Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 176: Chương 176: Đùa giỡn ấm áp




Bọn họ trở về đến tuần thứ hai thì đoàn giao lưu học thuật châu Âu cũng tới. Lâm Lang thân mang trọng trách, chẳng dám lười biếng một giây nào. Hiện đã là hạ tuần tháng ba, thời tiết cũng dần ấm lên.

Buổi trưa cậu đi một chuyến đến chỗ trọ của nhóm sinh viên ngoại quốc, khi về đã hơi trễ, bèn gửi tin nhắn nói mình ăn cơm ở trường chứ không về nhà, đi lại phiền phức lắm.

Lâm Lang có chuyện gì cũng gửi tin nhắn, vì gói sim cậu đang dùng mỗi tháng đều tặng tin nhắn miễn phí, với người không có bạn gái thì ít tin nhắn ấy dư xài rồi, không cần gọi điện thoại nữa. Vả lại, gọi điện là hành vi xa xỉ với Lâm Lang, ngoại trừ định kỳ gọi về nhà vào mỗi cuối tuần, bình thường có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Ai ngờ Lâm Lang bên này vừa gửi tin xong, Hàn Tuấn đã gọi điện tới. Hàn Tuấn dù sao cũng xuất thân cao, đương nhiên sẽ không để bụng chút tiền vặt ấy giống cậu. Đi động vang lên đúng lúc Lâm Lang đến cửa căn tin, người bên ngoài đang đông, cậu trực tiếp ấn từ chối luôn. Nhưng hắn chưa từ bỏ ý định, mới đó đã gọi lại, Lâm Lang vội chạy chậm đến chỗ hứng nước trong căn tin. Chẳng đợi cậu lên tiếng, hắn đã xả giọng quát: “Này Lâm Lang, giờ em là người vô gia cư hả? Dù là công việc nghiêm túc, nhưng cũng phải cho người ta thời gian ăn cơm đúng không, từ nhà đến trường rất gần, lại có tài xế tốt phục vụ chu đáo tỉ mỉ, sao còn muốn ăn ở trường, không được, giờ tôi đi đón em ngay.”

Lâm Lang che di động, khẽ cất giọng tức giận: “Anh phục vụ cái gì, phục vụ tình dục hả? Nhiệt tình đúng là không giả, nhưng cẩn thận chỗ đó chưa?”

Hàn Tuấn cười hắc hắc, hỏi bằng giọng háo sắc: “Tôi không cẩn thận ư? Từ đầu đến chân có chỗ nào mà tôi không bận tâm đến? Em còn...”

Di động kêu tút tút. Hàn Tuấn hận nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi lại: “Em to gan nhỉ, dám cúp máy của chồng em hả?!”

Lâm Lang nhíu mày: “Anh mới là ngày càng càn rỡ. Em không rảnh ở đây nói nhảm với anh, ban nãy chủ nhiệm lớp gọi điện bảo em ăn trưa xong thì qua một chuyến, em đến cửa căn tin rồi, cúp đây.”

“Em dám!”

Lâm Lang quả tình không dám lắm, cảm thấy mình hơi yếu đuối, cứ như bị Hàn Tuấn xơi sạch sành sanh rồi, đành miễn cưỡng nói: “Vậy anh tới đây lẹ đi, em chờ anh ở cổng Tây. Mười phút nha, đúng mười phút không thấy là em đi đó.”

“Được rồi, em chờ đi!” Hắn cất giọng hưng phấn, nói xong liền gác máy. Lâm Lang mỉm cười, đang trên đường ra đường cái thì tình cờ gặp Quan Bằng xách bình nước nóng ra khỏi phòng tắm.

“Sao cậu chạy tới đây lấy nước, phòng tắm trong ký túc xá tụi mình đóng cửa rồi à?”

“Lấy nước cho Tô Y Nhiên.” Quan Bằng cười hỏi: “Chờ tớ một lát, tụi mình về chung.”

“Tớ không về ký túc xá, tính ra ngoài ăn cơm.” Lâm Lang hơi ngượng, tối qua cậu dọn khỏi ký túc xá mà chưa báo với Quan Bằng: “Chả là... giờ tớ không ở ký túc xá nữa.”

Quan Bằng quả nhiên có chút giật mình, nhưng không nói gì, vừa khéo Tô Y Nhiên đi ra từ ký túc xá nữ, Lâm Lang cứ như gặp cứu tinh, bèn vẫy tay với Tô Y Nhiên, rồi cười bảo Quan Bằng: “Tớ đi trước đây.”

Quan Bằng cười cười, im lặng. Lâm Lang xấu hổ không thôi, đi dọc theo con đường trải nhựa đến cổng Tây, xe Hàn Tuấn vẫn chưa tới. Chẳng biết là cậu hiện tại bị tự kỷ hay thế nào, cứ cảm giác dòng người ra vào cổng ít nhiều gì cũng nhìn cậu vài lần, thậm chí có nữ sinh còn ngoái đầu lại. Thành thực mà nói, Lâm Lang thuộc loại hình càng lớn càng đẹp, xưa kia trông quê mùa là thế mà còn không giấu nổi diện mạo tuấn tú, giờ ăn vận lên, toàn thân liền thay đổi, đặt trong đám đông nhất định thu được tần suất quay đầu không tồi.

