Lâm Lang ra khỏi toilet, bắt gặp Hàn Tuấn đang cầm quần áo cậu đứng trước cửa phòng ngủ: “Mặc vào đi, chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Lâm Lang mặc đồ vào, hỏi: “Đi đâu cơ?”
Hàn Tuấn quay đầu lại, cười dịu dàng: “Đi đây đi đó thôi.”
Lâm Lang để ý thấy trong tay hắn còn xách một túi nilon bự chảng màu đen, liền vươn tay: “Tay anh không tiện mà, đưa đồ tôi cầm cho.”
Hàn Tuấn cười cười: “Không sao, trong này toàn mấy thứ bỏ đi, ra cửa ném vào thùng rác là xong.”
Hai người nhàn nhã đi xuôi về hướng Nam. Lâm Lang thấy đầu đường có một cặp cha con đang xin ăn. Người cha hình như cụt chân, đang ngồi trên tấm ván gỗ có bánh xe và được cô con gái dùng dây thừng kéo đi. Ông ta còn ôm một chiếc bình, bên trong chứa một tờ giấy bạc năm đồng. Lâm Lang kéo tay Hàn Tuấn: “Anh mang tiền không?”
Hàn Tuấn quay sang nhìn cậu: “Chi vậy?”
“Cho tôi mượn năm đồng được không?”
Hàn Tuấn móc ví ra xem thử: “Có một trăm thôi.”
Lâm Lang vừa nghe liền im lặng. Hàn Tuấn cúi đầu hỏi: “Làm sao?”
Lâm Lang lắc đầu: “Tôi định mượn năm đồng để cho bọn họ, nhưng một trăm...” Một trăm với cậu là quá nhiều.
Hàn Tuấn ngẩng lên nhìn, khóe miệng mỉm cười, rút một tờ đưa cậu: “Đi đi, chín mươi lăm còn thừa xem như tôi cho.”
Mắt Lâm Lang sáng lên, song vẫn lắc đầu: “Làm việc thiện cũng nên lượng sức mình, tiền của anh đâu dễ kiếm.”
Hàn Tuấn nhìn cậu rồi nở nụ cười. Lâm Lang tưởng hắn đang nhạo mình keo kiệt, sắc mặt đỏ lên: “Sau này tôi có tiền nhất định sẽ quyên góp thật nhiều.”
Đoạn Hàn Tuấn đến trước mặt đôi cha con ăn mày kia, thả tiền vào. Đôi cha con vừa mừng vừa sợ, cám ơn rối rít. Hàn Tuấn về bên cạnh Lâm Lang, cười nói: “Đi thôi.”
Lâm Lang nói khẽ: “Anh không cần như vậy.”
“Không phải vì cậu, làm ăn luôn có thời điểm phải tàn nhẫn, coi như mua thanh thản.”
Lâm Lang vậy mà tin thật, cất hai bước đuổi theo: “Bộ anh hay làm việc trái lương tâm lắm hả, đừng nói là làm ăn bất chính nha?”
Hàn Tuấn bật cười, xoay đầu hỏi: “Theo cậu cái gì gọi là làm ăn bất chính?”
Lâm Lang phát hiện mình khiếm nhã, cúi đầu không đáp, Hàn Tuấn cũng chẳng gặng hỏi. Gió thổi mạnh khiến tóc Lâm Lang bay tứ tung không ngừng, nom hỗn độn mà mềm mại. Hàn Tuấn dừng chân trước một cửa hàng độc quyền: “Vào xem một chút.”
Đây là một cửa tiệm sang trọng, nhìn giống nơi bán quần áo, nhưng lại có mấy người phụ nữ đang làm đầu. Lâm Lang theo hắn đi vào, tiểu thư bên trong mỉm cười tới gần: “Hàn tiên sinh.”
Hàn Tuấn nhìn Lâm Lang phía sau: “Chọn giúp cậu ấy mấy bộ quần áo.”
Lâm Lang lắp bắp kinh hãi, ý thức được Hàn Tuấn muốn mua quần áo cho mình, vội vàng lắc đầu: “Tôi không mua quần áo đâu, tôi còn cả đống đồ chưa mặc đến mà.”
Hàn Tuấn ngồi xuống ghế: “Thứ tôi vứt đi ban nãy chính là quần áo cậu.”
“Cái gì?” Lâm Lang quát lên, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Tiểu thư nọ cười tủm tỉm cầm mấy bộ đồ đến: “Mời cậu theo tôi.”
Lâm Lang do dự không tiến, Hàn Tuấn cười khẽ, cằm hất về hướng phòng thử đồ: “Còn không đi đi?”
Lâm Lang đỏ mặt: “Tôi không cần.”
Vì quẫn bách nên mặt cậu nóng muốn bỏng. Trên người cậu mặc toàn hàng vỉa hè, cửa hàng quần áo xa hoa như vầy hoàn toàn không phải nơi cậu nên đến. Hàn Tuấn đứng lên, ghé sát tai cậu thì thầm: “Tối nay nhà dì Văn mở tiệc, dì chỉ đích danh muốn gặp cậu, người tham gia đều là nhân vật có máu mặt tại thành phố F, cậu đâu thể mặc bộ này đi.”
Lâm Lang căn bản nghe không lọt, bướng bỉnh nói: “Dì ấy muốn gặp tôi làm gì, tôi không đi.”
Hàn Tuấn trầm mặt: “Cậu không đi thì để tôi bế đi.”
Nói đoạn, hắn khom lưng xuống thật. Lâm Lang sợ hết hồn, thấy mấy tiểu thư kia mím môi cười, sắc mặt cuống lên: “Tôi đi tôi đi.”
Ngược lại, không phải cậu sợ Hàn Tuấn bế mình, chung quy hắn chỉ còn một tay, cậu mà giãy giụa thì Hàn Tuấn chưa chắc đã là đối thủ của cậu, song làm thế trước mặt những người này thì khó coi lắm.
Bấy giờ Hàn Tuấn mới ngồi lại ghế, tiếp tục nói: “Cắt tóc cho cậu ấy luôn đi, gọn gàng một chút.”
Lần đầu tiên Lâm Lang được người khác gội đầu cho, đối phương còn là mỹ nữ trẻ trung phơi phới, cậu xấu hổ đến mức đỏ cả tai, thân mình cũng cứng ngắc. Tiểu thư kia mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đừng căng thẳng.”
Tim Lâm Lang đập bùm bùm, ấp úng nói: “Tôi... tôi đâu có căng thẳng.”
Hàn Tuấn đang ngồi trên ghế đọc tạp chí thì nghe tiếng cười khanh khách của cô nàng kia. Hắn toan qua xem thử thì điện thoại vang lên.
Là Cao Chí Kiệt gọi hỏi về tiệc tối đêm nay, hắn đang ca trong KTV, đầu kia hò hét ầm ĩ không chịu nổi, Hàn Tuấn ra đường nói vài câu rồi cúp. Vừa đi tới cửa, di động lại vang lên, lần này là thư ký Lưu ở công ty, bảo rằng sổ sách công ty xuất hiện ít vấn đề. Trong điện thoại khó mà nói rõ ràng, chuyện trò đến hơn nửa tiếng mới xong, đoạn hắn ngắt máy rồi quay lại cửa tiệm, Lâm Lang mới vào phòng thử đồ vẫn chưa đi ra, chỉ nghe tiếng cười của mấy người bên ngoài, nói cái gì mà bảo đảm đẹp lắm luôn.
Phòng thử đồ vừa bật mở, Hàn Tuấn liền ngẩn ngơ.