Hạ Uyên lại nói: “Hai năm gần đây không nghe nói Bình Thành có nạn đói, kho lúa vẫn đầy đủ đúng không?”

Đào Tân Tri chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, lắc đầu cười nói: “ Không thiếu không thiếu, nếu thật sự có lưu dân tới đây hạ quan chắc chắn mở kho phát lương.”

Hạ Uyên vừa lòng gật đầu.

Hai người lại nói thêm vài câu, Đào Tân Tri vừa lui xuống đã mắng thầm trong lòng Hạ Uyên không phải thứ tốt đẹp gì.

Lúc trước lưu dân đến kinh thành ngươi không nói lời nào trực tiếp hạ lệnh giết hết làm họ chạy trối chết, hiện giờ chẳng qua lão tử chỉ đuổi người đi ngươi lại chạy đến địa bàn của lão tử bày đặt yêu dân như con, ta khinh! Hừ!

Tiết Vân Chu ăn đến miệng đầy dầu mỡ, giương mắt nhìn bóng dáng của Đào Tân Tri, lặng lẽ nói với Hạ Uyên: “Chắc chắn hắn đang chửi trộm sau lưng.”

Hạ Uyên đã đọc không ít sách trong thư phòng, tất nhiên biết đến lệnh giết lưu dân này, chỉ có thể thở dài: “Hắn đang mắng nguyên chủ.”

Tay Tiết Vân Chu dưới bàn sờ đùi Hạ Uyên: “Về sau hình tượng của anh sẽ dần dần thay đổi.”

Hạ Uyên vội đưa tay đè lại bàn tay đang lộn xộn của Tiết Vân Chu, liếc mắt nhìn cậu thấp giọng nói: “Thành thật một chút.”

Tiết Vân Chu cườu hì hì rút tay về.

Ăn cơm xong Đào Tân Tri sắp xếp cho Tiết Vân Chu và Hạ Uyên ở một biệt viện tinh xảo, phân phó nhóm tì nữ chuẩn bị nước ấm cho bọn họ tắm rửa.

Tiết Vân Chu thấy bồn tắm kích thước lớn bốc hơi nóng kích động không thôi, lập tức nhào tới hưng phấn nói: “Em phải tắm rửa! Em phải tắm rửa! Một tháng bên ngoài còn chưa tắm cẩn thận, đã sớm không nhịn nổi nữa rồi.”

Hạ Uyên đi đến phía sau Tiết Vân Chu ôm lấy người cậu, nghiêng đầu hôn lên mặt: “Cùng nhau tắm đi.”

Tiết Vân Chu quay đầu đáp lại nụ hôn này.

Cánh tay Hạ Uyên nhẹ nhàng kéo Tiết Vân Chu, hai người đứng trong làn nước mờ ảo hôn môi kịch liệt bù đắp nhớ nhung những ngày phải xa nhau.

Qần áo rơi xuống từng chiếc một, lần này tắm rửa triền miên, đến lúc tắm xong nằm trên giường đã không muốn cử động nữa. Một đường quả thực phong trần đột nhiên được thoải mái thế này làm mệt mỏi tích lũy đều được giải tỏa.

Tiết Vân Chu ôm Hạ Uyên chặt như bạch tuộc cuốn lấy người, cậu biết chắc chắn Hạ Uyên mệt hơn mình nhiều, đau lòng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh hai, em xoa bóp cho anh nhé?”

Hạ Uyên cúi xuống nhìn cậu: “Em biết?”

“Cái này có gì mà không biết, để em thử.” Tiết Vân Chu cười cười đứng dậy đẩy Hạ Uyên.

Hạ Uyên cười khẽ, thuận thế nằm úp xuống.

Tiết Vân Chu lập tức ngồi khóa trên lưng Hạ Uyên, vén tay áo bắt đầu nhào nặn trên vai, thăm dò hỏi: “Thế nào? Thoải mái không?”

“Ừm.” Hạ Uyên nhắm mắt, hơi buồn ngủ.

Tiết Vân Chu nhìn anh một chút, hai tay vươn tới xoa xoa thái dương Hạ Uyên. Lực đạo trên tay nhỏ dần, cuối cùng bản thân cũng mệt rã rời mà mơ màng nằm ghé lên lưng Hạ Uyên.

Hạ Uyên bị đè lên làm tỉnh táo, quay đầu nhìn về phía sau, thật cẩn thận lật người lại ôm người đặt xuống bên cạnh, sau đó kéo chăn chuẩn bị đắp cho Tiết Vân Chu. Ánh mắt Hạ Uyên lơ đãng dừng lại trên bụng cậu, tim đánh thịch một cái, bao nhiêu buồn ngủ bay sạch.

Tiết Vân Chu ngủ rất yên lặng, bụng bằng phẳng dưới lớp quần áo theo hô hấp mà hơi phập phồng.

Ánh mắt Hạ Uyên gắt gao nhìn vào, hai tay cầm chăn cũng nắm chặt, anh nhớ vừa nãy Tiết Vân Chu ăn xong thì nôn khan, máu toàn thân nháy mắt sôi trào.

Tuy biết chỉ là đoán nhưng vẫn không khống chế được trái tim đập tăng gia tốc. Kích động qua đi lại lo lắng mình nghĩ nhiều, chỉ hận không thể gọi đại phu lập tức tới đây.

Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, Hạ Uyên nhìn Tiết Vân Chu say ngủ không đành lòng đánh thức, chỉ có thể lo lắng kìm chế nỗi lòng, nằm xuống ôm người vào trong ngực.

