Hai người ôm nhau nằm cả ngày, đó là ngày đầu tiên của năm 2006, tiết trời quang đãng ấm áp. Lúc Lâm Lang sắp ngủ, trong đầu bỗng mơ mơ màng màng nghĩ đến giấc mộng Hàn Tuấn gặp tai nạn xe cộ ngày ấy, sau đó khóc đến tỉnh, cõi lòng nặng trịch, tựa như tại khoảnh khắc nước mắt trượt xuống tóc mai, cậu cũng từng rung động một lần.
Hôm sau mở mắt ra, người nọ vẫn chưa thức giấc. Lâm Lang muốn ngồi dậy mới phát hiện hắn không hề ngủ. Cánh tay trên thắt lưng thoáng dùng sức kéo cậu trở về. Lâm Lang nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trên mặt vừa xấu hổ vừa khó xử, bèn thấp giọng gọi: “Hàn Tuấn...”
“Ngủ với tôi thêm một lát.” Hàn Tuấn mở mắt, râu trên cằm hắn đâm vào cậu, ngứa ngáy. Lâm Lang nghe lời vùi vào chăn, mãi sau mới hỏi: “Hôm nay tôi dọn đi được chưa?”
Người nọ không nói gì, chỉ là lông mày hơi run lên. Lâm Lang cảm giác mình có chút tàn nhẫn, nói nhỏ: “Về sau anh muốn gặp thì cứ tới trường tìm tôi. Chỉ cần tôi rảnh rỗi, nhất định gọi là đến liền. Chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
Lâm Lang đóng gói xong đồ đạc, quét dọn phòng trong phòng phòng ngoài một lượt, ngay cả khe cửa sổ cũng không bỏ qua. Nhưng Hàn Tuấn vừa dậy đã đi ra ngoài, hoàn toàn không nói muốn tiễn cậu. Lâm Lang cầm điện thoại đặt lên bàn trà, chạy vào phòng ngủ của hắn nhìn thoáng qua, đoạn đeo ba lô rời đi. Đi đến cổng tiểu khu, bảo vệ trực ban đột nhiên hỏi thăm cậu: “Cậu tính đi xa nhà hả? Sao Hàn tiên sinh không đưa cậu đi?”
Lâm Lang sửng sốt, cười đáp: “À, công việc của anh ấy bận rộn lắm, tôi không muốn quấy rầy ảnh.”
Giường trong ký túc xá lâu rồi không ai ngủ, may mà Trần Lâm đã giúp cậu phủ một lớp nilon lên, bên trên phủ đầy tro bụi, lúc giật ra cậu bị sặc đến ho sù sụ, suýt nữa ứa cả nước mắt. Đám Lưu Tân thấy Lâm Lang về thì đều kinh ngạc không thôi, vì họ cảm thấy Lâm Lang đáng lẽ nên về từ lâu rồi, bọn họ đã sớm chứng kiến Hàn Tuấn chân tay khỏe mạnh, đâu cần ai chăm sóc.
Mở ngăn kéo, Lâm Lang bất chợt thấy chiếc đồng hồ Hàn Tuấn tặng mình, vẫn mới tinh và nằm sâu tuốt bên trong ngăn kéo, cậu suy ngẫm một hồi, thiết nghĩ nếu đã cắt đứt thì nên cắt triệt để, bèn nhờ Cao Chí Kiệt mang trả Hàn Tuấn. Cao Chí Kiệt bị làm cho sững sờ, nhưng lại không hỏi thêm câu nào, sau nhịn không được mới lặng lẽ bồi một câu: “Vậy cũng tốt.”
Mặt Lâm Lang nóng cháy, cậu không biết Hàn Tuấn đã kể gì với Cao Chí Kiệt, sợ Cao Chí Kiệt coi thường mình, cậu là người có lòng tự trọng rất cao.
Mới đầu Lâm Lang còn sợ Hàn Tuấn đổi ý, rồi tìm mình gây phiền toái, song đợi một thời gian, Hàn Tuấn lại cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, thế mà không hề xuất hiện trước mặt cậu. Cậu từng hỏi Cao Chí Kiệt, Cao Chí Kiệt cũng bảo không biết Hàn Tuấn đi đâu. Qua Tết Dương lịch chẳng bao lâu thì đến kỳ thi cuối kỳ, đây là lần dự thi đầu tiên của Lâm Lang sau khi lên đại học, thành ra cậu rất chú trọng, toàn thân toàn tâm đều dồn hết vào học tập.
Thi xong phải rời trường, đêm trước khi đi, Lâm Lang không tài nào ngủ nổi. Hôm sau cậu cố ý chạy đến nhà Hàn Tuấn, đợi nguyên ngày cũng không thấy Hàn Tuấn về, bảo vệ gặp cậu bèn bảo: “Hàn tiên sinh đi công tác rồi, lâu lắm chưa thấy về.”
Chuyến tàu của Lâm Lang bị trễ mất hai tiếng, vất vả lắm mới lên được tàu, cậu một mực im lặng từ đầu tới cuối, chỉ ghé vào cửa sổ ngắm nhìn bóng mây trên trời quang. Bầu trời trong xanh kỳ ảo, những đám mây trắng nho nhỏ mới đẹp làm sao, ngắm lâu lại cảm giác mây thật thấp, phảng phất như chỉ cần thổi một hơi là tan biến.