Ngày đầu tiên khai giảng vậy mà chỉ có một tiết. Sáng sớm còn chưa tới giờ dậy, điện thoại của Lâm Lang đã reo vang, cậu mơ mơ màng màng cầm di động nhìn lướt qua, là tin nhắn của Hàn Tuấn: “Gửi thời khóa biểu học kỳ này của em lại đây đi.”
Lâm Lang dụi mắt ngồi dậy, nhưng quả thực lười nhúc nhích, bèn nằm trở về. Sáng nay tiết đầu không học, chắc do hội chứng kỳ nghỉ nên trong ký túc xá chưa ai dậy, cậu híp mắt trả lời: “Nhưng em buồn ngủ lắm, xem thời khóa biểu mắc công phải xuống giường nữa.”
Lời này quả nhiên hiệu nghiệm, Hàn Tuấn chờ một hồi, lại gửi thêm tin nhắn: “Vậy em biết hôm nay học gì đúng không?”
“Sáng nay học tiết hai, còn lại hết rồi.”
“Vậy em ngủ tiếp đi, tan học đừng đi ăn trưa, tôi đến trường đón em.”
“Làm chi?”
“Đã bảo tôi muốn chính thức theo đuổi em rồi mà, theo đuổi là thế đấy.”
Lâm Lang giật mình, ấy mà hết mệt luôn, vội gửi tin nhắn chất vấn: “Cái gì mà theo đuổi là thế đấy, anh có kinh nghiệm lắm à?”
“Lâm Lâm đây là... đang ghen sao?”
Lâm Lang căm tức, nhét điện thoại xuống dưới gối, bặm môi nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát, di động lại rung lên, cậu nằm trên giường cự nự một hồi, rốt cuộc vẫn lôi điện thoại ra: “Tuy tôi không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, nhưng người bên cạnh thì có, Quách Đông Dương nói theo đuổi nam nữ như nhau, vì vậy tôi liền hỏi Cao Chí Kiệt, cậu ta là tay già đời đấy.”
Lâm Lang thở sâu, Hàn Tuấn đúng là ghê gớm, lòng dạ lại hẹp hòi, vậy mà ngoài mặt vẫn giả bộ rộng lượng. Biết rõ Cao Chí Kiệt có ý với cậu, lại còn hỏi ý kiến Cao Chí Kiệt xem nên theo đuổi cậu thế nào, thế đã là gì, cuối cùng còn không quên đâm chọt chuyện Cao Chí Kiệt đa tình phong lưu với cậu. Hắn có lẽ cũng biết tâm tư cậu nhạy cảm, ít nhiều gì cũng đoán được, nên dứt khoát quang minh chính đại luôn: “Giờ em là người có bạn trai rồi, nên vạch rõ giới tuyến với đàn ông bên ngoài đi.”
“Không phải anh nói muốn theo đuổi em hả, em còn chưa đồng ý đâu, sao chưa chi anh đã thành bạn trai em rồi. À, ý anh là bạn bè chứ gì, vậy biết sao đây, nếu là bạn trong sáng thì em có cả đống. Để em dùng ngón tay đếm thử xem anh xếp thứ mấy... Úi chà, ngón tay cũng không đủ xài, anh chờ chút, em xài luôn ngón chân...”
Lâm Lang gửi xong thì không nhịn được cười, trong lòng vô cùng hả hê. Lát sau, tin nhắn của hắn cũng đến: “Đếm xong chưa, tôi xếp thứ mấy?”
Lăn qua lăn lại như vầy, Lâm Lang cũng tỉnh cả ngủ: “Không dám nói đâu, nói ra sợ chú Hàn nổi cáu.”
Lần này Hàn Tuấn hết nhịn nổi thiệt rồi, tin nhắn vỗ cánh bay tới ào ào. Trong cơn giận dữ, hắn hết dọa dẫm uy hiếp lại đến khẩu phật tâm xà: “Biến mẹ cái gì bạn bè trong sáng đi, tôi đây chẳng lạ đâu!” “Còn nữa, từ nay cấm gọi tôi là chú, nếu thích thì cứ gọi anh trai.” “Sao không trả lời tôi?” “Cánh cứng rồi chứ gì?” “Dám không trả lời nữa coi chừng tôi gọi điện.”