Lâm Lang mặt mỏng, chịu không thấu bị người ta soi, bèn chuyển sang đứng dưới tàng cây hòe ngoài cổng. Chờ hơn mười phút, xe Hàn Tuấn mới lái tới đây, do hắn đổi xe nên Lâm Lang nhìn lần đầu tiên còn chưa kịp phản ứng. Đến khi Hàn Tuấn bấm còi, cậu mới chạy qua, chui vào trong: “Anh đến trễ.”

“Trên đường kẹt xe, tôi còn sợ em đợi quá mười phút thì quay về thật chứ.” Hàn Tuấn chuyển đầu xe: “Em còn bao nhiêu thời gian?”

“Trước hai giờ, còn khoảng một tiếng nữa.” Lâm Lang ngẫm nghĩ, đoạn cười hỏi: “Tối qua anh bảo muốn so xem ai kéo dài hơn mà, còn nói sẽ không chủ động đến trường tìm em, mới đó đã mất kiên nhẫn rồi à?”

“Cái đồ sói mắt trắng vô ơn, không tim không phổi nhà em, kéo dài với em, tôi kéo dài nổi sao.” Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, em chờ đó, tôi không cứ thế bỏ qua đâu.”

“A, em sợ quá.” Lâm Lang hả hê mở cửa sổ: “Ăn gần đây đi, xa quá không kịp chạy về.”

Nghe thế, Hàn Tuấn liền đậu xe ven đường, Lâm Lang kéo hắn tới một tiệm mì kéo Lan Châu. Hàn Tuấn nắm tay cậu, hỏi: “Bộ tính ăn mì hả?”

*mì kéo Lan Châu: món ăn đặc trưng của TQ

“Thì ăn mì đó. Lâu rồi em không ăn mì, tiệm này của người Hồi chính gốc đấy, giả sẽ bồi thường gấp mười.”

“Không được, tôi ngàn dặm xăm xa xôi đến đây, nghiêm túc tìm em ăn bữa cơm, không phải vì một tô mì.” Hàn Tuấn túm cậu lại, nhìn lướt qua bốn phía: “Hay mình tới quán ăn gia đình kia đi, tôi không thích ăn mì.”

“Vậy hết cách rồi. Bữa nay em chỉ muốn ăn mì thôi, nếu không anh cứ việc tới quán ăn gia đình kia, em đi ăn mì.” Nói xong, Lâm Lang liền nở nụ cười, kéo tay hắn: “Nhường em chút đi mà, ăn mì đỡ tốn thời gian, hơn nữa người như anh cũng nên thử trải nghiệm cuộc sống của tầng lớp lao động tiền lương trung bình chứ.”

Lâm Lang hiếm khi nhõng nhẽo như vậy, cười cũng thật mềm mại, tâm trạng Hàn Tuấn tốt chưa từng thấy, bèn giải thích: “Kỳ thực không phải tôi chưa từng ăn mì bao giờ, chả là không thể thích nổi.”

“Ừm, mì tiệm này rất chính gốc, em vẫn luôn muốn ăn mà chưa có cơ hội.” Đoạn, cậu khẽ cười nói: “Thực ra so với mấy bàn tiệc lớn kia, em vẫn thích đến quán nhỏ ăn cơm hơn, thấy cũng đặc sắc và có hương vị lắm.”

Mì rẻ cực, tô lớn bốn đồng tô nhỏ ba đồng rưỡi, hai người kêu hai tô lớn. Ăn mì quả nhiên rất tiết kiệm thời gian, Lâm Lang ăn chậm, chờ cậu vớt hết mì trong tô, hắn đã húp cạn nước lèo rồi. Lâm Lang chùi miệng, vừa rời khỏi tiệm vừa nói: “Chỗ này cách trường gần lắm, anh không cần chở em đi, vả lại đi bộ cũng tốt cho tiêu hóa.”

“Em khoan đi đã.” Hàn Tuấn giữ cậu lại, xem đồng hồ rồi bảo: “Em nói còn một tiếng lận mà, mới qua chưa tới ba mươi phút đâu, ở cùng tôi một lát nữa đi, một mình tôi cũng không có gì làm.”

“Rảnh rỗi thì về nhà ngủ trưa đi.” Lâm Lang rất sợ quan hệ của họ bị vạch trần, khu vực này gần trường, cậu không chịu tản bộ với Hàn Tuấn tại đây.

“Vậy vào xe ngồi với tôi đi.” Hàn Tuấn đụng đụng cánh tay cậu, Lâm Lang biết như vầy tức là còn không đồng ý nữa sẽ dùng vũ lực, đành phải cùng hắn tới chỗ xe, thuận miệng nói một câu trong lúc mở cửa: “Màu xe này xấu quá, màu đen nhìn vẫn chững chạc hơn.”