Một đêm này Tiết Vân Chu ngủ sâu vô cùng, Hạ Uyên thì hai mắt đỏ ngầu.

Tiết Vân Chu bị hai mắt đầy tơ máu của Hạ Uyên dọa sợ: “Anh hai, anh sao vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao?!”

“Ừ.” Hạ Uyên chăm chú nhìn cậu.

Tiết Vân Chu sờ khóe mắt anh: “Sao lại ngủ không ngon? Anh đừng nghĩ nhiều, dù sao sau này đến Thanh Châu chính là địa bàn của chúng ta, đi bước nào tính bước đó, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta ẩn cư, không cần liều mạng với bọn họ.”

Hạ Uyên cầm lấy cổ tay cậu hôn lên: “Mau dậy nào.”

Tiết Vân Chu nháy mắt cảm nhận được dòng điện chạy xẹt qua đầu ngón tay lan đến tận tim, bật cười ngốc ngốc.

Mới sáng sớm đã kích thích như vậy rồi.

Tiết Vân Chu sờ mũi, may mắn chưa chảy máu mũi, đứng bật dậy: “Em đói rồi.”

Hạ Uyên căng thẳng: “Em chậm thôi!”

Tiết Vân Chu thuận miệng đáp lời, cầm quần áo nhanh chóng mắc vào: “Sắp đói chết em rồi, chúng ta mau dậy rửa mặt ăn điểm tâm đi!”

Tối hôm qua Khang thị, Cố thị và Tiết Vân Thanh cũng vào thành, lúc hai người vào nhà ăn thì bọn họ đã sớm chờ. Ở đây đều là người một nhà không cần khách khí, vả lại Hạ Uyên không phải vương gia thật sự nên cũng ngồi xuống cùng nhau dùng cơm.

Ăn cơm xong Hạ Uyên hỏi Tiết Vân Chu: “Có khó chịu ở đâu không?”

Tiết Vân Chu sửng sốt lắc đầu: “Không có.”

Trong lòng Hạ Uyên hơi mất mát nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Anh gọi Hà Lương Tài đi mời đại phu khám cho em.”

“Em không bị bệnh mà...” Vẻ mặt Tiết Vân Chu mờ mịt.

Hạ Uyên vẫn kiên trì nói: “Hôm qua em không thoải mái, để đại phu nhìn một cái cũng đỡ lo hơn.”

“Hôm qua em cũng không khó ch-...” Lời còn chưa dứt Tiết Vân Chu đã cảm thấy dạ dày trào ngược, cảm giác buồn nôn lại ập tới, vội bụm miệng nhanh chóng chạy ra ngoài sân ho khan, đồ ăn mới vào đến dạ dày đã nôn ra hết.

Hạ Uyên đuổi theo ra ngoài, căng thẳng vỗ lưng cậu: “Tốt hơn chút nào chưa?”

Nước mắt sinh lý của Tiết Vân Chu cũng chảy ra, tay chống vào tường thở ra một hơi: “Không sao nữa rồi, nôn xong không cảm thấy gì cả.”

Hà Lương Tài vẫn canh giữ ngoài cửa thấy vậy lập tức gọi người mang khăn và nước đến.

Hạ Uyên cầm khăn lau mặt cho Tiết Vân Chu, bàn tay hơi run run: “Em về nghỉ ngơi trước đi.”

Tiết Vân Chu chôn mặt trong khăn, ê a nói: “Chuyện gì vậy nhỉ, sao em không tiêu hóa được đồ ăn?”

Lúc này giọng nói của Tiết Vân Thanh vang lên sau lưng: “Vương gia không cần tìm đại phu, ta biết y thuật.”

Hạ Uyên nhìn hắn: “Ngươi chắc chứ?”

Tiết Vân Thanh không vui: “Tất nhiên.” Nói xong liền kéo cổ tay Tiết Vân Chu, ngón tay đặt lên mạch tượng.

Tiết Vân Chu nhìn tay mình, sau đó lại nhìn Tiết Vân Thanh, nghi hoặc hỏi: “Ta không cần ngồi xuống à? Không cần chẩn mạch?”

Tiết Vân Thanh liếc cậu một cái.

Tiết Vân Chu lập tức câm miệng.

Một lát sau Tiết Vân Thanh thu tay lại, khóe miệng cong lên thành nụ cười, nhìn hai người trước mặt.

Hạ Uyên căng thẳng, hai tay dưới ống tay áo siết chặt, cố nén không biểu lộ quá khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Mạch tượng thế nào?”

Tiết Vân Thanh cười nói: “Chúc mừng Vương gia, Vương phi có rồi.”

Hạ Uyên hít thở thật sâu, trong lồng ngực như bị gì đó đè nén, nhất thời không biết nên nói gì.

Tiết Vân Chu mê mang: “Ta có cái gì?”

Tiết Vân Thanh nói: “Chúc mừng đường đệ, ngươi có hỉ mạch.”

Hà Lương Tài vừa nghe đã vội vàng đi báo cho Khang thị và Cố thị trong phòng biết, Khang thị vui sướng: “Thật sao? Thật sao?”

Cố thị cũng vui vẻ: “Tất nhiên là thật, y thuật của Vân Thanh không tồi.”

Mọi người ai nấy cũng vui mừng, chỉ có chính chủ vẫn ngơ ngác.

Tiết Vân Chu quay sang nhìn Hạ Uyên, khó hiểu hỏi: “Tiết Vân Thanh vừa nói em bị làm sao cơ? Hỉ mạch?”

Hạ Uyên khó có thể bình tĩnh, ôm chặt lấy cậu: “Phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.