Trên thực tế, lần đi chơi này tương đối tận hứng, Trần Lâm và Cao Chí Kiệt đều uống rượu, Ngô Du với Lưu Tân cũng say khướt, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Lâm Lang không uống rượu, Trần Lâm giúp cậu cản khá nhiều, riết rồi cậu cũng ngại, đành uống mấy ngụm. Lâm Lang uống rượu dễ dồn lên mặt, uống hai ly đã đỏ bừng bừng. Cậu thở hồng hộc dìu Trần Lâm lên xe, nhìn đám người nghiêng ngả còn lại, bèn chỉ vào Hàn Tuấn: “Anh rót cho Trần Lâm nhiều vậy sao chính anh lại không việc gì hả?”
Cao Chí Kiệt cười hì hì sáp lại gần, ôm cổ Lâm Lang cười nói: “Ơ, tình nhân bé nhỏ đau lòng hở.”
Lâm Lang thẹn quá hóa giận, thừa dịp Cao Chí Kiệt đang xỉn quắc cần câu, nhấc tay đẩy hắn ra. Cao Chí Kiệt “Ui da” một tiếng, đầu đụng phải cửa kính, hét ầm lên: “A, đầu tôi!”
“Đáng đời!” Lâm Lang phì cười, cực có cảm giác sảng khoái nông nô vùng dậy giải phóng. Hàn Tuấn gài dây an toàn, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi mà, tôi phải lái xe, không thể uống rượu.”
Lâm Lang cũng không tiện chỉ trích hắn, chen lên xe rồi lại rụt về, đóng cửa. Hàn Tuấn quay cửa kính xuống, hỏi: “Trễ thế này còn muốn đi đâu?”
Cao Chí Kiệt đang say xỉn lè nhè bên trong, cách cửa kính gọi Lâm Lang “Cục cưng bé bỏng ơi“. Lâm Lang chỉ vào xe: “Chen không nổi, mọi người về trước đi, tôi tự bắt xe về.”
Nói đoạn, cậu liền đứng sát vào ven đường vẫy tay: “Hẹn gặp ở ký túc xá.”
Thành phố F không hổ là trung tâm tỉnh lỵ, đã mười một giờ đêm mà vẫn hết sức tấp nập, đèn màu rực rỡ, khiến người xem không khỏi cảm thấy hân hoan. Đây là vẻ phồn hoa hưng thịnh mà một thành phố lớn nên có, điều cậu luôn hướng tới từ thuở ấu thơ. Lâm Lang thong thả cất bước trên vỉa hè để về nhà, gió thổi qua, cảm giác khô nóng toàn thân lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi. Mới đi chốc lát đã lên cầu Châu Hà, tháp truyền hình tỏa sáng lấp lánh phản chiếu xuống mặt sông, rất nhiều người đứng trên cầu tán gẫu. Cậu dừng chân dựa vào lan can, ngắm mặt sông mênh mông và hòn đảo nhỏ đen tuyền, bất chợt rơi nước mắt.
Lớp chín năm ấy, Lâm Lang là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, chẳng những thành tích chưa bao giờ rớt khỏi top ba, mà còn tích cực tham gia các hoạt động thi đua, tự biên tự diễn một tiểu phẩm, giành được giải nhất trong cuộc thi văn nghệ của huyện. Đến Tết, ba Lâm về nhà, ba dẫn cậu lên thị trấn mua tài liệu ôn tập, ra tới cổng thôn thì đụng mặt mấy chú bác đồng tộc đang đứng sưởi nắng. Mọi người khen Lâm Lang thông minh ngoan ngoãn trước mặt ba Lâm, nói cái gì mà ba mẹ Lâm may mắn, tương lai được hưởng phúc. Ba Lâm chỉ cười hàm hậu, đi xa mới sờ đầu Lâm Lang, dặn dò: “Nghe chưa, mấy chú bác đều đang nhìn con đấy, phải lo học hành cho chăm chỉ biết không?”
Lâm Lang ngẩng đầu lên, vừa tự tin vừa đắc ý nói: “Ba yên tâm đi, sau này con thi đậu đại học, đón ba mẹ, bà nội, bác cả với cô út lên thành phố hết.”
Khi đó, mơ ước của cậu giản đơn mà gian nan biết mấy. Chỉ là lúc ấy vẫn còn trẻ người non dạ, những tưởng chỉ cần cho cậu một chút thời gian nữa thôi thì giấc mộng có thể thành sự thật.
Chẳng biết có phải tại uống rượu không, vừa khóc liền không kiềm được, như thể nước mắt đã ứ đọng nhiều năm đột ngột tuôn trào mãnh liệt. Xung quanh rất đông người, có người tò mò nhìn qua, chỉ nhìn thấy một thiếu niên tóc dài, cả khuôn mặt bị che khuất dưới mái tóc, bả vai hơi run rẩy, thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng nức nở bị đè nén.
Tiết trời tháng mười, ban đêm rất lạnh. Lâm Lang khóc đến cả người run lên, lau nước mắt tiếp tục tiến lên trước. Mới đi được hai bước, đằng sau bỗng nhiên có bàn tay vươn tới khoác vai cậu, gọi: “Lâm Lang?”