Đến tháng ba, đại học F gần như biến thành biển hoa, ngay cả những tia nắng cũng mang hương thơm hoa cỏ. Lưu Tân và Ngô Du cũng có mặt để bắt tay làm đề cương luận văn. Hai người đều thuận lợi thi đậu ngành nghiên cứu sinh mà bản thân hằng mong ước, bao nhiêu ngày vất vả rốt cuộc không uổng phí, Lâm Lang cao hứng thay họ. Kế tiếp là Đại hội thể dục thể thao mùa xuân, tế bào vận động của Lâm Lang không tốt lắm, nhưng nhờ chiều cao và diện mạo nên được chọn tham gia biểu diễn khai mạc, còn phát áo sơmi trắng thống nhất. Tuy rằng bề ngoài Lâm Lang không phải dạng kinh diễm tứ phương, song nom rất tuấn tú, thuộc loại sạch sẽ dễ nhìn, lần này cũng xem như có chút tiếng tăm trong khoa. Đương nhiên không thể so với Quan Bằng, Quan Bằng là hot boy được cả trường công nhận, thân hình cao lớn mặt mày anh tuấn, tính cách lại sáng sủa hướng ngoại, nữ sinh mê hắn xếp thành hàng dài.
Nhưng khiến cậu bất ngờ là tới hội thao, Hàn Tuấn cũng đến, Lâm Lang quen hắn bao lâu mà lần đầu tiên mới thấy hắn ăn mặc trẻ trung nhường ấy, áo thun trắng quần jean, nom có vẻ tùy ý mà bất cần. Trong lúc biển diễn, Lâm Lang thấy hắn đứng trong đám đông vẫy tay với cậu, tim cậu đập thình thịch, chưa từng ý thức được hắn hóa ra to cao đẹp trai đến thế, đứng lẫn trong tụi sinh viên cứ gọi là hạc giữa bầy gà.
Lâm Lang vốn đã dễ căng thẳng, như này lại càng khẩn trương. May mà tiết mục cậu tham gia chỉ là đi ngang qua sân khấu, không có nhiều động tác. Khi kết thúc, trong lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Cậu quay lại nhìn về phía Hàn Tuấn lần nữa, người nọ đã đi rồi. Cậu chạy ra sau sân khấu, vừa lúc bắt gặp hắn đang vừa gọi điện thoại vừa lên xe.
Cậu nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn không đuổi theo, đột nhiên cảm thấy mình thật vô vị. Cậu với hắn chẳng cách nào làm bạn, lằng nhằng mãi cũng không hay, không bằng cắt đứt triệt để một chút.
Nắng tháng ba tỏa sáng rực rỡ, quần áo xanh xanh đỏ đỏ làm hoa mắt người, Lâm Lang thở dài một hơi, xoay người trở về, lại lập tức va phải người khác, người nọ chạy quá gấp gáp, cả hai đều té xuống đất. Lâm Lang phát hiện là nữ sinh, cũng bất chấp đau đớn, hấp tấp đứng lên hỏi: “Xin lỗi xin lỗi, bạn không sao chứ?”
Nữ sinh chống tay ngồi dậy, cười lắc đầu: “Không việc gì, cũng tại mình chạy vội quá... Bạn là Lâm Lang của khoa Tiếng Anh đúng không?”
Lâm Lang nghe giọng này quen quen, liền ngẩng đầu nhìn, là một nữ sinh tóc dài xinh đẹp, mặc áo sơmi màu xanh đậm, cậu chỉ thấy quen thuộc chứ không nhớ gặp ở đâu.
Nữ sinh mỉm cười đứng lên: “Không nhớ rõ à? Tụi mình cùng khoa, mình là người cầm bảng tiến vào sân vận động, Mạc Tiểu Ưu.”
Mạc Tiểu Ưu khá nổi tiếng trong khoa Tiếng Anh, cởi mở phóng khoáng, vẻ ngoài cũng rất được. Cô với Tô Y Nhiên – bạn gái Quan Bằng – được xưng là hai đóa kim hoa của khoa Tiếng Anh. Lâm Lang từng thấy cô cùng Tô Y Nhiên ra ngoài dạo phố, chẳng qua tính cậu ngại ngùng, ít khi nhìn mặt người khác nên không nhớ rõ. Lâm Lang cười xấu hổ: “Hèn chi cứ thấy cậu quen quen.”
