Gả Cho Thanh Mai Trúc Mã Vô Tình

Chương 16: Chương 16: Em không có quyền lên tiếng




Edit by Triệu Viu

Trợ lý Vu đưa cho cô một tấm danh thiếp màu đen mạ vàng, trên tấm danh thiếp có ghi phương thức liên lạc của Quý Trác Nhiên đích.

Sau đó, cô ta thức thời xoay người đi ra khỏi phòng, để Khúc Yên có không gian nói chuyện.

Nhưng cô ta không biết, mới đây thôi Khúc Yên còn có khí thế mạnh mẽ, ngay khoảng khắc cô ta bước ra khỏi phòng, bả vai của cô lập tức sụp xuống, thậm chí còn đặt mông ngồi lên giường.

“Khúc Yên ơi là Khúc Yên, mày đúng là kém cỏi, đến xin số điện thoại di động của anh ta cũng phải nói dối, còn phải gọi Khúc Ngưng là chị, cũng không nghĩ xem cô ta có nhận người em gái này không?” Cô lẩm bẩm nói, vừa nói vừa vỗ vào trên đầu mình.

Cô thực sự rất ghét bản thân mình thế này, đầy dối trá, cáo mượn oai hùm, giả tạo...

Nhưng nếu không vậy, cô sẽ không gọi được cuộc điện thoại kia!

Sau khi thở dài, Khúc Yên bấm gọi số điện thoại trên danh thiếp.

“Khúc Yên, có chuyện gì?” Bất ngờ là, người đàn ông kia biết số điện thoại của cô.

Cũng đúng thôi, anh luôn thích kiểm soát tất cả mọi chuyện.

Khúc Yên nói thẳng: “Tôi không đồng ý từ chức, tôi cần công việc.”

Cô không muốn mối quan hệ giữa mình và anh dính dáng đến mấy chữ như “Nuôi dưỡng, bao nuôi“.

Tuy xuất thân của cô không có vinh dự gì, nhưng cô vẫn hy vọng mình có thể sống đường đường chính chính, tự lực tự chủ.

“Đừng phản kháng lại tôi.” Anh lạnh nhạt nói: “Em không có quyền lên tiếng.”

“Quý Trác Nhiên, anh đừng cố biến mối quan hệ của chúng ta trở thành quan hệ bao nuôi! Anh muốn biến tôi thành thành con điếm chỉ có thể ở trong phòng giang chân ra chờ anh hay sao?” Khúc Yên nổi giận nói.

Anh không quan tâm đến sự tự do của cô, tôn nghiêm của cô, ngay cả khi cô luôn cố gắng bảo vệ những điều này.

“Tôi không hiểu tại sao em lại nghĩ như vậy, càng sớm thực hiện theo thỏa thuận sẽ càng có lợi cho cả tôi và em, nếu em cứ mãi bôn ba ở bên ngoài, say rượu đến mức không thể về nhà, sẽ không có lợi cho việc mang thai của em.” Tài hùng biện của anh vẫn lưu loát như cũ, logic có vẻ rất liền mạch, không thể nào cãi lại được.

Anh nói như thể cây ngay không sợ chết đứng, giống như kiểu cô mới là người gây rối vô lý.

Nếu người bị biến trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không phải là mình, có lẽ Khúc Yên sẽ thật sự đồng tình với những lời anh nói.

Nhưng Khúc Yên cười: “Vậy sau khi tôi mang thai thì sao? Chờ tôi sinh xong, bị anh vứt bỏ đúng không? Giờ anh còn muốn tôi nghỉ việc lâu, mất khả năng lao động và giá trị xã hội, đến lúc anh đá tôi, đến một công việc tốt tôi cũng không thể tìm được. Quý Trác Nhiên, anh đang chặt đứt đường lui của tôi đây! Anh nghĩ tôi sẽ không phản kháng lại sao?”

Thị trường lao động luôn tàn khốc với phái nữ hơn, sau khi nghỉ việc một hai, muốn tìm một công việc khác tốt như công việc lúc trước thật sự là việc khó hơn lên trời, đây là sự thật không thể chối cãi.

Nghe cô nói xong, người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia nhất thời im lặng.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng.

“Tôi chặt đứt đường lui của em? A, có một chuyện tôi cần phải nói trước cho em biết, bác Khúc đã biết hành động tối hôm qua của em, bác ấy rất tức giận, đã ra lệnh sa thải em rồi. Nhưng nếu em đã kiên trì như vậy, tôi đồng ý để em tìm một công việc không làm ảnh hưởng đến việc thực hiện hợp đồng của em, nhưng có tìm được hay không phải tùy vào bản lĩnh của em.”

Anh vừa dứt lời, trong điện thoại vang lên tiếng tút tút báo máy bận.

Khúc Yên nghe thấy tiếng máy bận vang lên bên tai, trong lòng cô nhất thời trở nên hoang mang.

Lại là Khúc Thủ Toàn...

Hai năm qua Khúc thị có thể phát triển nhanh chóng, cũng nhờ một phần công lao rất lớn của cô, vì vậy không chỉ quản lý của công ty nhỏ như Ngô Y Y có mâu thuẫn với cô, đến đầu rồng trong ngành là Thắng Huy cũng có mâu thuẫn với cô, chuốc say cô.

Lại không ngờ, chỉ vì một chiếc váy hàng giả, mà kẻ sĩ diện hão như Khúc Thủ Toàn trực tiếp sa thải cô, vắt chanh bỏ vỏ.

Không chỉ không để ý đến tình nghĩ cô là con gái ruột của ông ta, còn không quan tâm tới đạo nghĩa nơi công sở...

Quay đầu lại, Quý Trác Nhiên chỉ là kẻ hô “Chém”, đao phủ thật sự chính là cha ruột của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.