Lúc Lâm Lang trở lại trường, phát hiện Hàn Tuấn thế mà chạy xe chạy đến trước cổng chờ mình. Đàn ông gần ba mươi, nếu nói thời điểm mới quen còn vương chút ngây ngô và táo bạo của tuổi trẻ, vậy trải qua non hai năm kinh nghiệm, hiện mỗi cái giơ tay nhấc chân đều trở nên chín chắn mà trầm ổn, khí chất lạnh lùng càng lộ rõ. Hắn dựa vào xe, động tác hút thuốc vẫn thấp thoáng bóng dáng phóng túng năm xưa, nhìn thấy cậu liền cười nhẹ, ném tàn thuốc xuống đất, dùng giày da giẫm lên. Lâm Lang ngoảnh lại nói mấy câu với Quan Bằng, rồi cũng chạy thật nhanh qua, mở cửa ngồi vào, hỏi: “Đã bảo anh về trước mà, sao lại chạy tới đây, đợi lâu lắm đúng không?”
Người nọ cười cười, nhìn lướt qua mắt cậu, không nói gì. Qua gương chiếu hậu, Lâm Lang phát hiện mắt mình hơi sưng, dáng điệu rõ ràng mới khóc xong, muốn tìm lý do thoái thác cho qua, nhưng ngẫm nửa ngày cũng không nghĩ ra cớ gì, chỉ đành co người lên ghế, nhắm mắt lại. Hai người im lặng suốt dọc đường, đến tận khi chạy vào tiểu khu. Lâm Lang vô nhà bật đèn, thay giày xong muốn vào phòng ngủ luôn, lại bị hắn túm chặt: “Thằng nhóc kia nói gì với em?”
Hừ, nhịn nãy giờ, rốt cuộc nhịn hết nổi rồi chứ gì? Lâm Lang ngẩng lên, cất giọng vừa vênh váo vừa đắc ý: “Dựa vào cái gì phải cho anh biết, em cũng có riêng tư.”
Cậu xoay người đi tiếp, thân mình lại chẳng thể nhúc nhích, giãy giụa mấy cái, mặt cũng đỏ lên: “Cậu ấy hỏi em tại sao thích anh, có phải do anh đối với em quá tốt nên không cầm lòng được, nhất thời cảm động mới... Cậu ấy bảo nếu đúng như thế, vậy chứng tỏ không phải thích thực sự, nếu tương lai có người đối tốt với em hơn, em cũng sẽ thích người đó.”
Người nọ ngẩn ra, sắc mặt vẫn như thường, ngữ khí lại đượm chút mơ hồ: “Vậy em trả lời thế nào? Em thích tôi vì tôi đối tốt với em, hay vì chính con người tôi?”
“Em nói... em nói bất kể ai cũng sẽ thích anh...”
Lâm Lang đỏ mặt, cúi đầu bảo: “Anh... anh tốt vậy mà.”
Hàn Tuấn sửng sốt, nhưng ngay tiếp theo lại bật cười ôm lấy cậu, dùng sức mạnh kinh người, giọng điệu cũng thoáng đắc ý: “Em thấy tôi tốt thật ư?”
Lâm Lang đỏ mặt gật đầu, ngữ khí cũng ươn ướt: “Anh tốt nhất.”
Hắn đột ngột khom lưng, Lâm Lang giật mình, lập tức bị hắn ôm chân vác lên vai. Đầu chúc xuống, nửa người treo lơ lửng, cậu sợ tới nỗi chẳng dám cử động, chỉ nghe hắn trầm giọng hỏi: “Em còn nhớ không, lúc mới dọn vào em từng bảo, nếu em có người yêu thì em sẽ làm gì?”
Lâm Lang suy nghĩ hồi lâu, thốt nhiên nhớ ra, mặt phút chốc đỏ bừng, đáp lí nhí: “Ngày nào đó... em có người yêu, em nhất định sẽ đối tốt với người ấy, trao trọn đời mình cho người ấy.”
“Tôi vẫn nhớ kỹ lời đó, giờ còn tính không?”
Lâm Lang gật gật đầu: “Tính, em chưa bao giờ mạnh miệng.”
Hàn Tuấn khiêng cậu về phòng ngủ, vừa đi vừa cười: “Nếu đã là người yêu, vậy nên làm ít chuyện yêu đương mới phải.”
Lâm Lang che mặt nằm sấp trên giường, phía sau cậu rất chặt, cộng thêm sợ hãi, hai người đã nói gần đây nên tích cực “vận động khuếch trương“. Nhưng chuyện ấy thực tình quá xấu hổ, hắn đang tuổi khí huyết tràn trề, dục vọng lại lớn hơn người thường, thành thử lúc nào cũng kiềm chế không nổi, đã thử cả thảy hai lần. Hôm nay nghe cậu thổ lộ sến súa buồn nôn, đầu hắn nóng lên, liền đỡ thứ to lớn cố đẩy vào trong, chẳng những cắm không vào, trái lại khiến Lâm Lang chảy máu, Lâm Lang sợ quá nên đánh chết cũng không chịu thử, tấm tức đuổi Hàn Tuấn ra khỏi phòng.
Nửa đêm, bất ngờ vang lên tiếng sấm, mưa tháng tám tới trễ. Mùa thu năm nay đặc biệt ít mưa, đây là trận mưa đầu tiên kể từ lập thu đến nay. Lâm Lang bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, chạy đến trước cửa sổ kéo màn, từng hạt mưa rơi xuống lộp độp. Cậu tắt đèn, kéo ghế dựa, ngồi dựa lên lưng ghế ngắm mưa to ngoài khung cửa. Chuyện ban ngày lại tràn vào đầu, cõi lòng cũng ẩm ướt, bi ai quá đỗi.