Tâm trạng Lâm Lang cực tốt, tháo luôn pin điện thoại, sung sướng trùm kín chăn. Đã hết buồn ngủ, nên cậu lấy cuốn từ vựng dưới gối ra, lén rúc trong chăn học từ. Thành tích Lâm Lang tốt như thế, chắc chắn liên quan tới sự siêng năng cần cù của cậu. Trên đầu giường cậu luôn luôn đặt hai cuốn sách, một cuốn từ vựng và một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh. Để sách trên đầu giường là một trong những thói quen từ thời trung học của Lâm Lang, Lâm Lang thuộc số ít người lấy học tập làm niềm vui trên thế giới. Học tập khiến cậu rất có cảm giác thành tựu, thành tích từ khi nhập học tới nay vẫn luôn cầm cờ đi trước, là vốn liếng tự tôn tự cường, cũng là khởi nguồn cho tính cách thanh cao ngạo mạn của cậu.
Tiết học đầu tiên trong năm mới, công nhân viên chức xuất hiện đặc biệt chỉnh tề, giáo viên đại học có mấy loại, có người thích điểm danh hàng ngày, thầy cô dạng này đương nhiên không được lòng sinh viên, quá bảo thủ; Có người lại tương đối hiểu tâm lý sinh viên, thường thì họ chia thành hai loại, loại thứ nhất là giáo viên trẻ mới tốt nghiệp, cũng do vừa từ sinh viên biến thành giáo viên không lâu nên nắm rất rõ tâm tư sinh viên, loại thứ hai là giáo viên khá có thâm niên trong nghề, khinh thường chuyện điểm danh, tỷ như thầy Tôn trên bục giảng hiện giờ. Thầy Tôn một học kỳ chỉ điểm danh hai lần, lần đầu là tiết thứ nhất của học kỳ mới, lần hai là tiết cuối học kỳ, bình thường sinh viên không bận việc gì đều đi đủ cả hai lần, cũng không quá áp lực. Biết Hàn Tuấn đang chờ mình trong trường, vừa hết tiết Lâm Lang đã đưa sách cho bạn cùng lớp, dè đâu còn chưa ra khỏi lớp, thầy Tôn đã gọi cậu lại: “Lâm Lang, em đợi một lát.”
Thầy Tôn với Lâm Lang quan hệ khá tốt, công việc dịch luận văn trước kia là thầy Tôn giới thiệu cho cậu: “Nửa tháng nữa sẽ có một đoàn giao lưu học thuật đến trường ta và sẽ nán lại trường khá lâu, đến hơn nửa tháng, nên cần không ít phiên dịch. Ban lãnh đạo trường nghĩ như vầy, do đối phương là bạn cũ từng có hạng mục giao lưu với trường, hai bên không cần kiêng dè quá nhiều, lãnh đạo cảm thấy sinh viên đứng đầu trường cũng nhiều, muốn chọn vài bạn làm phiên dịch, sẽ trả lương thỏa đáng, coi như cho sinh viên cơ hội rèn luyện. Đối phương cũng rất sẵn lòng, lãnh đạo quyết định như vậy luôn, trong đoàn họ sẽ có mười một sinh viên, trường dự định chọn hình thức hỗ trợ một chọi một, danh sách mười một người bên ta sẽ do các bạn tự đăng ký, sau đó trường mới xem xét và chọn lựa. Ngoài mười một bạn này, còn phải cử mấy người làm phiên dịch cho lãnh đạo bên họ, trường tương đối thận trọng với vấn đề ấy, muốn giáo viên khoa chúng ta đề cử, hoặc để giáo viên trẻ trong khoa đảm nhiệm, tôi đề cử em với chủ nhiệm khoa rồi, không thành vấn đề chứ?”
