Ngoài tòa nhà số ba ở Bắc Kinh, tôi dò xét thì thấy vắng vẻ không người. Bụi trên bàn cũng không nhiều. Điều này nói rõ Viên Lãng vừa trở về nhà cách đây không lâu, còn rất chịu khó quét dọn vệ sinh. Viên Lãng, nếu em ở nhà, cần gì phải khiến anh vất vả.
Trong tủ lạnh trống trơn, chỉ còn mấy hộp phô mai ăn nhanh và tương cà chua Merlin. Viên Lãng, anh sống mấy ngày ở nhà thế nào?
Trong phòng rửa tay, khăn lông rửa mặt của tôi còn trên ở chỗ cũ, sờ lên thì thấy khô khốc, không có chút nước nào.
Viên Lãng, em đã trở về.
Quét dọn vệ sinh xong, nhét đầy thức ăn vào tủ lạnh. Tôi ăn lung tung một chút, tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.
Đang lúc lau tóc ướt thì nghe thấy bên ngoài có tiếng lửa cháy rừng rực. Tôi đứng trên ban công nhìn ra, thấp thoáng có ánh lửa cháy ở góc đông nam. Chẳng phải đó là một khu độc lập à?
Tôi cởi áo choàng ra, dùng khăn trùm lên mái tóc, cầm chìa khóa, khóa cửa, đi xem náo nhiệt. Cho nên Viên Lãng thường dạy tôi, tôi là người thiếu năng lực tự bảo vệ mình, gặp chuyện gì thì tốt nhất là nên tránh xa một chút. Nhưng thói quen khó bỏ, mỗi lần gặp chuyện tôi vẫn không nhịn được mà tới gần. Phụ nữ luôn có tật xấu thích nghe ngóng chuyện mới lạ, tôi đã thể hiện đức tính này vô cùng nhuần nhuyễn.
Thì ra là một căn nhà ba lầu độc lập bắt lửa. Thấy thế lửa rất lớn, phụ nữ và trẻ con dán sát vào lan can ban công. Có người xông lên lầu, nói lửa lớn đã bịt chặt lối vào, không vào được. Hội phụ nữ ở nơi cư trú gọi 119. Các hộ gia đình ở lầu ba trở lên đã chạy xuống hết. Các hộ gia đình ở lầu hai nhận uống nước, đi lên lầu bốn. Nhìn một chút thì thấy khói đen bốc ra từ trong phòng, sau đó ánh lửa lan ra, ngọn lửa sắp cháy tới ban công rồi.
119 còn chưa tới, dưới lầu đã loạn thành một cục.
Một bóng người đẩy đám người ra, đạp vài bước, nhảy lên ban công lầu ba, chân đặt ở khe bằng sắt, hai tay kéo mấy cái, gắng sức vươn ra xa hơi. Cửa sổ chống trộm bị kéo ra tạo thành một cái lỗ lớn, đủ để người chui qua.
Người đó nhận lấy đứa bé trước, nhảy thẳng xuống, trong tiếng kêu, lộn người một cái, triệt tiêu lực rơi xuống, đứng lên, đứa bé được ôm trong ngực không tổn hao một sợi tóc nào.
Sớm có người có lòng tốtd♡đ♡L♡q♡đđón lấy đứa bé, người nọ trở lại, kéo phụ nữ ra từ lỗ hổng, trở tay đặt lên lưng người đó, thả xuống đất. Ngọn lửa lớn đã đốt tới vài thứ linh tinh ở ban công, liếm vào thanh sắt.
Tiếng còi xe cứu hỏa vang lên ở chỗ xa, sau đó là tiếng còi xe cảnh sát, mọi người dưới lầu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đặt người phụ nữ xuống, người nọ đi qua đám người, lấy mũ xuống, phủi bụi trên người một cách mệt mỏi.
Nương theo ánh đèn đường, tôi thấy hai ngôi sao trên vai người nọ. Trong bầu trời đêm không trăng không sao, trên vai người nọ có ánh sao lộng lẫy nhất trên đời.
