Lâm Lang ra khỏi ký túc xá thì chạm mặt Cao Chí Kiệt, cái xe đỏ rực của hắn đậu dưới nắng cực kỳ gây chú ý. Lâm Lang cười thầm trong bụng, quả nhiên chủ nào xe nấy, hấp ta hấp tấp thích làm màu y nhau.
Cao Chí Kiệt dựa cửa xe, cười đắc ý: “Tính đi đâu đó?”
Lâm Lang kéo túi sách trên vai: “Đến thư viện trả sách.”
Cao Chí Kiệt đi tới giành mất cái túi của cậu: “Khó lắm mới được ngày chủ nhật, đi thư việc làm quái gì, đi, chở cậu đi hóng gió.”
Hắn nói mà chẳng cho ai phân bua, lôi tuột luôn Lâm Lang và túi sách vào xe. Lâm Lang thắt xong dây an toàn, hỏi: “Đi đâu hóng gió?”
Kết quả, Cao Chí Kiệt thế mà chở thẳng cậu ra bãi biển. Vùng này không có dân cư, đường cũng khá khó đi. Chơi một hồi, Lâm Lang bắt đầu thấy lạnh, hai người liền ngồi trong xe tán gẫu. Lâm Lang cũng tự lấy làm lạ, cậu với Cao Chí Kiệt khác nhau nhiều như vậy, kỳ quái là lại chơi thân, dĩ nhiên đa phần đều nhờ công Cao Chí Kiệt, cậu toàn làm người lắng nghe. Cậu vẫn phiền lòng chuyện tối qua, đang muốn tìm người cố vấn xem nên giải quyết thế nào. Cậu không dám đề cập với Quan Bằng, chính Quan Bằng hình như cũng cố ý lảng tránh, dự là sợ cậu xấu hổ. Lâm Lang nhớ Cao Chí Kiệt biết chuyện giữa cậu và Hàn Tuấn, thiết nghĩ việc này ngoại trừ hắn thì thật chẳng nói được với ai, bèn kể lại sự kiện hôm qua cho Cao Chí Kiệt nghe.
Đương nhiên xấu hổ vẫn có, trong lúc nói khó tránh ấp úng. Cao Chí Kiệt vất vả lắm mới hiểu rõ chân tướng, kinh ngạc hỏi: “Trường chúng ta cởi mở thế từ khi nào vậy?”
Lâm Lang nghiêm mặt: “Tôi coi anh là bạn mới kể anh nghe, anh đứng đắn một chút được không?”
Cao Chí Kiệt đành phải ngưng cười, hiếu kỳ hỏi: “Ai vậy, lớn gan dữ ta?”
Lâm Lang tất nhiên không dám nói: “Anh khỏi cần quan tâm. Anh bảo tôi nên làm gì bây giờ, tôi từ chối thẳng thừng quá có làm người ta đau lòng không? Nhưng nếu im lặng, nhỡ cậu ta chặn đường tôi trong trường thì sao?”
Cao Chí Kiệt suy nghĩ một lát, nói: “Chắc không đâu, gan thằng ấy lớn mấy cũng chả dám náo loạn cho cả người qua đường biết. Cậu cứ đợi xem sao, nếu nó không ừ hử gì thì thôi, nếu nó lại tới tìm cậu thì hỏi ý kiến tôi.”
Lâm Lang dựa vào ghế, cất giọng có chút ủ rũ: “Anh nói thật đi, bộ trông tôi giống con gái lắm hả?”
Cao Chí Kiệt phì cười, săm soi Lâm Lang từ trên xuống dưới: “Nói kiểu gì thì trông vẫn thanh tú mà, chứ không Hàn Tuấn mắc gì chết lên chết xuống vì cậu...” Đoạn hắn lập tức ngậm miệng, cười nói: “Không giống không giống, nữ sinh đẹp hơn cậu.”
Lâm Lang nghe hắn nhắc tới Hàn Tuấn, trên mặt cũng hơi lúng túng. Gió biển thổi vào từ cửa sổ nửa mở, cậu cảnh cáo: “Việc này tôi chỉ kể cho một mình anh, anh không được kể với ai nghe chưa!”
Cao Chí Kiệt liếc cậu một cái khinh thường: “Cậu xem Cao Chí Kiệt tôi là loại người nào vậy, ưu điểm khác tôi không dám nói, nhưng luận về nghĩa khí anh em thì chẳng ai bì kịp tôi đâu! Cậu chịu cho tôi biết chứng tỏ xem tôi như anh em, cậu không muốn thì tôi đời nào đi rêu rao lung tung!”
Hắn nói năng đầy căm phẫn khiến Lâm Lang áy náy, đành phải cười bồi: “Tóm lại tôi chỉ kể cho một mình anh thôi đó.”
Cậu muốn Cao Chí Kiệt biết: Biết bao nhiêu người mà tôi chỉ kể với mình anh, chứng tỏ tôi xem anh là bạn, trước mặt tình nghĩa thế này, anh không được phép nói hưu nói vượn.
Cao Chí Kiệt không kiên nhẫn lườm cậu: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không nói lung tung, cậu muốn sao mới chịu tin đây?”
Lâm Lang lanh trí bảo: “Anh hiểu lầm rồi, từ lúc dự định nói cho anh là tôi đã biết anh sẽ không nói lung tung, tôi tin tưởng anh.”
Cao Chí Kiệt rõ ràng cực hài lòng với lời này, hắn khởi động xe: “Đúng rồi, thứ bảy tuần sau tôi định đi leo núi, cậu cũng đi đi, cảm thụ non sông tươi đẹp tổ quốc ta.”
Lâm Lang thuận miệng đồng ý, ánh mắt lại bị đàn chim đen nhánh ngoài cửa sổ hấp dẫn.