Cậu trở về từ thị trấn, về đến nhà thì tiết trời đang ấm. Bà nội Lâm đang dọn củi trong sân, thấy cậu đẩy xe vào thì thoáng ngỡ ngàng, ngay lập tức lại nở nụ cười, đứng thẳng người dậy, bảo: “Con trai mà, để tóc ngắn vẫn đẹp hơn.”
Hôm Lâm Lang về trường, chú hai lái xe máy chở cậu lên huyện đón xe buýt, cây liễu già trong bãi đất trũng đầu thôn thế mà đã bắt đầu nhú chồi xanh. Thời tiết mùa xuân chuyển ấm rất nhanh, mặc áo lông đi vài bước mà đã mệt đến đổ mồ hôi. Quan Bằng đã đứng chờ cậu ở cổng bến xe, nhác trông thấy Lâm Lang thì suýt nữa không nhận ra. Trong ấn tượng của hắn, Lâm Lang luôn để tóc dài thượt, cơ hồ che non nửa khuôn mặt. Hồi trước hắn từng hỏi mấy lần, Lâm Lang chỉ bảo là tháng nào cũng cắt tóc quá phiền phức. Hên là chất tóc Lâm Lang bóng mượt mà mềm mại, dù hơi dài, nhưng trông cũng không lôi thôi. Dần dà, Lâm Lang trong ấn tượng của hắn dường như nên là dáng vẻ tóc thật dài, im lặng mà ôn hòa, phối hợp với toàn thân lại càng gia tăng điểm mạnh. Nhưng hiện tại, Lâm Lang trước mặt hắn có mái tóc ngắn ngủn, chỉ dài hơn tóc húi cua chút đỉnh, vì trên trán không có mái nên nguyên phần trán và mi mắt đều hiển lộ rõ nét. Lông mày thanh tú tựa tranh vẽ, lông mi cũng thật dài, song không đen nhánh như mực mà ánh sắc nâu. Như thể ngần ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến gương mặt vốn dĩ của Lâm Lang, Lâm Lang đẹp đẽ tuấn tú nhường ấy lại khiến hắn có chút xa lạ.
Lâm Lang bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hắn, bèn hé môi khoe nụ cười xán lạn: “Năm mới hình ảnh mới, hết thảy bắt đầu lại từ đầu.”
Vì còn chú hai Lâm Lang ở đây, thành thử Quan Bằng không dám nhiều lời. Chú hai nhấc ba lô của Lâm Lang từ xe máy xuống, nhưng lại dôi thêm một túi nilon. Lâm Lang ngơ ngác hỏi: “Đây là...?”
“Cô con gửi bánh bông lan với sữa cho con, dặn lên tàu đói bụng thì ăn.”
Ngoại trừ ba lô Lâm Lang xách về, bà nội Lâm còn cho cậu thêm một túi đặc sản quê nhà, nói là tặng Hàn Tuấn, bắt cậu mang đi hết. Lúc đi Hàn Tuấn đã xách theo một ít rồi, bà nội Lâm làm vậy, chứng tỏ thực sự xem hắn là quý nhân tương lai của Lâm Lang. Ai lại từ chối tấm lòng của bà cụ, dẫu túi kia chẳng hề nhẹ tí nào, song Lâm Lang vẫn mang theo. Bây giờ lại mọc thêm một túi to đùng nữa, chờ lát nữa lên tàu sẽ bất tiện lắm, chung quy ngồi tàu vào dịp Tết cũng chả phải chuyện thoải mái gì, dù Quan Bằng chiếm được hai vé có ghế nhờ hơi ông ba nhà hắn, song lên tàu vẫn là một cửa đại nạn. Nghe bạn học nói, hiện tại quá đông người lên tàu, đôi khi trên tàu hết chỗ chứa, dẫu đã đến ga và dừng lại, nhưng cửa tàu vẫn đóng chặt, đến thời gian thì đi luôn, một người cũng không cho lên, dừng lại thuần túy là làm màu thế thôi. Ngay cả khi có thể lên tàu như bình thường, người lên cũng phải xếp hàng dài thật dài. Quan Bằng cầm túi thay cậu, nói: “Không sao đâu, tí tụi mình mua lối đi xanh, vào ga sớm sớm chút.”
