Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 203: Chương 203: Năm tháng chảy trôi




Vì uống rượu say nên hôm sau dậy trễ, thời điểm tỉnh lại đầu vẫn không thoải mái lắm, trong ký túc xá chỉ còn mình cậu, mấy người khác đi học cả rồi. Cậu leo xuống giường, mơ mơ màng màng đánh răng.

Lúc rửa mặt, nước lạnh vừa hắt lên mặt, cả người mới triệt để tỉnh táo, cậu nhìn khuôn mặt gầy guộc và hơi tái trong gương, cảm thấy đôi phần xa lạ.

Cậu lấy khăn lau mặt, sau đó vắt thật ngay ngắn vuông vắn lên dây phơi. Trong đầu như chẳng biết mình muốn làm gì, ngây ngốc đứng trên ban công một chốc, bấy giờ mới trở lại bên bàn, lấy ra quyển nhật ký trong ngăn kéo.

Mấy tháng qua, cậu đã viết kín mặt phải của quyển nhật ký rồi, không muốn đổi quyển mới nên đang viết trên mặt trái. Nhật ký không có “phê bình chú giải” của Hàn Tuấn nom lại có chút thê lương, cậu đành uể oải tựa lên bàn, đọc lại những “phê bình chú giải” trước kia, có cái đáng khinh, có cái thâm tình, cậu xem mà cõi lòng ngứa ngáy, ngón tay không nhịn được phải cào bàn. Cậu trúng loại độc mang tên tình yêu, loại độc chẳng ai giải nổi, người hạ độc gọi là Hàn Tuấn.

Lâm Lang suy nghĩ chốc lát, chợt nhớ trước đây từng đọc hoặc nghe một câu nói ở đâu đó, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tia sáng đầu thu đẹp tươi hòa quyện, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chập chờn loang lổ, rồi nâng bút viết tại trang cuối cùng của nhật ký: “Em phương này trời trong, anh nơi ấy thì sao?”

Cậu nghĩ, mình phải ghi chép lại tâm trạng mỗi ngày, nhung nhớ đắng cay của hôm nay đều là gia tài quý giá trong tương lai. Cậu còn muốn đưa cho Hàn Tuấn xem, muốn hắn bồi thường mình. Ôm ý nghĩ ấy mà viết trọn cả buổi sáng, viết đến mức tay nhức nhối, ngón giữa bị bút ép đến sưng phù.

Cao Chí Kiệt nói Hàn Tuấn mở một công ty tại thành phố A – quê hắn, việc kinh doanh tại thành phố F giữ nguyên tình trạng không lời chẳng lỗ. Lâm Lang và Hàn Tuấn chưa từng liên lạc với nhau, Lâm Lang không biết Hàn Tuấn rốt cuộc muốn làm gì, có kế hoạch thế nào, chỉ dặn cậu nhất thiết phải chờ hắn lúc cả hai tách ra. Cậu nghĩ trong quá trình chu toàn vì hai người họ, Hàn Tuấn ắt hẳn cũng đối mặt với không ít trắc trở và khó khăn. Còn chuyện liên quan đến Trần Quả mà Cao Chí Kiệt kể, cậu tình nguyện tin là Hàn Tuấn đang muốn bảo vệ mình hơn. Sự thật chứng minh cậu đoán cực chính xác, có lần Cao Chí Kiệt nghe Mạnh Bình nói rằng, khi ấy sở dĩ Hàn Tuấn muốn tách khỏi Lâm Lang là vì hắn định thẳng thắn thông báo với gia đình mình là đồng tính, sợ người nhà sẽ tìm Lâm Lang gây phiền toái nên mới chia tay cậu. Hơn nữa, hai ba tháng sau, xác định người nhà hắn đã bỏ qua sự tồn tại của Lâm Lang, việc hắn thường xuyên đi Lệ Đô tìm thằng nhóc tên Trần Quả kia cũng là một “thủ thuật che mắt”, mục đích là tránh cho Lâm Lang không bị liên lụy. Nhưng tới sau này, chẳng hiểu sao lại phát sinh biến hóa, tâm tư của Hàn Tuấn đôi khi thật khó đoán. Hàn Tuấn về quê nhà, việc kinh doanh lại làm xuất sắc như vậy, chứng tỏ hắn chưa thực sự “come out”, bằng không Hàn gia nhất định đã sớm nổ oanh trời.

