Edit by Triệu Viu
Trong mơ, Quý Trác Nhiên với khuôn mặt trưởng thành đẹp trai đến quỷ thần đều căm phẫn, anh nhìn cô bằng ánh mắt không chút tình cảm nào.
“Tại sao? Anh nói cho em biết tại sao đi?”
Khúc Yên rất muốn nói chuyện, nhưng trong mộng cô vẫn yếu đến mức không thể lên tiếng được.
Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại di động đánh thức cô từ trong ác mộng dậy.
Khúc Yên tỉnh lại, nhận ra trán mình đã không còn nóng nữa, lại nhìn lên màn hình điện thoại di động, giờ đã là ba giờ chiều.
Cô chợt cảm thấy nghi hoặc, ai mang điện thoại di động của cô tới đây?
Nhưng ngay sau khi ấn nhận cuộc gọi, cô lập tức ném vấn đề này ra sau đầu.
Khúc Thủ Toàn tức giận nói: “Khúc Yên, cha nhận được tin tức, người của Thắng Huy đã bắt đầu tiếp xúc với Dương tổng, con đâu mất rồi? Nếu bị mất đơn hàng này, con cứ chờ nhìn bà già kia chết đi!”
Thắng Huy là đối thủ cạnh tranh của Khúc thị, trong số các công ty nội thất có cùng quy mô ở thành phố S, Thắng Huy là công ty chuyên nghiệp nhất, còn Khúc thị... Khúc Yên làm việc ở Khúc thị, tự nhiên biết Khúc thị chỉ là kiểu dát vàng nạm ngọc ở bên ngoài, chứ bên trong đã thối rữa.
Nếu không phải dựa vào cây đại thụ Diêu thị là nhà mẹ đẻ của mẹ Khúc Ngưng, Khúc thị đã sớm biến mất.
Giờ Khúc thị cạnh tranh với Thắng Huy, dự án này sẽ dễ dàng sao.
Nhưng Khúc Yên có lý do không thể không đi .
Cô cúp máy không nói câu nào, cố ép chống cơ thể hư nhược lên đứng dậy, không để ý đến bộ đồng phục bệnh nhân ở trên người mình, cầm tài liệu đi ra ngoài bệnh viện.
Nhưng cô không biết, còn có một ánh mắt dò xét phía sau lưng cô.
“BOSS, giờ phu nhân muốn rời khỏi bệnh viện, tôi có cần đưa cô ấy trở về Quý gia không?” Một người đàn ông ngồi ở trên ghế dài chỗ góc khuất hành lang cầm điện thoại di động lên, nhỏ giọng báo cáo.
“Không cần, cứ đi theo cô ta đi, xem cô ta muốn làm cái gì, có chuyện gì thì liên lạc với tôi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới từ trong điện thoại di động.
...
Khúc Yên mặc đồng phục bệnh nhân đi ra ngoài bệnh viện, giơ tay lên vẫy gọi một chiếc xe taxi.
“Phiền anh đưa tôi đến trung tâm mua sắm gần đây nhất.” Nói xong, cô tiếp tục đọc tài liệu trong tay.
Giấc ngủ vừa nãy quá dài, cô phải tranh thủ thời gian nghiên cứu kế hoạch này.
Nhưng càng xem, cô càng nhíu mày chặt hơn.
Không phải là kế hoạch này viết không hay, ngược lại kế hoạch vết rất hay, rất hấp dẫn, nhưng vấn đề là, bằng vào hiểu biết của Khúc Yên, Khúc thị không thể làm được tốt như trong hợp đồng.
Vừa đọc đã biết kế hoạch này đến từ tay Khúc Ngưng, kế hoạch đưa ra rất nhiều lời hứa hẹn hoa mỹ, chẳng hạn như thời gian hoàn thành công trình có thể đảm bảo trong vòng một năm, nhưng lương của công nhân viên chỉ dự toán 4 triệu, nếu chia ra, tiền lương của toàn bộ công nhân viên trong một tháng sẽ chỉ khoảng 34 vạn tệ.
Thoạt nhìn số tiền này cũng không ít, nhưng để tân trang lại nhà hàng Nhất Phẩm Tiên cao khoảng mười tầng, cần phải ít nhất 400 công nhân viên làm việc cùng lúc, như vậy chia ra trung bình mỗi công nhân kỹ thuật sẽ chỉ nhận được 850 đồng một tháng tiền công.
Đây không còn là vấn đề bóc lột nữa, tiền lương thấp thế này đã vi phạm luật lao động.
Khúc Yên hít thật sâu, lại lật xem tài liệu, tách bỏ phần giới thiệu tình hình cơ bản của Nhất Phẩm Tiên ra giữ lại, phần còn lại gỡ ra ném qua một bên.
Chẳng mấy chốc là tới trung tâm mua sắm, Khúc Yên xuống xe, tiện tay ném phần kế hoạch vừa gỡ ra khỏi tập tài liệu vào thùng rác ở cạnh đó, đi vào trung tâm mua sắm.
Đến lúc đi ra, cô đã mặc bộ âu phục thẳng thớm làm nổi bật lên khí chất tinh anh.
Trên mặt cô chỉ trang điểm nhẹ, che đi khuôn mặt hơi tái nhợt vì bị bệnh của mình, càng làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô, đôi mắt sáng ngời đầy sắc bén, còn mang theo điểm quật cường.
Cô lại liếc nhìn điện thoại di động, lúc đi cô không mang theo một đồng tiền nào, cũng may điện thoại di động của cô có cài đặt app thanh toán điện tử có thể thanh toán tiền, nhưng chiếc điện thoại di động này chạy tới bệnh viện thế nào?
Thật ra trong lòng cô có một ý niệm mơ hồ, chỉ là không thể xác định.
“Dù anh ta có tới, có mang chiếc điện thoại di động này đến cho mày, cũng có thể chứng tỏ điều gì? Khúc Yên, mày vẫn còn đang mơ tưởng hão huyền gì à? Không chừng anh ta chỉ không muốn mày chết, không muốn đồ của mày đặt ở trong nhà làm anh ta chướng mắt thôi.”