*lối đi xanh: lối đi ưu tiên
Hai người kéo túi lên xe buýt, còn chưa ngồi xuống, Quan Bằng đã cười “chậc chậc“. Lâm Lang bị nhìn chằm chằm đến hơi xấu hổ, đỏ mặt cười gượng: “Sao... Sao?”
Bởi lẽ vừa qua Tết, lại trúng khoảng thời gian cao điểm đi làm ăn xa, ai lên xe cũng xách bao lớn bao nhỏ. Túi của hai người quả thực không để xuống được, Quan Bằng liền ôm túi của Lâm Lang ngồi xuống ghế: “Sao trăng gì nữa, lóa hết cả mắt rồi.”
Quan Bằng là người một nhà, Lâm Lang cũng chẳng tội gì phải ngượng nghịu, đỏ mặt ăn ngay nói thật: “Cậu đừng nhìn nữa, vừa bước chân ra khỏi tiệm cắt tóc là tớ hối hận, tóc dài quen rồi, không có cái gì che mắt như bây giờ cứ thấy kỳ kỳ thế nào.”
“Đẹp mà.” Quan Bằng cười hì hì: “Có phong vị khác.”
“Phắn đi.” Lâm Lang đá hắn một cước, tự cho là thông minh mà nói lảng sang chuyện khác: “Aiz, nghỉ đông sao không tới nhà rủ tớ đi chơi?”
Trên mặt Quan Bằng thoáng vẻ xấu hổ, hai mắt lại hàm chứa ý trêu tức, nhìn cậu nói: “Gì, tớ có đi, nhưng vừa đến cổng nhà thì nghe ai kia của cậu đến... Tớ nghĩ một hồi rồi quyết định không vào nữa.”
Trên mặt Lâm Lang lập tức tỏa khí nóng, năm ngoái cậu lấy danh nghĩa bị bao nuôi chuyển đến nhà Hàn Tuấn, Quan Bằng cũng biết, tưởng hai người họ tình cũ lại cháy. Tuy nhiên, tình cảm giữa Lâm Lang và Hàn Tuấn không phải mối quan hệ bình thường, không chỉ vì hai người đều là con trai, mà còn bởi Hàn Tuấn là chủ công ty, Lâm Lang chỉ là sinh viên mười tám tuổi. Trong mắt người ngoài, cách phối hợp này không tự nhiên như bao đôi đồng tính khác. Theo như Cao Chí Kiệt nói đùa thì, dòm vô đã thấy sặc mùi “giao dịch bất chính“. Kỳ thực Quan Bằng vẫn có chút kiêng dè, cũng sợ Lâm Lang xấu hổ, nên rất ít hỏi chuyện bọn họ, mỗi lần đều là Lâm Lang chủ động đề cập, hắn mới ngồi một bên nêu dăm ba suy nghĩ của mình. Nhưng lúc này vẫn nên nói gì đó mới được, Lâm Lang nuốt một ngụm nước miếng, cong miệng cười: “Anh... anh ấy thì sao chứ, cậu đến cứ đến, hai người cũng đâu phải kẻ thù... Ảnh vốn không định ở lại nhà tớ, trùng hợp tuyết lớn quá... đường khó đi, nên mới nán lại hai hôm.”
“À.” Quan Bằng thấy cậu ngượng ngùng như vậy, trên mặt cũng có chút không tự nhiên, hỏi khẽ: “Bà nội cậu...”
“Ảnh tự xưng là giáo viên trường mình...” Lâm Lang sợ hành khách xung quanh nghe thấy, đè giọng cực thấp: “Nội tớ tin.”
