Từ nhỏ Lâm Lang đã thích nghe bà nội Lâm kể chuyện xưa. Bà nội Lâm xuất thân nhà giàu, cha là địa chủ Cửu gia nổi tiếng gần xa ở quê họ, bản thân bà khá có tiếng trong huyện, năm xưa gả đến nhà họ Lâm cũng là Lâm gia tới cửa mai mối mấy lần. Khi ấy, bà nội Lâm có một anh họ xa ở thị trấn tỏ ý muốn lấy bà, bà nội Lâm cũng rất sẵn lòng, vì anh họ kia là dân đọc sách, muốn đi nước ngoài du học, thuở ấu thơ bà chưa từng đọc sách nên trong lòng luôn kính trọng họ. Song gia cảnh anh họ kia sa sút, đi du học cũng toàn dựa vào từng đồng bạc mẹ ông mượn được. Cửu gia lại chỉ có một trai một gái, không muốn con gái lấy chồng quá xa, nên cuối cùng vẫn gả bà nội Lâm cho ông nội của Lâm Lang. Do nhà mẹ đẻ phú quý, bà nội Lâm sống tại Lâm gia cũng thoải mái, tiếc rằng mới gả đến vài năm, bà nội Lâm đã ở góa, về sau thời thế đổi thay, họ cũng ngày càng xuống dốc. Giai đoạn khốn khó nhất là thời điểm mới dựng nước, cả ngày bà nội Lâm bị lôi ra ngoài chỉ trích, bởi đối tượng để chỉ trích quá ít nên những lời phê bình rơi xuống đầu bà càng nhiều. Người anh họ kia lại dần trở nên giàu có, sau này lúc ba Lâm kết hôn, hai ông bà còn gặp mặt một lần. Bà nội Lâm từng kể Lâm Lang nghe chuyện ngày trẻ của bà, thời ấy Lâm Lang xem phim Quỳnh Dao hơi nhiều, kiềm lòng chẳng đậu mà hỏi bà rằng, chịu nhiều khổ như vậy có hối hận không?
Lâm Lang còn nhỏ, bà nội Lâm chỉ xem như dỗ dành con nít, vừa cười vừa đóng đế giày, bảo rằng gì mà hối hận chứ, năm xưa gả về đây cũng không phải ai ép buộc, tuy không thể nói là cao hứng, nhưng cũng là tình nguyện.
Tuy nhiên, Lâm Lang vẫn cảm thấy bà không trả lời thật, chẳng qua đang ở trước mặt cháu trai, không tiện nói mình không nguyện ý. Vì ánh mắt bà nội Lâm khi ấy rất kỳ diệu, Lâm Lang từ nhỏ đã nhạy cảm hơn người ta nên vẫn có thể nhận ra. Nhưng tình cảm của nông dân luôn thầm kín, hai bà cháu thương nhau nhiều đến mấy vẫn có khoảng cách thế hệ rất lớn, Lâm Lang hiển nhiên không thể hỏi nhiều.
Cậu nghĩ bà nội Lâm nhất định từng hối hận, chỉ là bà chấp nhận số phận, không còn cách nào mà thôi. Cậu từng thử nghiền ngẫm tâm trạng khi xuất giá của bà nội Lâm, liệu rằng bà có cảm giác được bản thân đang đặt chân lên một con đường không hạnh phúc, song vẫn cố chấp hoặc mơ mơ màng màng tiến lên. Cậu mỗi ngày một lớn, cũng phát hiện có rất nhiều chuyện bản thân chẳng thể nào khống chế, dẫu biết mình sẽ hối hận, lại vẫn không biết làm sao.
Lâm Lang gọi điện về nhà, cậu không gọi về thường xuyên như ngày trước nữa. Bà nội Lâm tưởng cậu bận làm thêm, cũng rất thông cảm cho cậu, chủ động dặn cậu bớt gọi điện, không cần lãng phí tiền. Kỳ thực Lâm Lang vô cùng áy náy, mỗi lần trò chuyện cùng bà nội Lâm, cậu luôn không biết nói gì, sao có thể cho bà biết rằng cậu trước nay vẫn lừa gạt bà, hơn nữa còn là chuyện bà không dễ dàng dung thứ nhất, tiền cậu gửi về nhà cũng là người nọ bỏ ra, cậu không còn là cháu trai bảo bối bà tự hào nhất nữa.
Ăn cơm tối xong, thừa dịp Hàn Tuấn đi toilet, Lâm Lang ra ngoài đi dạo. Vừa đến cổng tiểu khu, Hàn Tuấn đã gọi điện, cất giọng có chút khẩn trương: “Em đang ở đâu?”
“Em đi dạo, anh không cần ra đây, em gọi Cao Chí Kiệt rồi.”
