Edit by Triệu Viu
Thật ra Khúc Yên không rõ lý do tổ chức bữa tiệc rượu tối nay, nhưng từ hoạt đọng của Nhất Phẩm Tiên và thái độ của Khúc Thủ Toàn, cô biết bữa tiệc này rất quan trọng.
Nhưng cô không ngờ, Quý Trác Nhiên cũng sẽ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, anh còn đi cùng Khúc Ngưng.
Cô loáng thoáng nhìn thấy bóng người ngồi ở chỗ ghế phụ, nhân lúc bọn họ còn chưa phát hiện mình, Khúc Yên xoay người lại, đi vào trong nhà hàng, dành đi vào thang máy trước.
Chỉ mong bọn họ không tới đây để dự tiệc.
Hiện tại chuyện Khúc Yên và Quý Trác Nhiên kết hôn chỉ có hai nhà biết, không thông báo rộng rãi ra bên ngoài. Vậy nên với bên ngoài, Quý Trác Nhiên và Khúc Ngưng vẫn có mối quan hệ hôn thê hôn phu.
Còn bản thân cô, cô chẳng là gì trong mắt người ngoài.
Thực ra, cô cũng hy vọng mình chẳng là gì, đặc biệt không phải là cái máy đẻ trong quan hệ tình cảm của bọn họ.
Khúc Yên tới đại sảnh trước, lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều người qua lại, tụ tập thành tốp năm tốp ba.
Rất nhiều người chú ý tới bóng dáng của Khúc Yên, nhưng không ai đi tới chào hỏi.
Cũng đúng thôi, con cái của tiểu tam, đến đâu cũng không được chào đón là chuyện rất bình thường.
Khúc Yên đã quá quen với hoàn cảnh thế này, cô tùy tiện tìm một nơi, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, quan sát phong cách bày trí nơi này.
Nhưng cô không thể yên thân quá lâu.
“Quý thiếu đến rồi!” Có giọng nữ kích động truyền tới bên tai cô.
Sắc mặt của Khúc Yên trở nên cứng đờ.
Bọn họ thật sự tới dự tiệc rượu.
Lúc quay đầu sang, cô nhìn thấy hai người sóng vai đi từ phía xa tới, dáng vẻ thân mật như một đôi được ông trời tác hợp, trái tim cô đã nguội lạnh đi hơn nửa.
Chờ lúc bọn họ đến gần, nhìn thấy bộ lễ phục trên người Khúc Ngưng giống y như bộ lễ phục trên người mình, sắc mặt của cô tái nhợt đi.
Đúng là sợ điều gì điều đó sẽ tới.
Cô âm thầm siết chặc tay thành quả đấm.
Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Khúc Ngưng cười lên: “Tiểu Yên, em cũng ở đây à?”
Cô ta đi tới chỗ cô, dưới ánh đèn phản chiếu, bộ lễ phục đắt tiền trên người cô ta lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Như thể đang tuyên bố với toàn bộ thế giới “Đây mới là hàng thật“.
Nhưng Khúc Yên không sợ hãi, thậm chí nét mặt của cô cũng không hề thay đổi, chỉ gật đầu coi như là đáp lại.
Tuy nhiên, cô không nói câu gì, không có nghĩa là không ai nói.
Một trong những chị em tốt của Khúc Ngưng là Tạ Yên Nhiên đi tới, châm chọc nói: “Ai ôi, Khúc Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đúng là chị em gái đồng tâm, đến trang phục cũng thầm giống nhau.”
Khúc Yên thầm cười khẩy trong lòng, lúc trước cô mua bộ lễ phục này vì tình cờ nó được giảm giá, chứ chẳng có chị em đồng tâm gì ở đây cả. Chỉ là do cô quá nghèo mà thôi.
“Cũng không hoàn toàn giống nhau.” Khúc Ngưng mỉm cười nhắc nhở.
“Oh, nhìn kỹ thì đúng là có khác, tôi nhớ không nhầm đây là phiên bản giới hạn cao cấp, khác ở chỗ chất vải cách cắt may... Giống như kiểu Khúc Đại tiểu thư đang mặc trên người, nhưng của Khúc Nhị tiểu thư lại...” Tạ Yên Nhiên muốn chỉ cây dâu để mắng cây hòe.
Lúc này, đoạn đối thoại của bọn họ truyền vào tai mấy vị phu nhân đứng xung quanh đấy, bắt đầu có người xì xào bàn tán với nhau.
“Không thể nào, chẳng lẽ Khúc Nhị tiểu thư mặc hàng giả?”
“Không mua nổi hàng cao cấp thì mặc của mấy thương hiệu nhỏ, chứ sao lại mặc hàng giả, hành động này đúng là buồn cười.”
“Đúng vậy, hơn nữa còn đụng phải hàng thật ngay tại chỗ chứ, xấu hổ quá đi mất, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống tôi, cũng không dám ra ngoài gặp người nữa!”
Từ nhỏ đến lớn, Khúc Yên đã sớm nghe qua vô số lời khó nghe tương tự thế này, vậy nên cô vẫn rất bình tĩnh.
Chỉ là dư quang khóe mắt cô liếc nhìn bóng người Quý Trác Nhiên không nói một câu nào, không hiểu tại sao trong lòng cô lại cảm thấy nhói đau.
Nhưng Khúc Ngưng vẫn tiếp tục bổ thêm một dao, giả mù sa mưa nói: “Em gái, nếu em khó khăn quá thì có thể nói với chị, chị sẽ không mặc kệ em đâu, dù sao em cũng là con gái Khúc gia chúng ta, nhìn em chán nản thế này, chị rất buồn...”