Loại chuyện lừa gạt người già này cũng chả vẻ vang gì, Quan Bằng vài lần muốn nói lại thôi, nhỏ giọng bảo: “Ừ, cậu biết mình đang làm gì là tốt rồi.”
Đến nhà ga thị xã, lên tàu dĩ nhiên lại là một hồi “long tranh hổ đấu”, lúc tàu gần đến thành phố F, di động của Lâm Lang chợt reo vang, là Hàn Tuấn gửi tin nhắn: “Ngày mấy về nhà?”
“... Chừng nào về trường?”
Trong lòng Lâm Lang tự dưng có chút đắc ý: “Hôm nay.”
“Mấy giờ tới nơi, tôi lái xe đến ga đón em.”
Lâm Lang đút di động vào túi, nhưng chừng mười phút sau, điện thoại trong túi lại vang liên tục. Quan Bằng tò mò nhìn qua: “Di động kêu kìa.”
Lâm Lang đỏ mặt, đành phải móc điện thoại ra, vậy mà có đến ba bốn tin nhắn chưa đọc. Cậu đang tính xem lần lượt thì người nọ đã gọi qua. Lâm Lang nhanh chóng ấn từ chối, gửi tin nhắn nói: “Đường dài lại còn chuyển vùng nữa, không nghe điện thoại được.”
*đường dài + chuyển vùng: ví dụ bạn là người thành phố A + đăng ký sim tại thành phố A, ở thành phố A gọi cho người thành phố B -> gọi đường dài; còn nếu ra khỏi thành phố A, đến thành phố C gọi cho người thành phố B -> gọi đường dài + chuyển vùng, sẽ tốn thêm phí dịch vụ
Trả lời xong, cậu đọc hết tin nhắn của hắn một lượt, rồi mới từ tốn nhắn lại: “Sáu rưỡi tối về đến thành phố.”
Quan Bằng mỉm cười hỏi: “Ai thế? Ai gửi tin nhắn?”
Lâm Lang xấu hổ, im lặng xem như trả lời. Thực ra Hàn Tuấn rất hiếm gửi tin nhắn, có chuyện toàn trực tiếp gọi điện thoại. Sau này sợ cậu ở nhà, đụng người sẽ không tiện, thành thử mới đổi sang gửi tin nhắn. Nhét điện thoại vào túi xong, cậu mới đột nhiên ý thức được hóa ra chỉ mới qua một cái Tết, mà mối quan hệ vốn có phần xa cách giữa cậu và Hàn Tuấn đã nghênh đón thời khắc xuân về hoa nở như tiết trời giờ đây tự lúc nào chẳng hay. Điều gì đó trong lòng cậu rõ ràng vẫn chưa đổi thay, lại như thể đã sớm biến chuyển hoàn toàn, những đau khổ và đấu tranh trước kia phảng phất một giấc mộng đã qua. Cậu hơi mê muội, không rõ mình rốt cuộc muốn điều chi, không rõ mình đi tới bước này bằng cách nào. Dường như cậu không buông được Hàn Tuấn, lại chẳng thể phụ sự kỳ vọng của gia đình. Cậu rơi vào một vòng lẩn quẩn, mà nhân vật cậu sắm vai trong vòng lẩn quẩn ấy lại là kẻ khiến người ta căm hận.
Cậu có chút không biết làm sao, nội tâm vô cùng mâu thuẫn. Bản thân yếu đuối như vậy, ngay cả chính cậu cũng thấy chán ghét. Cậu thoáng suy sụp, nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, đoạn quay đầu hỏi Quan Bằng: “Nếu cậu là tớ thì cậu sẽ làm gì?”
Quan Bằng ngẩn ra, khóe miệng khẽ nhếch: “Muốn hỏi tớ thật à?”
Lâm Lang thấp thỏm quay mặt về phía cửa sổ: “Con người tớ thiếu quả quyết, hai bên đều không hạ nổi quyết tâm... Nhưng tớ biết, sớm muộn gì cũng phải hạ quyết tâm... Tan tan hợp hợp thế này, chẳng tốt đẹp gì với cả hai...”