Tôi bước lên, mỉm cười, nói: "Chào mừng về nhà!"
Rạng sáng ngày hôm sau, tôi và Viên Lãng khó có dịp được ngủ nướng. Tối hôn qua lăn qua lăn lại nhiều, eo mỏi chân mềm.
Trong lúc ngủ mơ, Viên Lãng đá đá chân tôi, giọng nói vẫn còn hơi ngái ngủ: "Có người tới, đi mở cửa." Tôi trợn mắt, dựng thẳng tai lên nghe: "Không có ai mà." Lời còn chưa dứt thì tiếng gõ cửa đã vang lên. Tôi thở dài, chui ra khỏi chăn, mặc quần áo vào, ra mở cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại.
"Chị Đinh? Có việc gì vậy?" Một đám người của Hội phụ nữ ở nơi cư trú đứng ở cửa, tôi hơi không biết tình huống này là gì.
"Ơ, Tiểu Dư ở nhà à..." Mấy người vừa nói vừa vào nhà. Tôi thấy thế cũng chỉ có thể chào rồi mời họ ngồi, sau đó đi rót nước. Tiếng khóa cửa khe khẽ truyền tới từ cửa phòng ngủ.
"Tiểu Dư, người tối qua cứu người là chồng em à?" Chị Đinh không hổ là hội trưởng, lời ít mà ý nhiều.
"À, việc đó ạ? Tiện thể thôi." Tôi khách sáo.
"Đúng mà, chúng tôi đã nói là người nhà em mà. Chồng em không thường về nhà, bọn chị cũng không quen, nhưng bọn chị quen em..." Một bà khác lập tức vỗ tay vì nhận xét chính xác của mình.
"Cũng gần một năm em không về nhà nhỉ? Phí bảo quản đồ, phí vệ sinh gì gì đó hội trưởng Đinh cũng không quên nộp thay em."
"Cảm ơn chị Đinh, làm phiền chị rồi. Hôm nào mời các chị ăn một bữa cơm, coi như em gái cảm ơn các chị." Vì nghề nghiệp nên tôi nói lời khách sáo rất trơn miệng.
"Khỏi cần ăn cơm. Đây chẳng phải là trách nhiệm của bọn chị à?" Hội trưởng Đinh quả nhiên là người làm lãnh đạo.
Một đống người nói ít chuyện vặt vãnh thường ngày một lúc. Tôi thực sự không nhịn được mà hỏi: "Hôm nay mọi người tới đây là..."
"A, quên mất việc chính rồi. Căn cứ hành động trong lúc cứu hỏa của tiểu khu mình hôm qua, xuất hiện rất nhiều người tốt việc tốt. Ví dụ như chồng em đã dũng cảm, cứu hai mẹ con đang bị vây trong biển lửa ra; ví dụ như ủy viên Trương của hội hăng hái biểu diễn kỹ năng, bày kế sách, nhận quần chúng bị nạn không có nhà để về sắp xếp ở nhà mình; ví dụ như..." Tôi nghe thế thì chỉ biết gật đầu.
"...Điều này nói rõ rằng dưới sự quan tâm sâu sắc của Đảng, dưới sự lãnh đạo đúng đắn của khu phố, dưới sự tích cực làm việc của hội tại nơi cư trú, tiểu khu mình..."
"...Tối qua cứu hỏa xong, người phụ trách chính Hội ở nơi cư trú bọn chị mở một cuộc họp khẩn cấp, quyết định phải triểu khai một hoạt động yêu nước, giúp đỡ lẫn nhau ở tiểu khu, làm một đại hội tuyên dương, tài liệu đã được báo cáo cho khu phố, đến lúc đó chồng của Tiểu Dư em sẽ lên bục nhận cờ thưởng. Chuẩn bị tài liệu phát biểu một chút, tới lúc đó bọn chị sẽ thông báo cho các em. Hoạt động lần này có thể sẽ được thu hình. Được rồi, bọn chị không ngồi đây nữa, còn chuyện khác phải làm. Gần đây Hội ở nơi cư trí rất bận, cuối năm rồi."