Lâm Lang vừa nghe thì trong lòng đã dậy sóng rồi, nghe xong đề nghị của thầy Tôn thì quả thực có chút mát gan mát ruột, vội gật đầu thưa: “Không sao ạ.”
Thầy Tôn cười nói: “Khẩu ngữ của em ổn rồi, có điều tính hơi hướng nội, giờ cởi mở một chút xem như luyện tập miễn phí, có vấn đề gì nhớ gọi điện cho tôi. Đợt này lãnh đạo sẽ theo dõi đấy, nếu làm tốt, cũng có lợi cho tương lai của em.”
Lâm Lang gật đầu, thầy Tôn cười cười: “Em cứ về chuẩn bị dần đi, được rồi, không còn việc gì nữa, mau đi ăn cơm đi, trễ nữa thì không có ăn đâu.”
Lâm Lang nhịn không được bật cười: “Chào thầy ạ.”
Ngoài khu phòng học vẫn đông nghẹt người, Lâm Lang tìm một vòng cũng chẳng thấy tăm hơi Hàn Tuấn đâu, chạy đến sân thể dục bỏ hoang tại cổng Tây mới thấy chiếc xe quen thuộc đậu ven đường. Cậu lên xe, hắn thế mà đang ngủ xiêu vẹo trên ghế lái, nghe tiếng động thì khẽ dịch người, cười nói: “Đến rồi à, sao chậm vậy.”
“Anh không cảnh giác gì hết, nhỡ ai đó cầm dao cầm súng lên thì sao?” Đoạn, Lâm Lang nghiêng người nhìn thoáng qua: “Hôm qua anh không ngủ hả?”
“Ông cụ nằm viện, tôi gấp gáp về nhà một chuyến, trong lòng lại nhớ em, nên ông vừa khá lên là tôi vội vàng chạy về suốt đêm.” Hàn Tuấn ấn gương chiếu hậu xuống soi thử mặt mình: “Lớn tuổi rồi, thức đêm cái là mắt thâm quầng ngay.”
Lâm Lang liếm khóe miệng, bật cười: “Đi đâu ăn cơm?”
“Chiều nay em không học đúng không, chờ tí nữa hãy ăn, trước tiên đi siêu thị mua đồ với tôi.”
Lâm Lang chả mấy khi vào siêu thị, trường họ nằm tại khu dân cư mới, không có siêu thị lớn nào, cậu toàn đi mấy khu lân cận mua đồ, thường thì họ bán rẻ hơn trong trường. Gia Nhạc Phúc là siêu thị lớn nhất vùng này, hàng hóa tương đối đầy đủ, tồn tại cũng khá lâu rồi. Hai người lên lầu hai, hắn đẩy xe mua sắm sang cho cậu: “Đẩy đi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Lang đẩy loại xe mua sắm có bánh này, hồi trước chỉ từng thấy trên TV thôi. Cậu đẩy xe theo sát sau lưng hắn, vì diện mạo cả hai đều xuất chúng quá đỗi, nên lúc vào, Lâm Lang phát hiện có rất nhiều người nhìn mình, cậu cũng chẳng hiểu tại sao, nhìn hắn bỏ hết gói đồ vặt này đến gói đồ vặt khác vào xe, buồn cười hỏi: “Anh không thích ăn mấy thứ này mà, còn nói là thực phẩm rác rưởi.”
Chết người cái là thời điểm thốt câu này, khéo sao lại bị nhân viên bán hàng dáng điệu vui vẻ gần đó nghe thấy, tiểu cô nương kia đang xếp hàng lên kệ, nghe nói thế lập tức quay sang nhìn. Lâm Lang đơ mất hai giây vì bối rối, liền đẩy xe trốn ra sau kệ hàng. Hàn Tuấn cười túm lấy cậu: “Mấy cái này là mua cho em, đâu thể để em đi một chuyến không công được, xem như là phần thưởng.”
