Lâm Lang đau đớn kêu một tiếng, mặt đỏ như cà chua, nai con chạy loạn trong lòng, cậu lắc đầu nói: “Anh cắn tôi bị thương rồi.”
Bấy giờ hắn mới thả cậu ra, buông thõng hai tay được băng kín xuống, thoạt nhìn hơi buồn cười. Dùng cánh tay vỗ lên vai cậu: “Mình về nhà thôi.”
Lâm Lang kéo ba lô trên vai, cẩn thận xem xét bốn phía rồi cảnh cáo: “Từ nay không được làm vậy nữa.”
Hàn Tuấn gật gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lại đong đầy dịu dàng: “Em cũng muốn mà.”
Lâm Lang mím môi, hô hấp có chút khó khăn. Ban nãy đầu lưỡi hắn chui luôn vào lòng cậu chăng, sao chuyện đó cũng thấy.
Cuộc sống ở chung của hai người cứ thế bắt đầu. Lần này Lâm Lang không còn là “bảo mẫu” hữu danh vô thực nữa, hai tay hắn không thể hoạt động, cơ hồ mọi việc đều không cách nào thiếu cậu. Tuy cậu nghi ngờ thương tích của hắn căn bản chẳng nghiêm trọng như biểu hiện bề ngoài, nhưng lại không tiện mở băng vải ra xem, vì làm thế sẽ có vẻ mình quá vô tình. Vào nhà, chuyện đầu tiên Lâm Lang làm là dọn dẹp, lau chùi sạch sẽ phòng trong phòng ngoài một lượt. Ăn cơm vẫn gọi đồ ngoài như trước, dù cậu có lòng, song khả năng nấu nướng đâu phải ngày một ngày hai là có thể học xong. Huống hồ, độ này người nọ lạnh nhạt với cậu hơn nhiều, Lâm Lang cũng không dám hy vọng xa vời rằng hắn vẫn bao dung với tài bếp núc của mình giống trước kia.
May mà vết thương vào mùa xuân khép miệng rất nhanh, sự nghiệp của hắn đang lúc bộn bề, cũng một lòng một dạ muốn sớm hồi phục, nên thường xuyên đến bệnh viện cố vấn. Trung tuần tháng tư, băng gạc được tháo, chỉ để lại hai vết sẹo nhàn nhạt, Lâm Lang nhìn mà khó chịu vô cùng, thái độ với hắn trở nên tốt chưa từng có.
Hiện tại, người nọ là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu phải báo đáp hắn đàng hoàng.
Tuy nhiên, cậu dốc lòng muốn hắn vui vẻ, hắn lại dần dà lãnh đạm với cậu, khôi phục dáng vẻ nhạt nhẽo hệt như hồi mới quen. Nhưng mỗi bữa cơm vẫn ăn chung, hơn nữa còn chưa từng gián đoạn. Trước đây, hắn mà bận rộn thì đôi khi vẫn ăn bên ngoài, bỏ mặc Lâm Lang đối diện với mâm cơm hai người. Lâm Lang không nỡ lãng phí, lần nào cũng ăn rất vất vả, sau này thực sự chịu hết nổi, liền đề nghị nếu hắn không về nhà thì báo trước một tiếng để biết đường mua bớt đi một phần. Ngặt nỗi, hắn nghe nhưng không đồng ý, bảo là thời gian về nhà không cố định, chuẩn bị dư đỡ mắc công rắc rối, cũng chẳng để ý chút tiền ấy. Lâm Lang đành phải bỏ cuộc, kỳ thực ăn cơm một mình cũng không có gì khó thích ứng, vì dẫu hai người đều ở nhà thì cũng toàn gọi cơm ngoài thôi, đâu ai trong số họ biết nấu.
Nhưng lần sống chung này, Lâm Lang phát hiện hai người về cơ bản mỗi bữa đều ăn chung. Ngược lại, chỉ khi cậu bận việc mới gọi điện nói mình không về nhà mà ăn ở trường, lúc này hắn sẽ lái xe đến trường tìm cậu, rồi chở cậu tới nhà hàng gần trường ăn cơm. Lâm Lang chả biết hắn rút đâu ra thời gian, tại cậu nghe Cao Chí Kiệt bảo rằng giờ họ đang bận bịu dữ lắm.
Dù vậy, thời gian hai người ở chung vẫn ít hơn trước rất nhiều, ngoại trừ giờ ăn thì gần như không gặp mặt. Có lần Lâm Lang làm bộ lơ đãng hỏi một câu, người nọ nói bận qua đợt này là ổn rồi, Lâm Lang cũng không hỏi tiếp nữa. Tính cậu dễ ngại lại nhạy cảm, không phải người thích truy cứu tận gốc vấn đề.
Nhịn đến hạ tuần tháng tư, thời tiết trở nên khô hanh, Lâm Lang biết thời gian này dễ bị nóng trong, tối nào cũng nấu ít cháo bát bảo cho hai người ăn. Thận trọng bưng cháo vào thư phòng, người nọ lại chẳng buồn ngẩng đầu. Lâm Lang đứng kế bên một hồi, rốt cuộc kiềm không được phải nhắc: “Anh tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”
Hắn nghe vậy mới ngẩng đầu lên, bê chén húp mấy ngụm là hết sạch, đoạn đưa chén cho cậu. Lâm Lang mím môi muốn nói lại thôi, đặt lại chén lên bàn. Người nọ thấy cậu chưa đi, rốt cuộc ngẩng lên hỏi: “Còn chuyện gì à?”
Lâm Lang hơi uất ức, vén tạp dề lên lau tay, hỏi: “Sao anh lạnh lùng với tôi vậy?”
Ánh sáng từ ngọn đèn bàn ngăn cách hai người, gần đây thị lực Lâm Lang hơi kém đi, thành ra nhìn không rõ lắm. Người nọ mím môi hỏi: “Đây chẳng phải điều em hy vọng sao?”
Nếu biết đó là điều cậu hy vọng, cớ sao còn muốn hôn cậu? Trong lòng Lâm Lang hơi chua xót, bèn quay lưng chạy ra ngoài, lát sau, cậu nhịn không được phải chạy về: “Ai nói tôi hy vọng như vậy!”
Dứt lời, cậu liền đỏ mặt chạy mất, chạy được nửa đường mới nhớ quên lấy chén, lại ngượng ngùng quay về, người nọ thế mà chỉ bặm môi, chả thèm liếc cậu cái nào.