Lâm Lang vội vã chải răng cho xong, rồi đeo khăn quàng chạy ra ngoài, nhác đến cổng thôn đã thấy người nọ đội tuyết đi men theo con đường nhỏ trên cánh đồng trở về: “Anh dậy hồi nào thế, sao tôi không biết?”
“Thấy em ngủ ngon quá nên không gọi.” Hắn dẫm lên tuyết, cất bước một cách khó khăn: “Tuyết lớn quá, hôm nay chắc về không được.”
“Mau về nhà thôi, trời lạnh thế này mà cứ lang thang bên ngoài, coi chừng người trong thôn thấy lại tưởng anh bị ngốc đó.” Lâm Lang cười quay đầu về, dợm đi hai bước đã nghe Hàn Tuấn lớn tiếng gọi phía sau: “Lâm Lang!”
Cậu vội xoay người, liền thấy một hòn tuyết bay lại đây, cậu hoảng quá nên hét to một tiếng né đi: “Anh làm gì hả?”
Hắn cười tủm tỉm, đoạn quay sang vo thêm một hòn khác: “Ném tuyết.”
Lâm Lang dở khóc dở cười, mắt thấy hắn sắp ném nữa, cậu sợ tới mức che kín đầu. Nhưng đứng cả buổi cũng chả thấy động tĩnh chi, Lâm Lang thả tay xuống ngó thử, hắn đang cười ha ha nhìn cậu: “Sao nhát gan vậy?”
“Cả đống tuổi còn chơi trò này, không biết ngại hả?” Đoạn, Lâm Lang quay đầu nhìn bốn phía, trời tuyết mờ mịt chẳng có lấy một bóng người, lá gan cũng phình lên: “Ném thì ném, ai sợ ai.”
Nói rồi, cậu hấp tấp cúi xuống nặn cầu tuyết, dè đâu vừa khom lưng đã bị hắn ném lên cổ, lạnh buốt. Lâm Lang la hét đòi báo thù, nhưng sau vài hiệp, cậu đời nào là đối thủ của Hàn Tuấn, chả mấy chốc đã bị Hàn Tuấn rượt chạy trối chết: “Không chơi nữa không chơi nữa!”
Hắn vừa cười vừa bám sát theo cậu, Lâm Lang không dám chạy vào thôn, nhưng bên ngoài trống huơ trống hoác, chẳng có thứ gì che chắn, cuối cùng cậu dứt khoát ôm đầu ngồi xổm xuống, đội nón áo lông lên, xin tha: “Tôi đầu hàng đầu hàng.”
Hai tay cậu đã cóng đến đỏ bừng, bấy giờ hắn mới ngồi xuống nắm tay cậu, vui vẻ mà rằng: “Đứng lên đi, mình về thôi.”
Lâm Lang bất ngờ nhào lên, Hàn Tuấn không kịp đề phòng, lập tức bị cậu ấn ngã xuống đất. Lâm Lang vô cùng đắc ý, cười sằng sặc hết ga, bốc tuyết nhét vào cổ hắn: “Cái này gọi là binh bất yếm trá. Anh ngoan ngoãn một chút, tôi báo thù xong sẽ tha cho anh.”
*binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa
Hàn Tuấn quả nhiên không nhúc nhích, Lâm Lang cười hì hì nhét mấy vốc tuyết vào cổ hắn, thấy hắn cười dịu dàng ngắm dáng vẻ của mình, bỗng dưng có chút ngượng ngùng, bèn chầm chậm lui xuống. Hắn chợt ấn đầu cậu xuống, sáp lên hôn một cái.
Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng vẫn dọa Lâm Lang giật mình lăn luôn xuống dưới. Cậu lúng túng, đỏ mặt nói: “Anh... anh dám...”
Hắn phì cười nằm trên tuyết, lại vô sỉ không chịu đứng lên, chỉ chìa ra một cánh tay. Lâm Lang miễn cưỡng vươn tay kéo hắn dậy, bỗng nghe tiếng ai đó cười gọi từ căn nhà lầu xa xa: “Lâm Lang!”
Lâm Lang suýt nữa cứng đờ, vội ngoảnh lại, hóa ra Lâm Hồng đang đứng cạnh nhà mình vẫy bọn họ. Hàn Tuấn thì tỉnh bơ như không, khẽ phất tay đáp lại. Lâm Lang luống cuống hỏi: “Cậu... cậu đến lâu chưa?”
Lâm Hồng cười, tay ôm cái túi giữ ấm: “Một lúc rồi, hai người mải ném tuyết quá nên đâu thấy tui... Thầy Hàn cũng thích chơi cái này ạ?”