"Được rồi, Tiểu Dư không cần tiễn đâu. Nhớ báo cho chồng em, chuẩn bị tài liệu lên phát biểu..."
Tôi cười, tiễn đám người ra khỏi cửa.
Xoay người lại, gõ cửa phòng ngủ: "Đi rồi, đi ra đi anh hùng cứu hỏa." Tôi tự phì cười.
Viên Lãng ra ngoài với cái đầu bù xù.
"Trời ơi, anh phát hiện ra Dư tiểu thư người rất có tiềm chất làm hội trưởng Hội ở nơi cư trú đấy."
Tôi ngậm bàn chải đánh răngdra ngoài, trong miệng toàn là bọt: "Cười em? Cười nữa em sẽ để anh lên bục nhận thưởng đấy."
"Việc này có thể dọa được anh..." Chợt lách người đóng cửa toilet lại.
Tôi gõ cửa: "Viên Lãng, anh đi ra cho em. Em còn chưa đánh răng xong mà."
Xa cách đã lâu, tôi cũng quên tật xấu này của anh. Buổi sáng lúc thức dậy thích giành toilet với tôi nhất.
Nấu mỳ vằn thắn làm bữa sáng, tôi vừa ăn vừa nói: "Chồng à, hôm nay có cả ngày chứ?"
"Bữa tối sẽ về." Viên Lãng ăn mỳ vằn thắn thêm nhiều dầu mình thích, bảo là khá thơm.
"Đi dạo siêu thị với em đi." Tôi trơ mắt nhìn anh.
Anh giương mắt nhìn tôi: "Muốn mua cái gì?"
"Không mua gì cả, chỉ muốn đi dạo, thấy cái gì hay hay thì mua, không hay thì không mua." Phụ nữ ấy à, trời sinh là kẻ cuồng siêu thị.
"Được, mua kem đánh răng với xà bông tắm cũng được." Viên Lãng ăn xong, đặt bát xuống, đứng dậy, thay quần áo. Sức của mỗi cử động rất mạnh.
Viên Lãng mặc thường phục, lại bất ngờ mặc quần tây ôm mà trước đây chưa từng mặc.
"Ơ, Viên đội là đi hẹn hò hả? Vó người này, chậc chậc..." Tôi không nhịn được mà trêu chọc anh.
Viên Lãng không thèm để ý tới tôi, cứ thế mà quàng khăn, đeo bao tay, khoác áo khoác, đeo kính râm đặt trên kệ. Thần của tôi, mùa đông mà đeo kính râm làm gì. Có điều thật là đẹp trai!
Trong siêu thị, tôi và Viên Lãng chậm rãi đi dạo, xem xét kỹ lưỡng giá hàng hóa trên kệ. Tôi nhặt một hộp sữa trên kệ: "Hí hí, đại hạ giá!" Viên Lãng nhìn lướt qua: "Sắp hết hạn sử dụng rồi." Tôi cầm lên xem thật kỹ, quả đúng là như thế. Viên Lãng anh là yêu quái hả? Chữ nhỏ thế mà cũng đọc được.
Thỉnh thoảng Viên Lãng đặt vào thứ vào trong xe đẩy, phần lớn là đồ dùng rửa mặt. Tôi kiểm tra, không có thứ nào không phải là nhãn hiệu mới nhất. Anh làm lính, cả ngày vùi trong khe núi, nắm rõ trào lưu như thế làm gì?
Nhìn bộ dạng vênh vênh váo váo không ai bì nổi như tiểu thư này của anh, tôi hoảng hốt. Viên Lãng, rốt cuộc anh có bao nhiêu dáng vẻ?
Tôi còn nhớ rõ năm ấy anh em trong đội tới nhà chơi, lúc Ngô Triết nói chuyện với tôi đã đánh giá anh.
Ngô Triết mà không làm lính thì chắc chắn là một thanh niên văn nghệ.
"Viên Lãng là một loại bệnh! Bệnh vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn không bị bệnh, vĩnh viễn dùng vỏ bọc cứng rắn để bọc lấy nội tâm yếu ớt, cho dù trái tim rỉ máu cũng vẫn sừng sững tỉnh bơ.
