Viên Lãng đang thay quần áo: "Anh đi ra ngoài mua cho anh em ít đồ. Em có đi không?"
Tôi giơ hai tay còn đầy bọt, ló ra khỏi toilet: "Em muốn đi, em muốn đi."
Tắt vòi nước, đậy nắp máy giặt lại, tôi lột sột loạt soạt thay váy, đạp đôi giày da trâu: "Đi thôi!"
Viên Lãng đang xem bật lửa trong cửa hàng tổng hợp: "Có loại in làm kỷ niệm không?"
Người bán hàng: "Loại in làm kỷ niệm đã bán hết. Loại này mới ra, ngài xem một chút."
Cũng là bật lửa, Từ Thụy trong đội thích ZIPPO hơn, chỉ cần ra kiểu mới là nhất định cậu ta sẽ thu thập. Tiền lương mỗi tháng chủ yếu dùng vào thứ này. Lúc đầu tôi còn hơi khó hiểu, nhìn Viên Lãng chọn bật lửa cho cậu ta dùng sức thật cẩn thận, chọn nhẫn cho tôi cũng không hơn thế.
Tôi như đang uống dấm chua. Người này đối xử rất tốt với các anh em, tốt tới mức tôi cũng muốn làm anh em của anh, ít nhất có thể ở bên anh hàng ngày.
Ở bên anh mỗi ngày...Tôi suy nghĩ một chút, sau đó vứt ý nghĩ không thực tế này đi.
"Đi thôi, đi mua đồ nam." Viên Lãng chọn bật lửa, đi về phía lầu hai.
"Chọn cho Tam Đa hai bộ đồ thường. Cậu ta mặc quần áo của Ngô Triết không hợp." Viên Lãng nhìn giá treo đồ ở nhà.
"Cái này đi." Trong nhiều quần áo như vậy, sao anh có thể lựa ra? Tôi cầm qua, so so trên người, suy nghĩ dáng người Tiểu Hứa, thật sự thích hợp.
Viên Lãng, anh rất rành về dáng người Tiểu Hứa nha. Có hiểu rõ vợ của anh là em như vậy không?
Lại ghen tỵ nhiềuhơn một chút. Tôi chua chát nhìn Viên Lãng xách túi quần áo lên, nhắm mắt theo đuôi anh.
Viên Lãng ở trước mặt đang vừa đi vừa nhìn, bỗng dừng lại, quay đầu ra hiệu với tôi: Tân Ba.
Tôi giương mắt tìm kiếm, ơ, Tân Ba, để tôi bắt được rồi.
Trên khu cà phê lầu hai, Tân Ba đang mặt đối mặt uống trà sữa trân trâu với một cô bé.
Tân Ba, em cũng ba mươi tuổi rồi, còn uống trà sữa trân trâu với cô bé chưa chồng. Răng tôi ghê tới mức sắp rụng luôn rồi.
Đi qua chào hỏi, cho bạn gái nó che giấu ra ánh sáng để nó đỡ phải giả vờ, già rồi mà cũng không mang về nhà.
"Bạn à?" Tôi biết rõ còn cố hỏi. Ánh mắt Tân Ba trừng lớn tới mức không gì so sánh được.
"Khụ, việc này, bạn em ở Bắc Kinh, cô Cúc Trì." Tân Ba giới thiệu.
A? Gái Nhật Bản?
Khuôn mặt của cô Cúc Trì rất bình thường, lễ phép rất đúng mực: "Tôi là Cúc Trì, xin chào!"
Tôi sửng sốt, nói một hơi tiếng Đông Bắc.
Tân Ba giải thích: "Lúc còn bé Cúc Trì từng ở Đông Bắc vài năm. Bây giờ đang học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, tiếng Trung."
Tôi thấy Viên Lãng đã mua được bảy tám phần, mời: "Trưa đi ăn đi. Ăn cá Tam Thủy được không?"
Tân Ba nhảy dựng lên ngay lập tức: "Được đó. Cúc Trì, đi chung nhé."
Cô bé từ chối: "Cảm ơn chị. Em còn hẹn bạn, lần sau sẽ đi."
Ngồi vào bàn, tôi liếc mắt một cái liền hiểu rõ lòng Tân Ba: "Đảo Tân Tang, không coi bề trên trong nhà ra gì à?"
Tân Ba gắp thức ăn: "Bạn trên mạng, tới Bắc Kinh, hẹn ra ngoài gặp mặt, nói chuyện."
Người phục vị đang viết soàn soạt trên hóa đơn, tôi liếc nhìn: "Cái này, còn cả cái này nữa."
Cười mị mị nhìn nhìn Viên Lãng, rất chân chó mà nói: "Chồng à, em gọi món anh thích."
Viên Lãng sờ sờ đầu tôi: "Ngoan, yêu em."
Tân Ba ở bên cạnh rùng mình một cái rất khoa trương.
Một nồi cá lớn, còn bốc hơi nóng, thơm phức!
Tôi gắp một miếng lưng, kiên nhẫn lựa xương.
"Bỏ vào miệng thì lưỡi tự lựa ra, còn lựa làm gì." Tân Ba uống bia.