Cao Chí Kiệt vẫn chưa tới, Lâm Lang đi dọc theo con đường ngoài tiểu khu, hướng về phía Đông. Rẽ qua khúc cua là một quảng trường nhỏ, có rất nhiều phụ nữ và trẻ con đang nhảy múa, chơi đùa tại đó. Lâm Lang ngồi xuống băng ghế, kiệt sức, chua xót, cảm thấy cuộc sống như thế tốt đẹp quá đỗi. Cậu ngồi chốc lát thì tiếp tục đi về hướng Nam, trên đường trồng đầy cây long não, vì thân cành chưa lớn lắm nên đèn đường càng có vẻ óng ánh. Cậu lấy di động trong túi, bấm gọi về nhà. Như thường lệ, cậu nói một tiếng rồi cúp, sau đó thím cậu đi gọi bà nội Lâm, mười phút sau gọi lần nữa, chưa mở miệng đã nghe bà nội Lâm vui vẻ gọi: “Tiểu Lang?”
Mũi Lâm Lang cay cay, suýt nữa rớt nước mắt. Tên của ba anh em họ đều một chữ. Cũng vì tên đầy đủ chỉ có hai chữ, trong nhà toàn gọi cậu là Lâm Lang, không gọi thân mật kiểu “Minh Minh” “Quyên Quyên” như nhà người ta. Trong ấn tượng của cậu, cũng chỉ bà nội gọi cậu là tiểu Lang, nhưng rất hiếm khi, vào thời điểm ấm áp lắm mới gọi. Xưng hô như thế càng giống một cách biểu lộ tình cảm trong vô thức, vì đều là người kiềm nén tình cảm, cho nên mới quý giá không gì sánh kịp.
Lâm Lang mím môi, hơi cong khóe môi: “Nội ơi, con đây, nội ăn cơm chưa?”
“Đang ăn đây, con thì sao...” Bà nội Lâm không đợi cậu trả lời đã nhẹ giọng cười nói: “Chắc ăn rồi chứ gì, chỗ các con toàn ăn cơm sớm.”
“Tối nay ăn trễ, bữa nay hơi nhiều việc chút, sức khỏe nội thế nào, uống hết thuốc rồi đúng không?”
“Hôm qua cô con mới đến, tiện thể tạt qua bệnh viện xã lấy cho nội bịch thuốc, cô con bảo giờ uống hay chích thuốc đều được nhà nước thanh toán, chỉ tốn ít tiền đã lấy được thuốc về, tốt lắm...”
Lâm Lang khóc nấc một tiếng, cuống quýt cầm điện thoại cách xa miệng, nước mắt lăn xuống, nhịn một hồi mới cười nói: “Hiện tại xã hội ngày càng phát triển, đây là trợ cấp của quốc gia.”
“Chính phủ thật tốt, chính phủ thật tốt...” Bà nội Lâm vẫn cất giọng tràn ngập biết ơn: “Con cũng đừng đi làm thêm nữa, tháng trước gửi nhiều tiền như vậy thì con học hành làm sao được, sẽ không ảnh hưởng việc học chứ.”
“Cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, chịu khó ăn uống, học hành chăm chỉ.”
Mắt Lâm Lang đỏ hoe, gật đầu thưa: “Dạ con biết rồi.”
Bà nội Lâm im lặng một lúc, nói tiếp: “Cứ... Cứ vậy đi, đừng lãng phí tiền điện thoại.”
“Nội ơi...” Lâm Lang nén nước mắt: “Nội ơi, con nói với nội chuyện này...” Lệ lăn xuống cuồn cuộn, cậu lau mặt, nghẹn ngào mà rằng: “Con có người trong lòng rồi.”
Cao Chí Kiệt chạy tới, tìm một vòng trên con đường ngoài tiểu khu cũng chẳng thấy tăm hơi Lâm Lang, bèn gọi điện cho cậu, nhưng máy cứ bận mãi nên gọi cho Hàn Tuấn. Hàn Tuấn cũng bối rối, nói cậu ra ngoài lâu rồi. Cao Chí Kiệt nghe thế, vội tắt máy, bắt đầu lái xe lòng vòng. Qua khúc quanh, liền bắt gặp Lâm Lang một mình ngồi xổm ven đường gọi điện thoại.
Lái tới gần mới phát hiện Lâm Lang đang khóc. Hắn nhanh chóng xuống xe, Lâm Lang vẫn ngồi chồm hổm dưới tàng cây long nhãn, vừa nức nở vừa lải nhải như say rượu, nói gì mà Hàn Tuấn thực ra tốt lắm, xin nội hãy tha thứ, vân vân... Trông thấy hắn mới buông di động xuống, chôn đầu trên đầu gối. Vành mắt Cao Chí Kiệt ửng hồng, ngồi xổm xuống, hỏi khẽ: “Sao cậu lại gọi cho bà nội Lâm, cậu như thế thì bà sẽ lo lắng tới mức nào chứ.”