“Em không cần.” Lâm Lang vừa nói vừa xếp đồ trong xe lên kệ, ai ngờ tiểu cô nương kia lại chuyển qua bên này, cậu sợ tới mức cuống quýt lấy hết đồ xuống, đẩy xe ra ngoài luôn. Hàn Tuấn đi sau bật cười xấu xa, níu cổ áo cậu, cười bảo: “Bên này mà.”
Hắn quả tình có chút tiêu tiền như rác, gặp gì mua đó, ngay cả giá cũng không buồn xem, phong thái kia khiến Lâm Lang hâm mộ ghen tị hận đủ kiểu. Xe mua sắm loáng cái đã đầy ắp, mới đầu Lâm Lang chỉ lo ngắm hàng hóa rực rỡ muôn màu trên kệ, cũng không quan tâm hắn mua những gì. Lúc phát hiện xe sắp tràn tới nơi, cậu mới tiện tay bới lên mấy món. Vừa bới phát liền sợ hết hồn, trà rồi mật ong gì đó khoan bàn, bên trong vậy mà có cả nước tương, gia vị, nấm tuyết, nấm hương.
Cậu vội cúi xuống bới xem thật nghiêm túc, rồi kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh cũng đâu nấu cơm, mua những thứ này làm chi?”
“Tôi không mua thì trưa nay chúng ta ăn gì?”
Dứt lời, hắn liền ra ngoài lấy thêm cái xe khác vào, Lâm Lang nhanh chóng đẩy xe lại gần: “Anh... anh muốn nấu cơm cho em ăn hả?”
Hàn Tuấn gật đầu hết sức nghiêm túc: “Có cần tỏ ra ghét bỏ như thế không?”
“Đâu có đâu có.” Lâm Lang thoáng chột dạ, mím môi cúi đầu xuống. Cậu thực tình hơi sợ tay nghề nấu nướng của hắn, dẫu sao cũng vừa hết Tết, khẩu vị đang thời điểm kén chọn, cơm nhà hàng cậu còn thấy nhạt nhẽo nữa là tay nghề của Hàn Tuấn. Trong siêu thị kẻ đến người đi, cậu nghĩ một lát rồi quyết định thôi, cùng lắm đến lúc ấy cứ giả bộ nịnh nọt dăm câu, đằng nào cũng chẳng phải lần đầu.
Dự là Hàn Tuấn quyết tâm muốn nấu cho cậu một bữa ra trò, hắn đẩy xe đến khu bán thịt và hải sản, Lâm Lang đợi bên ngoài, cảm giác thấy hơi chán, bèn đẩy xe đi loanh quanh trong phạm vi nhỏ. Lần đi này lại cho cậu bắt gặp một chuyện rất dễ thương và khôi hài.
Kỳ thực với xuất thân của Lâm Lang, “món ngon” ăn nhiều nhất chính là trứng gà. Hồi nhỏ cậu rất mê ăn canh trứng, lớn một chút thì trứng lá sen, lớn tí nữa là trứng chiên hành, nhất là năm cấp ba học hành vất vả, mỗi ngày cậu đều ráng ăn một trái trứng luộc, nên bây giờ hầu như chẳng nuốt nổi món nào dính dáng tới trứng gà nữa. Ngoại trừ trứng gà, cậu còn ăn cả trứng vịt trứng ngỗng, trứng cút hiếm hơn chút cũng từng nếm thử, có điều dù đã nhìn biết bao nhiêu trứng, lúc này vẫn hơi ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên hình dạng trứng gà, mà là tên của nó, tự dưng lại gọi là “tiểu ngu ngốc“.
Cậu như phát hiện một đại lục mới, nhịn cười vẫy Hàn Tuấn: “Hàn Tuấn Hàn Tuấn, mau tới đây coi nè, mắc cười muốn chết.”
Chỉ bằng thời gian nói mấy câu mà Hàn Tuấn đã thu hoạch một rổ chiến lợi phẩm, nghe Lâm Lang gọi liền đẩy xe qua. Lâm Lang càng nhìn càng mắc cười, toét miệng bảo: “Anh xem trứng này buồn cười ghê, khi không đặt tên là tiểu ngu ngốc.”