Lâm Lang cảm thấy nhớ Hàn Tuấn đã thành thói quen của cậu, cậu chỉ nhớ hôm mình dọn khỏi nhà Hàn Tuấn đang là cuối xuân, hoa rụng lả tả đầy tiểu khu. Hàn Tuấn đưa cậu đến tận cửa, dặn: “Em đừng tin tưởng ai, chỉ cần tin tưởng tôi là đủ rồi, tin tôi, chờ tôi về tìm em.”

Nhiều khi bừng tỉnh giữa hư vô mơ mơ thật thật, sẽ cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng quyến luyến quá lâu, bản thân trong mộng trẻ trung đến vậy, còn có một người yêu. Nay cậu đã hai mươi tuổi, năm 2007 qua đi, năm 2008 mà toàn thể nhân dân Trung Quốc đều chờ đợi ủ rũ kéo đến trong sự lạnh nhạt và mờ mịt của cậu.

Cuối năm ba, ai muốn tìm việc, ai muốn thi nghiên cứu sinh trên cơ bản đều đã quyết định. Trong lúc làm thêm tại nhà hàng, Lâm Lang bắt gặp Mạc Tiểu Ưu và một cậu trai mặt mày khôi ngô tới đây ăn cơm. Khi cậu trai kia đi tính tiền, Mạc Tiểu Ưu bước đến trước mặt cậu, nói khẽ: “Đó là bạn trai mình.”

Lâm Lang thoáng sửng sốt, mỉm cười bảo: “Chúc mừng cậu nha, rất xứng đôi với cậu.”

Mạc Tiểu Ưu cười thật dịu dàng mà bi thương, thấy cậu trai kia vừa cười vừa đi tới, cô bèn vẫy tay: “Bai nha.”

Lâm Lang cười gật đầu, trong lòng ấy mà có chút phiền muộn, thất vọng vì mất mát. Bên ngoài đang mưa, cậu nhìn Mạc Tiểu Ưu và nam sinh nọ cùng che dù ra khỏi nhà hàng, bỗng nhớ lại ngày mưa hôm ấy, Mạc Tiểu Ưu cầm dù chạy băng băng trong mưa, bọt nước bắn lên tung tóe làm ướt gấu quần cô. Thoáng giây đó, tiếc nuối và sầu não dưới đáy lòng cậu là chân thật, bởi lẽ chân thật, thế nên chưa từng quên, cũng áy náy vô vàn; Mạc Tiểu Ưu thích cậu đến vậy, có lẽ do trong tiềm thức, cậu luôn mang tới hy vọng nào đó cho cô. Cậu luôn hy vọng có ngày mình sẽ trở thành người bình thường, dẫu mong chờ ấy quá nhỏ bé và vô vọng.

Cậu hy vọng được làm người bình thường, ngay cả khi yêu Hàn Tuấn, ý nghĩ này cũng chưa từng lui bước, nhưng khả năng thực hiện quá đỗi mong manh. Cũng có lẽ, chính vì biết không cách nào thực hiện, cậu mới giữ mãi nguyện vọng này.

Cậu hồi tưởng dáng điệu e thẹn và dịu dàng ban nãy của Mạc Tiểu Ưu, trong lòng cảm khái vạn lần. Hóa ra tình yêu quả thật có thể thay đổi một người. Mạc Tiểu Ưu trước mặt cậu e thẹn và dịu dàng vô cùng, giống như chú chim bị thương không dám giương cánh lần nữa, bởi cậu trai đầu tiên mà cô yêu mến trong đời chỉ thích nữ sinh thùy mị kín đáo, nên cho rằng tất cả con trai trên thế giới đều vậy.