Mạc Tiểu Ưu mím môi, cười nói: “Bạn không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Lang mỉm cười, phủi phủi cánh tay, nhìn Quan Bằng với Tô Y Nhiên từ xa đi tới. Mạc Tiểu Ưu híp mắt cười nói: “Kim đồng ngọc nữ tới rồi.”
Quan Bằng cười cười đến gần, đánh giá Lâm Lang từ trên xuống dưới: “Tiểu Lâm Tử nhà ta ngày càng bảnh nha, sao đây, muốn cướp hào quang của tớ hả.”
Mạc Tiểu Ưu kéo Tô Y Nhiên, nói: “Cướp hào quang của ông thì sao, nhớ cho kỹ, giờ ông cũng là cỏ có chủ rồi, thôi dụ dỗ trái tim tiểu nữ sinh khắp nơi đi, phải toàn tâm toàn ý với Y Nhiên nhà bọn tui nha.”
Lâm Lang vừa nghe liền hớn hở, mỉm cười nhìn Quan Bằng: “Nghe bảo cậu còn thi đấu nữa mà, chừng nào thi?”
“Chiều nay nè. Nhớ tới cổ vũ cho tớ đấy.”
Lâm Lang cười, gật gật đầu: “Giờ tớ chạy chung với cậu.”
Trong Đại hội thể dục thể thao mùa xuân năm cấp ba, trường hạ lệnh toàn dân phải tham dự, Lâm Lang bất đắc dĩ đành đăng ký chạy hai ngàn mét. Thể chất cậu vốn rất bình thường, khi đó lại vùi đầu học tập cả ngày, suýt nữa không chống đỡ nổi. Hên là Quan Bằng đủ nghĩa khí, một mực chạy xung quanh cậu, thời điểm lao tới đích, cũng nhờ Quan Bằng cổ vũ mấy tiếng, cậu còn tăng tốc vượt qua được một người.
Xế chiều, Lâm Lang ra sân khấu thật sớm, ánh nắng ngày xuân biếng nhác mà ấm áp, cậu nằm luôn trên sân thể dục phơi nắng. Đang phơi đến mơ mơ màng màng thì kế bên bỗng dưng có thêm một người, Quan Bằng nằm xuống cạnh cậu, cười hỏi: “Sao tới sớm thế?”
Lâm Lang nghiêng người qua, cười đáp: “Tranh thủ lúc không có ai đi phơi nắng, cả ngày rúc trong ký túc xá, tớ sắp mốc meo đến nơi rồi.”
“Mốc meo hả, đây ngửi thử xem nào.” Nói đoạn, Quan Bằng liền làm bộ thò mũi qua ngửi, Lâm Lang cười lớn, đẩy hắn ra: “Cậu đừng phơi nắng, hồi nữa lười không có sức làm gì ráng chịu.”
Quan Bằng không quấy rối cậu nữa, nằm thẳng người lại: “Không vấn đề gì, bọn mình nằm nói chuyện đi.”
Hai người nói chưa được vài câu, Tô Y Nhiên với Mạc Tiểu Ưu đã tới. Quan Bằng cau mày ngồi dậy, than thở: “Aiz, muốn thanh tịnh một lúc cũng không xong.”
Lâm Lang ngồi dậy, hai người Tô Y Nhiên đã ngồi xuống bên cạnh họ. Quan Bằng nửa nằm trên đất, hỏi: “Haiz, Mạc Tiểu Ưu, bà cũng chạy đến đây chi vậy?”
“Em rủ cậu ấy đấy, tí nữa tụi em tính ra ngoài mua đồ.” Tô Y Nhiên cười, nhìn về phía Lâm Lang: “Lâm Lang đến sớm vậy?”
Lâm Lang cười cười không đáp. Người trên sân thể dục dần đông hơn. Quan Bằng vỗ vỗ người, đứng lên: “Mọi người ngồi đây nhé, tớ đi làm nóng người.”
Tô Y Nhiên nghe thế cũng đứng lên, rủ Mạc Tiểu Ưu: “Đi toilet với tớ đi.”
Lâm Lang chẳng hiểu sao nữ sinh cứ thích tìm bạn làm chung mọi việc, thậm chí đi vệ sinh cũng phải đi đôi mới chịu. Quan Bằng quay sang cười nói: “Mạc Tiểu Ưu, nói nghe nè, bà nỡ lòng nào bỏ rơi em trai tôi ở đây chớ.”