Nói đoạn, hắn liền giật di động khỏi tay Lâm Lang, vội vàng đưa tới bên tai, giải thích: “Thưa bà nội Lâm, con là bạn của Lâm Lang, Lâm Lang là...”
Hắn thoáng sửng sốt, kinh ngạc cầm di động đến trước mắt.
Bà nội Lâm không nghe, di động đã tắt máy, màn hình đen tuyền phản chiếu ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Sống mũi Cao Chí Kiệt cay cay, hắn khoác tay lên vai Lâm Lang. Lâm Lang bụm mặt nghẹn ngào: “Tôi... Tôi không dám cho nội... biết.”
Hắn nâng đầu Lâm Lang lên, dưới ánh đèn vàng óng, chỉ thấy Lâm Lang rơi nước mắt ràn rụa, sờ lên lạnh buốt, tóc trên trán bị nước làm ướt nhẹp, dính bết lên mặt, môi khô nổi vảy trắng.
Hắn đỏ mắt quay đầu lại, nhìn Hàn Tuấn đang trầm mặc. Hàn Tuấn bước tới, cúi xuống đỡ Lâm Lang dậy, đứng trên đường ôm cậu. Lâm Lang không khóc, giọng cũng rất bình tĩnh, chỉ hơi hơi gợn sóng, cậu thì thầm: “Thật xin lỗi, xin lỗi, em vẫn không xứng với anh.”
Cậu vẫn chẳng nỡ nhẫn tâm, chẳng nỡ vứt bỏ người nhà, nghĩa vô phản cố mà ở lại bên Hàn Tuấn. Cậu vẫn không có can đảm ấy, hiện tại không có, tương lai có lẽ cũng không.
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
Hàn Tuấn ấn đầu cậu xuống, cậu có thể nghe rõ tiếng tim đập hơi kịch liệt của hắn, thình thịch, như thể ngay khắc sau sẽ nhảy ra: “Chúng ta, tạm thời xa nhau đi.”
Cậu rời khỏi lòng Hàn Tuấn, ngây ngốc, trên mặt có chút kinh ngạc, có chút thất vọng, còn có cảm kích và bi thương. Tâm trạng quá đỗi phức tạp, chính cậu cũng nói chẳng nên lời.
Dì Văn bảo: “Cha con thà đoạn tuyệt quan hệ với con cũng muốn làm vậy, ông ấy chỉ đang làm việc mà mọi người cha đều sẽ làm, có lẽ ông ấy không tiến bộ bằng những người cha người mẹ khác, nhưng so với cha mẹ bình thường cũng không hẳn là xấu. Ông ấy chỉ là một người bình thường, có tình cảm và giới hạn của người thường. Muốn ông ấy và chú bác con chấp nhận quan hệ giữa con và Lâm Lang trong thời gian ngắn là không có khả năng. Ông ấy đang nổi nóng, nếu các con cứ ngang nhiên như vậy, rất có thể ông ấy thật sự đi gặp gia đình Lâm Lang.”
“Dì thấy... hai đứa tách ra một khoảng thời gian đi, nỗi phẫn nộ của một người luôn phai nhạt theo thời gian, chờ một hai năm nữa các con lại tái hợp. Tuy ông ấy có khả năng vẫn phản đối, nhưng nhất định sẽ không bàng hoàng tới độ khó chấp nhận như bây giờ.”
“Vả lại, biết đâu đến khi ấy, hai đứa đã có biện pháp giải quyết khác. Mặc kệ nói thế nào, nếu con muốn bảo vệ Lâm Lang, hiện tại buộc phải tách ra.”
“Nếu nó rời khỏi con trước, con nhất định không tiếp nhận nổi, hoặc là không cam lòng, nên những lời này vẫn nên để con nói. Lâm Lang là đứa trẻ thông minh, thằng bé ắt hẳn đã sớm đoán được đề xuất của con. Có lẽ, sâu trong nội tâm thằng bé cũng có ý nghĩ này, chỉ là không đành lòng thôi.”
Hàn Tuấn nhìn Lâm Lang chăm chú, sắc mặt hơi tái nhợt: “Là tôi không thực hiện hứa hẹn của mình, người nói xin lỗi phải là tôi... Nhưng Lâm Lang...”
“Ngoại trừ tôi, em không được phép thích ai, phải ngoan ngoãn đứng yên chờ tôi về tìm em.” Ngữ khí Hàn Tuấn bỗng yếu dần, nắm tay cậu, bảo: “Xin em hãy chờ tôi, dù con người tôi có kém cỏi tới đâu, vô sỉ tới đâu, cũng xin em nể tình tôi yêu em mà chờ tôi.”
“Một ngày nào đó, có lẽ một tháng, có lẽ một năm hai năm, tôi sẽ đi tìm em với thân phận thực sự mạnh mẽ và tự do, từ nay vĩnh viễn không rời xa em nữa.”