Lâm Lang vừa phất tay, Quan Bằng đã lật đật chạy xuống lầu. Cậu theo Trần Lâm đến cửa phòng, đẩy ra, bên trong lại chẳng có ai. Lâm Lang quen nếp sinh hoạt cũ, nghĩ phòng không có người mà để cửa mở, thói quen này không tốt chút nào. Trần Lâm tới sát mé một cái giường dưới, đặt hành lý trong tay xuống: “Đây là chỗ của cậu.”
Lâm Lang tiến vào, trong mắt ngoài kinh thán thì chỉ còn kinh thán, ký túc xá đại học so với trung học quả là một trời một vực, sàn nhà sáng đến mức có thể soi gương, chẳng những có bàn học và kệ sách, mà còn có hai hộc tủ một lớn một nhỏ, ban công cũng rộng tới nỗi khiến người ta mở cờ trong bụng. Huyện của đám Lâm Lang xem như một huyện nghèo khó trong tỉnh, nên dù cậu học trường điểm của huyện, cơ sở vật chất cũng chỉ có thể mô tả bằng cụm từ “vô cùng thê thảm” nếu so với đại học F. Khi ấy, bọn họ đều là tám hoặc mười người ở chung một phòng, giường trên giường dưới, nền xi măng, đừng nói tủ quần áo hay bàn học, ngay cả mấy thứ như túi xách cũng chỉ biết treo trên đầu giường, ban đêm thỉnh thoảng dậy đi vệ sinh, cậu bạn giường trên có khi còn đạp cậu một cước.
Đây là một phòng sáu người, dọn dẹp hết sức sạch sẽ, Lâm Lang ngó nghiêng xung quanh, xác định không có ai mới hỏi Trần Lâm: “Mấy người khác đâu rồi?”
“Lưu Tân với Ngô Du đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, trừ buổi tối về ngủ, bình thường rất ít khi có mặt, hai người còn lại ở ngoài suốt, hai ba hôm mới về một lần.” Trần Lâm uống một ngụm nước, mở cửa ban công: “Cậu dọn dẹp trước đi, anh xuống lần nữa xem sao.”
Lâm Lang vội vàng cám ơn, thấy Trần Lâm ra ngoài mới thở dài một hơi, mở hết túi lớn túi nhỏ của mình ra, trèo lên giường tính trải chăn, lại phát hiện trên giường đọng không ít bụi bặm. Tuy rằng Lâm Lang sinh tại nông thôn, nhưng cũng hơi ưa sạch, nhìn không nổi đồ vật bẩn thỉu, bèn hấp tấp leo xuống giường, thấy trên ban công có chậu rửa mặt, nghĩ một hồi liền cầm lấy vào toilet xả nước, tỉ mỉ lau chùi bàn và giường một lần. Đang lau dọn hăng say thì cửa bật mở cái rầm, Lâm Lang vội quay đầu nhìn, chỉ thấy người vào là hai nam sinh cao to, chính xác mà nói, càng giống hai người đàn ông hơn, dòm cũng biết dân lắm tiền. Người đi trước nhuộm cả đầu tóc vàng, Lâm Lang vừa thấy, trong lòng liền đánh rớt không biết bao nhiêu cấp bậc. Người đi sau phong thái trầm tĩnh, diện mạo rất anh tuấn, có vẻ thành thục hơn, chẳng qua sắc mặt khiến người ta khó mà khen nổi. Cậu cũng chẳng rõ hai người này là ai, cuống quýt ném khăn lau, đứng lên hỏi: “Các anh... các anh tìm ai?”
Hai người kia rõ ràng cũng hơi sửng sốt. Bất chợt, một tiếng gào y như tiếng giết heo vang lên: “Mẹ nó! Ai cho mày xài chậu của tao?! Còn lau bàn nữa hả?!”
“Tôi... tôi không biết, tôi thấy trên ban công có chậu nên tưởng...”
Tóc vàng nhất quyết không tha: “Mày không biết? Không biết thế sao không đi cướp ngân hàng luôn đi? Nhìn cái bộ dạng quê mùa của mày kìa, mày không biết, vậy mày biết cái gì?!”
Lâm Lang xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng, cúi đầu ra sức giải thích. Cậu mới bước chân vào cổng trường đã biết bộ đồ này của mình thể nào cũng bị người ta nhạo báng, đồng phục thể dục, còn mua từ năm lớp mười một. Năm đó cậu đang tuổi lớn, bởi vậy dù mua rộng cỡ nào thì lớn đến tận hôm nay cũng khó lòng mặc vừa, đôi giày trên chân mua tại chợ sỉ trong trấn, chủ hàng đòi ba mươi hai đồng, kì kèo nửa ngày mới chịu bớt còn ba mươi đồng.
“Thôi đi, tôi mời cậu ra ngoài ăn.” Người đứng sau lên tiếng: “Tiệm Phù Dung ở giao lộ Quang Minh mới có đầu bếp mới, nghe Đông Dương bảo tay nghề khá lắm, để tôi dẫn cậu đi ăn thử.” Hắn đến cái giường đối diện Lâm Lang lấy chìa khóa, chả buồn liếc Lâm Lang lấy một cái.
Tóc vàng bấy giờ mới hùng hùng hổ hổ cầm lấy gói thuốc lá trên cái giường chính giữa trước mặt, rồi hất cửa ra ngoài. Nom tình thế ấy, Lâm Lang chỉ sợ hắn tẩn mình một trận. Lâm Lang là học sinh gương mẫu, hút thuốc uống rượu đều bị cậu quy thành hành vi côn đồ. Huống hồ tên ban nãy còn để nguyên cái đầu vàng chóe, nhìn sơ là biết chẳng phải người tốt, đắc tội hắn chắc chắn không hay ho gì. Cậu cũng hết dám xài tiếp cái chậu kia, vội chạy vào toilet rửa lại thật kỹ, lau sạch rồi đặt về chỗ cũ. Ánh nắng trên ban công rất gay gắt, cậu lơ đãng lia mắt xuống dưới, bắt gặp hai người mới ra khỏi ký túc xá, họ một trước một sau lên một chiếc xe hơi. Cậu kinh ngạc há to miệng, trẻ thế đã có xe lái, quả nhiên là tầng lớp trung lưu của chủ nghĩa xã hội khoa học mà.
Cậu quay vào phòng, nghiêm túc nhìn tên trên mỗi đầu giường, thế mới biết hai người mới đi ra là Cao Chí Kiệt và Hàn Tuấn, đều là sinh viên khoa Quản trị khóa 02. Chiếu theo lẽ thường, cả hai chắc hẳn lớn hơn cậu năm sáu tuổi. Thoạt nhìn bọn họ cũng giống đàn ông trưởng thành trong xã hội hơn, Lâm Lang lớn lên tương đối thanh tú, so với họ cứ như hai thế hệ. Cậu xoa xoa tay, thầm nghĩ Hàn Tuấn kia xem ra không tệ lắm, vậy mà chịu giải vây cho cậu, sau này có cơ hội phải cám ơn hắn đàng hoàng mới được.