"Chị tự nguyện, quan tâm được à?" Tôi lườm nó một cái, để cá đã lựa xương vào chén Viên Lãng.
Viên Lãng ăn một cách đàng hoàng không khách sao cho Tân Ba nhìn.
"Con gái hướng ngoại."
"Lẩm bẩm gì vậy? Rốt cuộc hôm nay chi tiền cho ai hả?"
Lời bị trấn áp một cách tàn nhẫn.
"Aiz, chị nhớ ra rồi. Chẳng phải lần trước em có một bạn gái người Hà Bắc à? Sao, tan vỡ?" Tôi gắp một miếng rau xà lách.
"Tan vỡ!" Tướng ăn của Tân Ba khá tao nhã, tao nhã mà còn càn quét thức ăn trên bàn rất nhanh.
"Chẳng phải nói dáng dấp không tệ à?" Rau xà lách ngâm bằng nước đá, gói ruốc chim bồ câu, cắn rắc rắc.
Rau xà lách rất giòn, ruốc chim bồ câu mềm mại, tôi gói một miếng cho Viên Lãng.
"Nói thật là dáng người rất cao, khuôn mặt dễ thương, tính tình cũng tạm được, đối xử với em tạm được." Tân Ba nuốt thứ trong miệng xuống.
"Vậy thì tới đi." Viên Lãng gắp một miếng sủi cảo chiên đút cho tôi.
Vỏ chiên quá cứng, muốn cho hơi nhiều. Nhưng đời này tôi chưa từng ăn sủi cảo chiên ngon như vậy, là Viên Lãng gắp cho tôi.
"Em tới nhà cô ấy, nhà cô ấy rất thích em. Nhưng nhà cô ấy chỉ có một mình cô ấy, bà cô ấy bảo em ở rể."
Suýt chút nữa tôi phun ngụm bia trong miệng ra: "Ở rể?"
Lau miệng một cái, đồng tử tôi xoay tròn. Nếu Tân Ba cưới, nhà cũng không cần mua nhà làm quà kết hôn cho nó, có thể bớt được không ít tiền.
"Tốt, người ta thích em như thế." Tôi giựt dây nó, Viên Lãng trừng tôi.
"Đùa à, anh rể cũng không ở rể, sao em phải đi?"
Lần này tới lượt Viên Lãng bị sặc. Tôi vỗ lưng cho anh.
"Em đã bao lớn rồi, cũng nên kết hôn." Tôi tiếp tục dạy dỗ.
"Kết hôn? Em mới ba mươi, còn chưa chơi đủ đâu."
"Nói nghe thật dễ. Ưu điểm đầy người của anh rể em thì không học lại đi học câu này." Đứa trẻ hư!
Rốt cuộc Viên Lãng không chịu nổi: "Vợ, em đang khen ngợi anh đấy à?"
Tôi vô cùng kinh ngạc mà gật đầu: "Đúng vậy, khen anh đấy."
Lúc này sắc mặt Viên Lãngvô cùng có giá trị chụp lại làm kỷ niệm. Người trung đội ba chắc chắn sẽ bằng lòng bỏ ra số tiền lớn để mua về cất.
"Được, được, coi như anh chưa hỏi.'' Viên Lãng đầu hàng.
"Thật ra nói thật, có phải ở rể không không phải là vấn đề với em. Mấu chốt là em chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để sống với cô ấy cả đời." Tân Ba thở dài.
"Em biết chị sao lại kết hôn với anh Viên. Người khác không biết, em còn không hiểu sao? Hai ta lớn lên bên nhau từ nhỏ mà." Tân Ba nói tiếp.
"Lúc đó chị là tâm huyết dâng trào, vì một ngày này mà chị chờ hai mươi chín năm, cuối cùng chờ được anh ấy." TÔi nói toạc ra bí mật trong lòng.
"Anh còn lâu hơn em. Anh chờ em ba mươi năm." Viên Lãng vỗ vỗ gáy tôi.
"Cô ấy không phải là người em muốn nắm tay đi suốt cuộc đời. Cô ấy không rõ nhưng em rõ. Cho nên để cả hai tự do đi." Tân Ba thong thả uống một ngụm bia lớn.
Tôi im lặng, gật đầu, nâng ly: "Vì cuối cùng em không còn là đứa trẻ hư, vì sự tự do cua rem, cạn ly!"
Buổi tối, tôi nằm trên giường ngây ra.
Viên Lãng mang theo sự mát mẻ, cúi xuống: "Nghĩ gì vậy?"
Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh: "Năm đó anh nhận lời cưới em, anh liền khẳng định chúng ta có thể sống cả đời với nhau à?"
Viên Lãng xoay mặt tôi qua: "Anh chưa từng nghĩ tới. Sau này xảy ra chuyện gì anh cũng không biết. Nhưng anh muốn thử đi theo em trên suốt chặng đường." Đôi môi nhẹ nhàng hôn xuống, đây là lời hứa của anh.
Viên Lãng, cả đời quá dài, chúng ta dùng từng bước từng bước bây giờ và khoảnh khắc để đi hết nó đi, nắm tay nhau đi tới ngày đó. Đoạn đường này rất dễ đi, anh, và em!