Nhập học đi chung với Quan Bằng, Quan Bằng xách một cái túi to đùng, mệt đến mức toát mồ hôi đầy đầu. Lâm Lang xách phụ hắn, thở phì phò hỏi: “Cậu mang cái gì mà nặng kinh vậy?”
“Qua Tết trong nhà chất cả đống đồ, mẹ tớ bảo ăn không hết nên lấy mỗi thứ một ít cho tớ mang đi.”
Kết quả, túi đồ ăn của Quan Bằng ngốn của họ cả mớ sức lực, Lâm Lang cho rằng nơi giúp người ta thể hội được sự đông dân của Trung Quốc rõ nhất chính là nhà ga vào dịp Tết. Mua vé thì miễn bàn, không đặt trước bảy tám ngày đừng hòng mua được vé ngồi, khủng bố nhất là biển người rầm rộ chưa từng có bên ngoài nhà ga. Hai người chen chúc suốt đoạn đường, vất vả lắm mới tới được thành phố F, xe bus đến trường lại càng kín không kẽ hở. Lâm Lang rầm rì than thở trở về ký túc xá, chưa ngồi vững đã thấy Quan Bằng khiêng túi tới, cậu chỉ cái túi trên ghế, hỏi: “Mang tới đây làm chi?”
Quan Bằng ngồi một bên thở hồng hộc: “Thì cho cậu đó. Chứ không cậu nghĩ tớ phí sức ngàn dặm xa xôi đeo đến đây làm gì?”
Lâm Lang lắp bắp kinh hãi: “Tớ không cần đâu, cậu giữ lại ăn đi.”
“Cậu dám! Trong này toàn thứ cậu thích ăn đấy, cậu còn không biết tớ hả, tớ ghét nhất là ba cái thứ đồ ngọt này. Với lại cho dù có thích thì ăn ở nhà cả tháng cũng ngán tận cổ rồi. Còn nữa, tớ đâu cho cậu hết, vẫn giữ lại một phần đó thôi?”
Lâm Lang dòm túi lớn chứa đầy hộp xanh xanh đỏ đỏ, nhìn sơ cũng biết là không rẻ, nghĩ một hồi lại nói: “Vầy đi, tớ lấy một nửa, cậu mang về một nửa.”
Quan Bằng vừa nghe lập tức đứng lên, Lâm Lang thấy hắn muốn đi, vội hô: “Bằng không tớ không lấy gì đâu nha!”
Quan Bằng bất đắc dĩ, đành phải quay ngược về: “Vậy cậu xem thích ăn gì thì lấy đi, còn lại tớ mang cho đám thổ phỉ trong ký túc xá.”
Lâm Lang nghe mà bật cười ha ha, cúi xuống cầm mấy món điểm tâm: “Nhưng tớ chẳng có gì tặng cậu hết, chỉ có hai hộp trái cây thôi, hay cậu đem đi đi?”
Quan Bằng nghe vậy liền hưng phấn, nhận lấy hai hộp trái cây từ tay cậu. Lâm Lang cười bảo: “Thật chả biết cậu nghĩ thế nào nữa, đồ ngon thì không ăn, toàn chọn mấy thứ rẻ rề không.”
“Tớ thích.” Quan Bằng cười cười, cất đồ vào túi, thừa dịp Lâm Lang quay đi thu dọn, lập tức dốc túi đổ ào xuống. Lâm Lang nghe tiếng động, vội ngoảnh lại nhìn, Quan Bằng đã xách túi rỗng chạy biến.
Lâm Lang “a” một tiếng, nhìn một bàn đầy đồ thì nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thật là...”
Trong ký túc xá chỉ có một mình cậu, học kỳ này đám Lưu Tân không cần lên lớp, buổi tối dì ký túc đến gõ cửa, bảo rằng nếu cậu muốn thì có thể chuyển sang ký túc xá khác. Lâm Lang suy nghĩ, cuối cùng vẫn từ chối, cậu thích hoàn cảnh yên tĩnh như vầy, nếu chuyển đến hoàn cảnh lạ lẫm, cậu sẽ lại mất rất lâu mới thích ứng.
Dù đôi khi Lâm Lang có chút hoạt bát, nhưng bản chất vẫn là người thích im lặng, điểm này hơi giống Hàn Tuấn. Lâm Lang nhớ tới quãng thời gian ở nhà hắn, hai người nói chuyện cũng không nhiều, thường thì ai làm việc người nấy, không ai quấy rầy ai.
Kể từ đó, Lâm Lang chẳng mấy khi ra ngoài, cậu mượn rất nhiều sách, lúc không cần đi học thì làm tổ trong ký túc xá đọc sách. Đông đi xuân đến, trên ban công chan hòa nắng ấm, cậu ngồi trên ghế đẩu đọc sách, hoặc lẳng lặng nằm trên giường nghĩ ngợi. Lâu dần, cũng hiểu được cuộc sống như vậy tốt đẹp xiết bao.
Ngày qua thật mau, nhoáng cái đã đến trung tuần tháng hai. Hoa dưới lầu ký túc xá đua nhau khoe sắc, cây liễu ven hồ thoáng hiện sắc vàng, nhu nhược không địch lại cánh chim bay. Cao Chí Kiệt có ghé qua hai lần, là đặc biệt đến thăm cậu, nay Cao Chí Kiệt như biến thành người khác, tây trang giày da, nom thành thục hơn nhiều. Hiện hắn đang hợp tác làm ăn với một người chú, ngày ngày bộn bề công việc, huống chi ông già trong nhà lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Lâm Lang nói thẳng rất hâm mộ hắn, nói Cao Chí Kiệt thoải mái tự tại, ngày đầu được phát lương còn chạy tới mời cậu ăn cơm. Lâm Lang có chút được cưng mà hãi, từ chối không dám đi. Thế là Cao Chí Kiệt liền giở giọng: “Không phải ai tôi cũng mời đâu nhé, huống hồ đây là số tiền đầu tiên ông đây kiếm được, ngoại trừ bạn gái tôi, tôi không nghĩ muốn mời ai hết!”
Lâm Lang cười, gật đầu bảo đúng, lần đầu tiên trong đời hung hăng làm thịt người khác một bữa. Cao Chí Kiệt bình thường tiêu tiền như nước, ai dè độ này tự dưng kẹt xỉ, lúc tính tiền liên tục hít khí sợ hãi nhìn Lâm Lang: “Tôi nói nè Lâm ca ca, cậu có học xấu từ Hàn Tuấn không vậy, sao tâm địa lại ác độc thế chứ??”
Lâm Lang nghe hắn nhắc tới Hàn Tuấn, cười cười hỏi: “Tôi vẫn muốn hỏi đây, dạo này anh ấy sao rồi, sao tôi không thấy ảnh đâu hết.”