Song Mạc Tiểu Ưu đột nhiên quay ngược lại, vác cái đầu ướt sũng chạy vô nhà hàng, Lâm Lang kinh hãi, bước qua hỏi: “Tìm tôi hả?”

Mạc Tiểu Ưu đỏ mắt, môi lạnh đến phát hồng: “Bạn có thể ra ngoài một lát không?”

Lâm Lang gật đầu: “Tôi nói một tiếng với ông chủ đã.”

Cậu chạy đến quầy xin ông chủ, rồi ra ngoài cùng Mạc Tiểu Ưu. Ngoài trời mưa cũng không lớn, chỉ lâm thâm, mù mù mịt mịt như khói trắng thuốc lào. Mạc Tiểu Ưu che mắt bật khóc, nhỏ giọng nói: “Người kia không phải bạn trai mình. Mình lừa bạn thôi.”

Lâm Lang ngây ngẩn, luống cuống nhìn Mạc Tiểu Ưu đang yên lặng rơi lệ.

“Mình biết bạn không thích mình, nhưng mình thích bạn lắm, phải làm sao đây? Lâm Lang, tại sao bạn không thích mình? Mình cũng rất muốn xem thường bản thân, cơ mà mình không nhịn được... Mình thề với bạn, đây là lần cuối mình làm phiền bạn... Giá bạn thích mình thì hay biết mấy... Xin đừng ghét mình...”

Mạc Tiểu Ưu vừa nức nở vừa nói, câu chữ lộn xộn, che kín mắt, dường như đang khổ sở mà xấu hổ. Bi thương trào dâng từ đáy lòng Lâm Lang, cậu đáp khẽ: “Không phải lỗi của cậu, kỳ thực cậu rất tốt, chỉ là...”

Lâm Lang ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, tựa thể đang tận hưởng niềm vui sướng và giải thoát khi cận kề cái chết, lệ đảo quanh hốc mắt, nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi là đồng tính luyến ái, không xứng với cậu.” Cậu bật cười, mím môi, nhìn Mạc Tiểu Ưu đang sợ điếng người bằng ánh mắt bất đắc dĩ lại thương cảm: “Tôi không thể thích bất kỳ cô gái nào.”

Mạc Tiểu Ưu dại ra, quên cả khóc, chỉ một mực nhìn cậu không nhúc nhích, trong mắt có vỡ lẽ và không thể tin.

“Cậu là cô gái tốt, chẳng nam sinh nào lại không thích cậu, nếu... nếu tôi là người bình thường... mà nói, nhất định sẽ hy vọng cậu là bạn gái tôi.”

“Tôi luôn không dám cho cậu biết, bởi vì cậu thích tôi, càng sợ cậu biết rồi sẽ khinh thường tôi... Thật xin lỗi... Có lẽ cậu không muốn tin, nhưng vài lần tôi cũng từng nghĩ, giá tôi có thể thích cậu thì tốt biết mấy, chỉ nghĩ thôi cũng biết cuộc sống nhất định sẽ vô cùng ấm áp. Song trái tim này không phải do tôi khống chế, tôi phải lòng một người đàn ông, một người có thể chẳng nói tiếng nào đã cắt đứt liên lạc với tôi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn yêu anh ấy, hơn nữa sẽ mãi mãi chờ anh ấy. Mạc Tiểu Ưu, cậu rất xuất sắc, tương lai chắc chắn sẽ gặp được người yêu thật lòng, mong cậu sẽ hạnh phúc.”

Mạc Tiểu Ưu nhìn cậu mà rơi nước mắt ràn rụa, Lâm Lang cúi đầu, cảm giác mình thật đáng thương, cũng thật đáng giận. Lần đầu tiên cảm thấy bản thân ích kỷ, cậu có cơ hội trốn thoát Hàn Tuấn, không cần làm trái đạo nghĩa nữa, ấy mà vẫn kích kỷ chờ Hàn Tuấn về tìm mình.