Bệnh không kiêng kỵ, vĩnh viễn không lùi bước, giữ vững lý tưởng, dốc sức tới cùng!
Hung hãn không sợ chết nhưng lại yêu quý mạng sống.
Anh ấy là sói xám, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu trước đồng nghiệp, liếm vết thương cho phai dần đi. Mà đối mặt với kẻ địch, anh ấy là chiến thần bất bại. Anh ấy sẽ chết chứ không thua!
Anh ấy là sự tồn tại vững chắc..." Ngô Triết dừng lại một chút, "Là tín ngưỡng của bọn anh trên chiến trường!"
Đây là đánh giá của chiến hữu của anh dành cho anh. Tôi không ngờ Ngô Triết có thể nói chuyện sâu sắc như vậy. Tôi há hốc miệng nhìn Ngô Triết, một lúc lâu sau mới cười nói: "Anh tin rằng người anh nói là Viên Lãng chứ không phải là Mars thời La Mã cổ đại chứ?"
Hai người cùng cười ha ha...
Viên Lãng, em nhìn thấy một mặt của anh, đồng đội của anh nhìn thấy một mặt khác, người quen lại nhìn thấy một mặt khác nữa, người lạ thì thấy một chút. Vậy kẻ địch của anh thì sao?
Kẻ địch, chiến trường...Những từ này xa xôi và xa lạ biết mấy, đặc biệt là đối mặt với Viên Lãng lúc này, thoải mái, ở nhà chơi không, khí định thần nhàn, hưởng thụ cuộc sống, Viên Lãng!
Đại hội của Hội yêu nước ở nơi cư trú được khai mạc rất rầm rộ, mời người tới quay phim thật. Vài lãnh đạo lớn nhỏ của khu phố cũng ngồi ngay ngắn, rất là khí thế. Vài người dân của tiểu khu tụ tập dưới đài, người lớn trẻ con, hơi tưng bừng giống cảnh gánh hát xuống nông thôn ngày xưa.
Lòng tự trọng của đám người Hội ở nơi cư trú được thỏa mãn vô cùng, vội vàng đeo hoa hồng cho đại biểu, chủ trì, bảo vệ hiện trường. Bởi vì Viên Lãng không thể tới được nên tôi thay mặt, lấy tư cách người nhà người thấy việc nghĩ thì hăng hái làm lên sân khấu phát biểu vài lời, ờ, là phát biểu.
"Các vị lãnh đạo đáng kính, các vị hàng xóm tiểu khu:
Hôm nay chúng ta có thể gặp nhau ở đây, mở một hội đoàn hết thế này, một hội tiến bộ thế này, trong lòng tôi vô cùng xúc động.
Với tư cách là vợ quân nhân, với tư cách là thân nhân bộ đội, với tư cách là một thành viên trong khu phố XXX, với tư cách là một phần tử của Hội ở nơi cư trú XXX, với tư cách là một hộ gia đình ở tiểu khu XXX, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vô cùng xúc động.
Tôi muốn cảm ơn Đảng đã tin tưởng chúng tôi, tôi muốn cảm ơn bộ đội đã đào tạo chúng tôi, tôi muốn cảm ơn lãnh đạo khu phố đã yêu quý chúng tôi, tôi muốn cảm ơn Hội ở nơi cư trú đã ủng hộ chúng tôi..."
Tôi đang nói năng lung tung trên bục, dưới bục nghe thế thì rần rần gật đầu, tôi thấy việc này còn thú vị hơn cả khi đào tạo nhân viên ở Tân Cương. Có lẽ không khác với Viên Lãng gọt bí đỏ lắm.
Sau này Viên Lãng nghe tôi kể lại kỷ niệm sôi nổi ngày đó thì vẻ mặt may mà anh thoát, đặc biệt lúc anh nghe nói đám người ra vẻ tiếc nuối khi thấy anh vắng mặt thì nếp nhăn nơi khóe mắt càng nhiều hơn.