Mặt Mạc Tiểu Ưu đỏ lên, đang muốn vặc lại thì thấy Lâm Lang bỗng dưng bật cười, răng môi mang theo ánh mặt trời, mi mắt cũng nhuốm màu sáng ngời. Dáng người nổi trội khiến cả người cậu toát lên vẻ xuất chúng, Tô Y Nhiên cười khoác vai Mạc Tiểu Ưu: “Được rồi, đừng mê giai nữa.”
Mạc Tiểu Ưu cười tươi, cùng Tô Y Nhiên chạy như bay đến toilet.
Quan Bằng trước giờ luôn hướng tới mấy môn thể thao hạng nặng, ngày xưa còn là đội trưởng đội bóng đá trong trường, chạy một ngàn mét vốn không phải vấn đề. Lúc chạy nước rút, Lâm Lang gào khản cả giọng, kích động tới mức mặt đỏ bừng, cứ như người thi đấu là mình vậy. Thời khắc Quan Bằng bứt phá về đích, Mạc Tiểu Ưu nhịn không được nở nụ cười. Lâm Lang nhìn cô đầy khó hiểu, cười hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Mạc Tiểu Ưu nhịn cười, đáp: “Vừa nãy bạn cứ như biến thành người khác ấy, mình không nhận ra luôn.”
Lâm Lang đỏ mặt, vội vàng chạy qua chỗ Quan Bằng. Nhưng cô bạn gái Tô Y Nhiên càng xứng chức hơn, đã sớm giơ nước khoáng đứng sau vạch đích. Lâm Lang mím môi nói: “Cậu khoan dừng, đi đi lại lại một lúc đi, coi chừng bắp thịt bị nhức bây giờ.”
Quan Bằng nghe lời, bèn đi mấy vòng tại chỗ, lau mồ hôi nói: “Lần này được hạng nhất đều nhờ công cậu hết, vừa rồi cậu lớn tiếng quá trời, cả sân nghe thấy mỗi giọng cậu.”
Lâm Lang nghiêng đầu cười, dùng mu bàn tay chạm mũi, đây là động tác cậu hay làm khi ngượng ngùng. Phong cách hành xử của Lâm Lang xưa nay ngoan ngoãn yên tĩnh ôn hòa, ngoại trừ mấy ngày ở nhà Hàn Tuấn thì cậu chưa từng làm chuyện gì khác người, dáng vẻ luôn luôn trầm lắng nhã nhặn.
Tới trước cổng ký túc xá, Lâm Lang đi vào ngay, máy nước nóng chỗ Quan Bằng bị hư nên theo đến phòng Lâm Lang tắm nhờ. Tô Y Nhiên gọi lại hắn, nhỏ giọng bảo: “Tối rủ Lâm Lang đi ăn nha.”
Quan Bằng hơi sửng sốt: “Chuyện gì thế?”
Tô Y Nhiên cười, nhìn nhìn Mạc Tiểu Ưu: “Mạc Tiểu Ưu cũng đi, bốn đứa mình đi chung.”
Quan Bằng thông minh thái quá, cau mày nói: “Sao, nhỏ ấy muốn quyến rũ Lâm Lang nhà chúng ta hả? Vậy em nói nhỏ từ bỏ ý định đi, nhỏ ấy hoạt bát như vậy, Lâm Lang lại im lặng hướng nội, hai đứa không hợp nhau đâu.”
Tô Y Nhiên toan nói tiếp, Quan Bằng đã cùng Lâm Lang vào ký túc xá. Lâm Lang cười, ngoảnh lại hỏi: “Cậu mang quần áo chưa?”
Quan Bằng giơ giơ cái túi trong tay: “Chuẩn bị từ khuya rồi.” Hắn vừa nói vừa leo cầu thang, rượt theo Lâm Lang hỏi: “Cậu thấy Mạc Tiểu Ưu thế nào?”
“Rất tốt. Sao?”
Quan Bằng gãi gãi đầu: “Tớ thấy nhỏ ấy thích cậu đó.”
Lâm Lang bật cười: “Đừng phán linh tinh.”
Quan Bằng cười cười, không lên tiếng nữa. Tắm rửa xong đi ra, hắn thình lình thốt một câu: “Ban nãy tớ nghĩ rồi, hướng nội cỡ cậu nên tìm cô vợ hoạt bát một chút, bằng không thành luôn cặp đôi hũ nút.”