Hết giờ làm, về trường đã là mười giờ tối. Cậu không muốn về sớm như vậy nên che dù chạy một vòng quanh trường. Hai năm qua, cửa hàng xung quanh mọc lên ngày càng nhiều, cao ốc cũng càng xây càng cao. Tại phía Tây trường học, cách đây không xa có một tòa nhà khoa học công nghệ mới xây, hình dáng kỳ lạ, trông hệt như một ngọn lửa bốc thẳng lên trời. Cứ tối đến là đèn sáng lập lòe. Cậu đứng bên dưới tòa nhà khoa học công nghệ lấp lánh ánh nước, thiết nghĩ trên đời có biết bao thành phố xinh đẹp, biết bao nhiêu là người, đàn ông phụ nữ, người già trẻ con, ăn xin dưới chân cầu, hoặc cô dâu lộng lẫy trong giáo đường. Bạn vĩnh viễn không phải người hạnh phúc nhất, cũng chẳng phải người đau khổ nhất, bởi trong tâm mỗi người đều ấp ủ ấm áp và gian nan không muốn ai biết.

Trở lại ký túc xá, kỳ tích phát hiện trong phòng chẳng có lấy một bóng người, gửi tin nhắn hỏi mới biết bạn cùng phòng kéo nhau đi tiệm net cày đêm rồi, trong sáu người chỉ có Lâm Lang không chơi game, năm đứa kia không “Ma thú” thì cũng “Tam quốc sát“. Tối nào trường cũng cắt điện, nên họ luôn ra tiệm net chơi thâu đêm. Lâm Lang rót ly nước, một mình ngồi trong ký túc xá, vừa ngồi xuống không lâu đã tắt đèn, phòng tối đen như mực, nghe và nhìn thấy cả hơi thở của chính mình.

Di động chợt lóe sáng, cậu cầm lên nhìn, là tin nhắn của Mạc Tiểu Ưu: Lâm Lang, quen biết bạn, hơn nữa đem lòng thích bạn là chuyện tuyệt vời nhất mình từng gặp, cám ơn bạn đã cho mình cơ hội ấy. Mình đồng ý với bạn, mai sau gặp được người yêu, mình nhất định dẫn anh ấy tới gặp bạn. Mạc Tiểu Ưu.

Mũi Lâm Lang cay cay, cậu nằm sấp xuống bàn, chật vật đến chẳng biết làm sao. Trong phòng quá tối, bóng đêm bên ngoài lại trở nên sáng sủa. Cậu dựa lên ghế ngắm bầu trời mênh mang cùng màn mưa lất phất. Mưa lớn thế này, nếu Hàn Tuấn còn ở đây, cậu sẽ ra ngoài tản bộ với hắn, hai người che chung dù, dẫu ôm nhau trên đường cũng sẽ không ai nghi ngờ họ. Cậu bật đèn sạc, mở ngăn kéo, nhẹ nhàng vuốt ve quyển nhật ký hơi thô ráp, bắt đầu viết. Nhật ký hiện tại của cậu rất lộn xộn, nghĩ gì viết nấy, tương lai khi Hàn Tuấn nhìn thấy, biết đâu có thể ôn lại đôi chút về khoảng thời gian bỏ lỡ của hai người. Lúc viết đến cuối, trong lòng chợt như sương rơi, bèn nhấc bút hạ một dòng chữ tại cuối trang:

“Em nơi này đổ mưa, anh nơi ấy thì sao?”

Thế giới tĩnh lặng tới độ tựa hồ nghe thấy cả âm thanh máu lưu thông. Cô độc mà tuyệt vọng khôn xiết.

Thật sự, thật hy vọng anh ở bên cạnh em, trong những tháng năm rực rỡ nhất cuộc đời, hy vọng có anh sánh bước cùng em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.