Hàn Tuấn không đáp, hai người đóng cửa xe, nhưng lại chẳng ai nói chuyện. Tuy vậy, Lâm Lang vẫn cảm thấy hết sức dễ chịu, có chút vui sướng nho nhỏ, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn kẻ đến người đi ngoài cửa sổ. Cậu khẽ vươn tay nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu cuộc sống có thể luôn bình yên như bây giờ thì hay biết mấy.”

Không cần thay đổi quá nhanh, cũng không muốn trở nên nổi bật làm rạng rỡ tổ tông, cứ vậy bình bình lặng lặng, cùng người yêu gắn bó bên nhau, thì đã hạnh phúc lắm rồi.

Tình yêu quả nhiên có thể khích lệ con người ta tiến lên, cũng có thể khiến người ta đánh mất ý chí chiến đấu.

Hàn Tuấn đột nhiên dịch ra ngoài một chút, sau đó dựa vào cậu nằm xuống, tựa đầu thật sát vào lòng cậu. Tay Lâm Lang áp hờ lên cổ hắn, im lặng ngắm dòng xe đông đúc trên đường: “Giá lúc này trời mưa thì tốt quá.”

“Thích mưa thế sao?”

“Ừm, tâm trạng lúc trời mưa rất thoải mái, cảm giác như vô cùng hạnh phúc ấy.”

“Tôi nhớ hôm ấy em uống say, từng nói mình có một nguyện vọng, chính là chờ một ngày trời mưa, sau đó ngồi hết toàn bộ xe buýt trong thành phố một lần, đúng không?” [ Tái hiện chương 130: Lâm Lang thoáng ngượng ngùng, cười né tránh tầm mắt nóng bỏng của hắn: “Nói ra có hơi khác người...” Cậu ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn: “Nguyện vọng lớn nhất khi ấy là chờ trời đổ mưa, sau đó ngồi hết toàn bộ xe buýt trong thành phố, từ trạm đầu tới trạm cuối, đi một vòng quanh thành phố F. Giọt nước bám đầy trên ô cửa sổ, nước mưa chảy ròng ròng từ tán ngô đồng, em an vị trên hàng ghế cuối cùng, tựa vào cửa sổ ngắm xe cộ và người đi trên đường, còn cả những cửa hàng nữa.”]

Lâm Lang bật cười trong im lặng: “Đúng vậy.”

“Chờ hôm nào trời mưa, hai ta cùng đi xe buýt nhé.”

“Nhưng chẳng biết có chờ được đúng chủ nhật không, cũng đâu thể cúp học đi xe buýt đúng không?”

“Vì sao không thể?” Hàn Tuấn ngửa lên nhìn cậu: “Em đúng là học trò gương mẫu, giờ có sinh viên nào chưa từng cúp học chứ.”

“Em trốn tiết mấy lần vì anh rồi còn gì! Cơ mà, thỉnh thoảng trốn một lần còn tạm, không thể hở cái là trốn đúng không. Vậy coi sao được.”

“Vậy một lần thôi, mấy ngày nữa thời tiết ấm hơn, hoa trên đường cũng nở hết, thời điểm đẹp nhất trong năm chính là mùa này, tuyệt đối không nên bỏ lỡ.”

Lâm Lang dựa lên ghế, nhẹ nhàng vuốt cổ hắn, tưởng tượng quang cảnh muôn hoa đua nở của thành phố F, cũng cảm thấy rất đẹp.

“Thế nào, quyết định nhé?”

“Ừm.” Lâm Lang cười, gật gật đầu.

“Nói thật, sao cứ phải ngồi xe buýt, đông đúc không tiện chút nào, nếu em đồng ý thì tôi lái xe một vòng quanh thành phố F, chỉ có hai ta, tốt cỡ nào chứ.”

“Cửa sổ xe hơi làm gì to bằng xe buýt, cũng chẳng sáng bằng xe buýt nữa, nhất định phải là xe buýt mới được.”

Hắn suy nghĩ một chốc, đoạn mỉm cười nói: “Xe buýt thì xe buýt vậy.” Mắt Hàn Tuấn chợt sáng lên, ngồi dậy khỏi đùi cậu, hưng phấn hỏi: “Lâm Lâm, em có biết tại sao lúc người ta cãi cọ hay chửi nhau là “cái đồ xe buýt!” không?”

Hàn Tuấn cố ý cất cao giọng, bắt chước bộ dạng chửi mắng, trông khá buồn cười. Lâm Lang phì cười, lắc đầu nói: “Có người chửi vậy thiệt hả? Em không tin, xe buýt? Chửi là xe buýt thì khó nghe sao?”

Quả nhiên, hắn liền ra chiều đạt được mục đích, ánh mắt lóe sáng, nhìn cậu bảo: “Xe buýt muốn “lên” thì “lên” mà, chỉ cần trả một đồng thì ai cũng được “lên“.”

“Hả.” Lâm Lang đỏ mặt, ngượng ngùng mắng: “Anh chỉ thế là giỏi thôi!”

Hàn Tuấn vui sướng rạo rực, nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình mà gian tà: “Em là xe riêng của tôi... Chỉ tôi mới được...”

Lâm Lang không chút do dự, lập tức vung một đấm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.