Bên cạnh họ còn có hành khách khác, Lâm Lang nói rất mơ hồ mà rối rắm. Quan Bằng mím môi, thảng như hạ quyết tâm rất lớn, nhìn Lâm Lang đáp: “Nếu là tớ, tớ chọn cắt đứt với anh ta.”
Lâm Lang đang cầm một miếng giấy lau hơi nước trắng xóa trên cửa sổ, nghe hắn nói thì thoáng khựng tay lại, nhưng không đáp, chỉ có gương mặt thoáng tỏ vẻ kinh hãi. Tàu đã chạy vào địa phận thành phố F, ruộng đồng dần biến mất, có thể nhìn thấy những tòa cao ốc trắng bạc qua ô cửa sổ. Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Lang đột ngột xoay người lại, đỏ mắt nói: “Tớ làm không được...”
Dẫu chính bản thân cũng thấy xấu hổ và đáng giận, cậu vẫn không thể đoạn tuyệt một cách quả quyết. Trong cuộc tình dây dưa lằng nhằng này, cậu chưa bao giờ đóng vai kẻ quyết đoán. Tàu chầm chậm chạy vào ga, thành phố F là trạm cuối, người người đều vội vàng đứng lên lấy hành lý, trên tàu loạn hết cả lên, Lâm Lang và Quan Bằng chen chúc xuống tàu. Thời điểm đặt chân xuống hầm ngầm, Lâm Lang bỗng dưng luống ca luống cuống, quay sang nhìn Quan Bằng, cất giọng mù mịt mà bối rối: “Tớ làm sao bây giờ, anh ấy muốn tới đón tớ.”
Quan Bằng cũng thoáng đờ ra, dưới hầm tối mờ mờ, ánh đèn vàng đục chiếu lên gương mặt trắng mịn của Lâm Lang, hệt như năm ấy hắn lần đầu tiên gặp Lâm Lang, Lâm Lang mười lăm tuổi, ít nói hướng nội, tựa đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Quan Bằng chợt ngộ ra, hắn căn bản không có tư cách, cũng không có năng lực gánh vác tương lai của Lâm Lang. Ban nãy Lâm Lang hỏi hắn trên tàu, có lẽ cũng chẳng hy vọng hắn trả lời thật lòng, mà hy vọng người bạn này ủng hộ và cổ vũ mình.
Có lẽ cậu chỉ mong hắn cho cậu một chút can đảm, hắn lại lựa chọn đối mặt với lý trí, trả lời thành thực.
Hắn kiên định nhìn Lâm Lang, cười nói: “Xe đến trước núi ắt có đường, giờ anh ta đã đến rồi, cậu tránh né có ích gì. Nói suy nghĩ của cậu cho anh ta biết, xem Hàn Tuấn đáp thế nào rồi cậu hẵng quyết định.”
Lâm Lang gật gật đầu, đeo ba lô bước lên cầu thang. Ngoài trời đã tối hẳn, đèn đường lộng lẫy mà rực rỡ khôn xiết. Vừa ra khỏi cổng soát vé, đã bắt gặp Hàn Tuấn diện áo khoác đen đứng bên ngoài, hắn thấy cậu thì khẽ mỉm cười, anh tuấn và dịu dàng vô hạn, vẫy gọi: “Lâm Lang, bên này.”
Mũi Lâm Lang cay cay, cõi lòng đắng chát mà ngọt ngào, cơ hồ chỉ muốn bất chấp tất cả mà chạy trối chết. Họ vướng mắc lẫn nhau, cho nhau ấm áp hoặc thương tổn, tất thảy đều vì cả hai yêu nhau. Dây dưa tan tan hợp hợp rồi một ngày cũng chạm hồi kết, lúc này đây nếu cậu ngoảnh đầu lại, thì nhất định sẽ quyết không thay lòng, vạn kiếp bất phục.