Lâm Lang loáng thoáng đoán được ngọn nguồn, trong lòng càng hãi hùng. Cao Chí Kiệt nghi hoặc nhìn cậu: “Mặc dù tính tình Hàn Tuấn không tốt, nhưng đối xử với anh em vẫn rất tốt, tính cậu lại tốt như vậy, chắc không chọc tới anh ấy đâu nhỉ... Cậu chọc phải ảnh rồi à?”
Lâm Lang vội vã lắc đầu, mặt lại đỏ bừng: “Tôi... tôi sợ ở đây lâu quá ảnh hưởng anh ấy quen bạn gái.”
Cao Chí Kiệt nghiêm túc gật đầu: “Cậu còn nhỏ nên chưa biết, dù người này có thanh tâm quả dục đến đâu thì rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, kiểu gì cũng có nhu cầu. Cậu sớm dọn đi cũng tốt, với cả tôi thấy cậu không thích ở đây lắm. Cậu đi, Hàn Tuấn quen bạn gái, chẳng phải có người chăm sóc ảnh rồi sao. Trước kia nghe Mạnh tổng nói đùa, bảo tính tình như Hàn Tuấn mà thật lòng thích cô nào còn chả nâng niu cưng chiều người ta lên tận trời ấy! Đến lúc đó, ảnh kề cận bạn gái, cậu cũng thoát thân.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên lộ vẻ cà lơ phất phơ trước sau như một, cười nói: “Tôi còn muốn lau mồ hôi thay chị dâu tương lai đây.”
Lâm Lang trợn mắt hỏi: “Tại sao?”
Cao Chí Kiệt cười hắc hắc: “Nghe nói ngụy quân tử Hàn Tuấn bình thường ra vẻ đạo mạo, vừa ưng ai đó cái là thay đổi ba trăm sáu mươi độ liền, dằn vặt người ta mém chết, cậu nghĩ thử xem, lửa dục nghẹn nhiều năm mà bùng nổ thì còn gì nữa.”
Mặt Lâm Lang đỏ phừng phừng, nhớ tới những lời Hàn Tuấn nói với mình, hơi thở lập tức có chút bất ổn, ưỡn mặt nói: “Anh chớ nói hưu nói vượn, khả năng tự chủ của Hàn Tuấn rất mạnh, vả lại đàn ông lạnh lùng thì bản tính có khi cũng lãnh đạm, không quá ham thích chuyện đó, anh tư tưởng xấu xa thì có.” Nói xong, cậu lại khinh thường liếc thoáng qua Cao Chí Kiệt.
“Ô hay, đây không nói lung tung à nha. Cậu bảo người khác thì tôi tin, nhưng đây là Hàn Tuấn... Bộ tôi không hiểu ảnh là loại người nào chắc, là người từng trải qua phong ba bão táp, nhìn sơ cũng biết là kiểu người hung dữ, đàn ông trong đàn ông, hương vị nam tính toát ra từ trong xương, chuyện kia chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Người như thế luôn bị đè nén, chỉ chờ người đến giúp mình phóng thích thôi!”
Lâm Lang càng nghe mặt càng đỏ tợn, đứng phắt dậy: “Ai... ai kêu anh nói, cả ngày chỉ biết nghĩ mỗi chuyện này thôi, hạ lưu!”
Cậu bất ngờ lên giọng, quả thực có phần mất không chế, dọa Cao Chí Kiệt sợ hết hồn. Hắn đứng lên nhìn Lâm Lang: “Đây... đây cũng là vô tình nhắc đến thôi, tôi đâu cố ý. Mà có gì quá đáng đâu, đàn ông nói chuyện với nhau, nói nói một hồi cũng chuyển tới đề tài này à, cậu có cần tức đến mức ấy không?”
Lâm Lang ngượng ngùng, thốt ra một câu khiến chính mình còn thấy xấu hổ: “Tôi làm sao giống đám bạn của anh được, tôi vẫn là trẻ vị thành niên đấy!”
Cao Chí Kiệt sửng sốt, “phì” một tiếng bật cười. Lâm Lang quẫn bách, cầm gối trên sofa đập hắn: “Cười cái gì mà cười, mau biến đi!”
Cao Chí Kiệt “ui da” đầy khoa trương, nheo mắt âm hiểm: “Giỏi nhỉ, dám ra oai với tôi cơ à, xem tiểu gia ta trị ngươi đây!”
Lâm Lang nhận thấy không tốt, liền xoay người bỏ chạy, chạy chưa đầy hai bước đã bị Cao Chí Kiệt đè lên sofa. Lâm Lang bị Hàn Tuấn ăn hiếp tới nỗi luyện ra phản xạ có điều kiện, túm lấy quần áo hô to: “Tôi sai rồi, anh đừng xằng bậy!”
Cao Chí Kiệt ngẩn ra, trong lòng thầm đắc ý, trưng ra bộ mặt dâm dê: “Sợ rồi sao, nào, ngoan, để tiểu gia chơi đùa chơi đùa nào!”
Nói đoạn, hắn liền đùa dai mà kéo áo Lâm Lang, rồi như phát hiện một chuyện đáng ngạc nhiên lắm: “Phắc, đúng là cực phẩm nha, ngực thế mà hồng luôn rồi!”
Lâm Lang chấn động, mặt nóng hầm hập, giãy giụa nói: “Mau buông ra, tôi giận thật bây giờ!”
Cao Chí Kiệt nhất quyết không tha: “Tôi mới nghe đám Quách Đông Dương nói thôi, chứ chưa thực sự tin có thằng con trai nào thẹn thùng mà người cũng ửng hồng đâu, cậu để tôi xem thử nào.”
Lâm Lang quát: “Cút đi, tôi không cho anh xem!”
“Tôi cứ muốn xem đấy!” Cao Chí Kiệt nói xong, liền đè lại tay cậu rồi cởi nút áo. Lâm Lang bị dọa choáng váng, đầu óc nhất thời dại ra. Đúng lúc này, chuông cửa thình lình vang lên, Cao Chí Kiệt sửng sốt, Lâm Lang nhân cơ hội đá hắn xuống đất, chạy ra ngoài mở cửa ngay.