Hàn Tuấn cười cười: “Nhiều năm rồi không chơi, thấy tuyết chỗ mọi người rơi dày nên tự dưng nổi hứng.” Dứt lời, hắn nhìn Lâm Lang: “Tiếc rằng không gặp được đối thủ.”
Lâm Lang nóng toát mồ hôi nhễ nhại, trên mặt cũng đỏ ửng, chảy mồ hôi ròng ròng. Hai người sóng vai về nhà, Lâm Lang vẫn hơi sợ: “Nhỏ ấy không thấy đúng không?”
“Vụ ném tuyết ấy hả, hai người lăn thành một cục thì sao thấy rõ được, tôi chỉ hôn em một cái, vừa nhanh vừa nhẹ, cô nàng không nghi ngờ gì đâu.” Hàn Tuấn nhỏ giọng an ủi cậu: “Em không cần chưa đánh đã chạy.”
“Từ nay anh đừng vậy nữa.” Lâm Lang xấu hổ nói: “Về thôi, đến giờ cơm rồi.”
Tuyết càng rơi càng dày, rơi suốt cả ngày, đến tối cũng không có dấu hiệu ngừng. Theo dự báo thời tiết, phải qua mùng một thì trận tuyết mới có khả năng chấm dứt. Hôm qua, giao thông công cộng trên trấn suýt nữa xảy ra sự cố, dự là hai ngày này sẽ không đến đây. Hàn Tuấn tạm thời chưa đi được, đành phải gọi điện về nhà.
Hàn Tuấn muốn ở lại nhà họ ăn Tết. Lâm Lang tất nhiên vừa kích động vừa khẩn trương. Nay 30 Tết, nhà nào cũng dán tranh trước cửa, ăn sủi cảo. Bà nội Lâm làm sủi cảo, Lâm Lang cán vỏ, riêng Hàn Tuấn là khách quý, chỉ việc ngồi một chỗ chứ không cần làm gì. Hàn Tuấn ngồi một lát thì bắt đầu không yên, rửa tay muốn thử xem sao, đòi thay Lâm Lang cán vỏ sủi cảo. Lâm Lang dứt khoát không chịu, quay sang nhìn bà nội mình. Hàn Tuấn nói khẽ: “Không sao đâu không sao đâu.”
Hắn ỷ vào tướng tá to con, Lâm Lang lại chẳng dám cậy mạnh với hắn trước mặt bà nội, liền đẩy Lâm Lang ra ngoài, dè đâu tay còn chưa đụng tới chày cán bột, bà nội Lâm đã gấp đến độ muốn đánh Lâm Lang: “Sao lại để thầy Hàn làm, không hiểu chuyện gì cả!”
Lâm Lang oan ức ghê gớm, chỉ vào Hàn Tuấn bảo: “Tại thầy rảnh đến phát chán, khăng khằng đòi cán chứ bộ, đâu liên quan tới con!”
Nom vẻ mặt với điệu bộ kia xem, cứ như con nít mười tuổi ấy. Bà nội Lâm nhịn không được bật cười: “Thôi hai đứa đừng đứng đây giúp nữa, ra ngoài dán tranh đi, nhà người ta dán hết cả rồi đấy.”
Dán tranh coi vậy chứ là công việc cần thể lực, trước tiên phải gài cửa, rồi cắt câu đối hai bên, sau đó mới dán lên cửa, bình thường phải có hai người phối hợp. Làm việc này không lo nhàn rỗi đến phát ngán nữa, lại có cơ hội bận bịu cùng Lâm Lang, hắn đương nhiên cao hứng. Hàn Tuấn thấy Lâm Lang bưng ra một chén cháo, khó hiểu hỏi: “Em làm gì thế?”
“Thì dán tranh.” Lâm Lang đặt chén lên bàn, cậu cũng khá hiểu ý người, biết rất nhiều tập tục thôn quê với Hàn Tuấn vẫn là lần đầu tiên nghe và nhìn thấy, bèn kiên nhẫn giải thích: “Chỗ chúng tôi không dán bằng hồ hay băng keo trong, chỉ dùng cháo quét lên cửa rồi dán thôi.”
Quả nhiên, Hàn Tuấn lộ ra vẻ mặt y như cậu đoán: “Vậy mất vệ sinh lắm.”
“Đây là tập tục từ thời tổ tông, anh nghĩ đi, hồi xưa làm gì có mấy thứ như hồ hay băng keo, muốn dán chỉ còn cách dùng cháo thôi.” Lâm Lang gấp câu đối thật thẳng, đoạn lấy kéo cắt từ giữa: “Trước kia chúng tôi cắt câu đối xuân cũng không cần kéo, mà dùng cành cao lương thật bén để cắt, chẳng qua giờ xã hội phát triển rồi, rất nhiều tập tục cũ bị loại bỏ dần dần.”
Lâm Lang thích cảm giác này quá đỗi, giờ đây, người đàn ông không gì không làm được chẳng khác nào học sinh tiểu học dốt đặc cán mai, lại giống Lưu Mỗ Mỗ mới bước chân vào nhà quan, thấy cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng mới mẻ, phải nghe thầy giáo nhỏ cậu đây giảng giải từng câu một, hiển nhiên rất có cảm giác thành tựu: “Kỳ thực chữ Phúc phải dán ngược...”
*Lưu Mỗ Mỗ: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, một bà nông dân quê mùa, trong truyện có cảnh bà vào Giả phủ rồi thấy cái gì cũng lạ lẫm
*chữ Phúc dán ngược nghĩa là nó bị “đảo”, mà âm “phúc” và âm “đảo” đọc liền nhau sẽ thành “phúc đáo”, tức là phúc đến, “đáo” nghĩa là đến
“Cái này tôi biết.” Hắn ngắt lời cậu, lấy chữ “Phúc” từ tay Lâm Lang. Lâm Lang phải kiễng chân mới với tới, hắn cao nên chỉ cần duỗi tay là dán được: “Ý là phúc đến rồi.”
“Dịch sang trái một tí... Qua nữa đi, giờ thì nghiêng sang phải một chút... Được rồi, dán đi.” Lâm Lang vừa chỉ huy vừa bảo: “Thiệt ra dán ngược chữ Phúc cũng là phong tục mấy năm gần đây thôi, hồi trước làm gì có.” Ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc như cũ, chả mấy chốc đã phủ trắng toàn thân Lâm Lang.
“Nhà tôi cũng là nhà cổ, thực tình không khác nhà em lắm, có điều không dán nhiều bằng nhà em.” Hàn Tuấn nhìn nhìn xấp tranh trên bàn: “Dán nhiều vậy cơ à?”
Lâm Lang hơi ngượng ngùng, giải thích: “Anh nhìn nè, “Tế thủy trường lưu” dán lên giếng nước đằng kia; “Kim ngân mãn quỹ” dán lên cái tủ trong nhà; “Mãn viên xuân quang” dĩ nhiên dán trong sân; “Xuất nhập bình an” dán trên xe, nhà tôi không có xe lớn nên toàn dán trên yên sau xe đạp; “Sinh súc mãn quyển” dán trong chuồng heo, nhà tôi nhiều năm rồi không nuôi heo, dán cũng như không; “Xuất môn kiến hỉ” dán trên bức tường đối diện nhà, hồi trước còn có cái gì mà lương thực mãn thương nữa kìa.”
*tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, tức là dùng tiết kiệm thì xài được lâu; kim ngân mãn quỹ: tiền bạc đầy tủ; mãn viên xuân quang: cảnh xuân đầy vườn; xuất nhập bình an: ra vào bình an; sinh súc mãn quyển: súc vật đầy chuồng; xuất môn kiến hỉ: ra cửa gặp chuyện vui; lương thực mãn thương: lương thực đầy kho
Lâm Lang giới thiệu từng cái một, thấy Hàn Tuấn cười khẽ thì hơi xấu hổ: “Ở đây đều dán vậy hết, không chỉ mình nhà tôi đâu.”
Sau gần một tiếng bận việc, việc dán tranh rốt cuộc hoàn tất. Tuyết rơi lâu như thế, bên ngoài đã sớm trắng xóa, bức tranh đỏ rực trên cửa khiến cảnh tượng thêm phần vui vẻ, tưng bừng. Lâm Lang và Hàn Tuấn đứng trước cổng nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên cửa nhà nào cũng đỏ rực rỡ, gần như nơi nơi đều tràn ngập hương vị Tết. Hàn Tuấn kéo Lâm Lang xoay người lại: “Ngó nhà người ta làm gì, mau về xem thành quả lao động của hai ta thôi.”
Lâm Lang mỉm cười tiến vào trong, mở cổng bắt gặp bà nội Lâm đang đứng cười vui vẻ trước cửa nhà chính, vừa thấy hai người họ liền nhoẻn cười: “Lạnh lắm đúng không, mau vô nhà cho ấm.”
Trong sân tuyết bay lả tả, ba người đứng tại cửa nhìn ra sân, bên này đỏ rực, bên kia cũng đỏ, giấy đỏ chữ đen, kim đồng ngọc nữ ôm nguyên bảo đào tiên, mỗi thần giữ cửa đều mặt tươi như hoa, niềm vui năm mới đầy tràn. Hàn Tuấn thừa dịp bà nội Lâm đứng đằng trước, lặng lẽ thò tay nhéo ngón tay Lâm Lang. Lâm Lang quay qua, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, rụt tay về cắm vào túi, bên tai lại thoáng ửng hồng.