Hắn trông thấy cũng phì cười, vươn tay lấy một hộp. Lâm Lang ngăn hắn lại: “Muốn mua thì mua trứng gà mái ấy, nội em bảo trứng gà mái mới bổ.”
“Mua cái này đi, có duyên thế mà.” Nói đoạn, hắn cầm trắng gà kề sát tai cậu, vừa diễn tả vừa nói: “Tiểu ngu ngốc, khả ái biết bao nhiêu.”
Kế bên có cô nàng bật cười thành tiếng, Lâm Lang thoáng cái lúng túng đến đỏ mặt: “Anh mới ngu ngốc, đại ngu ngốc.”
Mắt Hàn Tuấn sáng lên, chỉ ra sau lưng cậu: “Lâm Lang em nhìn kìa, có đại ngu ngốc thật đấy.”
Tai Lâm Lang đỏ ửng, chết cũng không chịu ngoảnh lại: “Bớt xạo đi, em không nhìn đâu.”
“Chậc chậc chậc, không tin hả?!” Hắn lập tức với một hộp trứng đưa tới trước mặt cậu. Lâm Lang nháy mắt choáng váng, đúng kìa trời, thế mà có “đại ngu ngốc” thiệt, to hơn “tiểu ngu ngốc” một chút, màu cũng nhạt hơn. Cậu suýt nữa thở không nổi, thời nay dân bán hàng cũng quá giỏi sáng tạo rồi.
Hàn Tuấn bỏ “đại ngu ngốc” vào xe mua sắm, vừa cười xấu xa vừa nói khẽ: “Tôi mua hết rồi, em ăn đại ngu ngốc, tôi ăn tiểu ngu ngốc.”
Lâm Lang nhăn mặt, tai ửng hồng, lắp bắp mà rằng: “Em... em không ăn trứng gà.”
Hắn “à” một tiếng, lại mang “đại ngu ngốc” ra: “Cũng tốt, cá lớn nuốt cá bé, tôi ăn tiểu ngu ngốc vậy, em ăn cũng đâu thích hợp.”
Lâm Lang xém nữa nghẹn thở, Hàn Tuấn đùa giỡn lưu manh đúng là không phân tình huống và địa điểm, thế hệ mới lãnh diễm cao quý cậu đây nào phải đối thủ của ông chú mặt dày cui.
Lâm Lang tức anh ách, đánh chết cậu cũng không ngờ mình chỉ dạo siêu thị với hắn mà vẫn bị ăn hiếp. Cậu nổi giận đùng đùng xách mấy túi to ra ngoài, thiết nghĩ kiểu gì cũng phải đáp trả một ván. Phía sau, Hàn Tuấn mặt mày tỉnh bơ, gọi: “Đừng đi lẹ vậy, thiếu tôi thì em cũng chẳng vào được xe đâu.”
Gió trời thổi qua mới khiến Lâm Lang mát mẻ chút đỉnh. Cậu mím môi tới chỗ xe, chờ Hàn Tuấn mở cốp, chẳng nói chẳng rằng thả đồ vào, sau đó im hơi lặng tiếng tự mở cửa sau ngồi xuống. Chuyện có tí mà đã hờn dỗi, khó tránh có vẻ nhỏ nhen quá, tuy chẳng hiểu sao hễ đứng trước mặt Hàn Tuấn là khả năng suy xét của cậu không được tốt cho lắm, nhưng giờ bảo cậu bình tĩnh ngồi ghế trước với hắn thì chẳng có mặt mũi đâu. Hàn Tuấn ngậm cười, nhìn cậu qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa hỏi: “Giận rồi à?”
“Giận gì đâu.” Lâm Lang không chịu thừa nhận, quay đầu dòm ra ngoài cửa sổ. Hắn bật cười mấy tiếng: “Coi bộ về sau phải chọc em nhiều nhiều mới được, giận lên đúng là đáng yêu.”
Lâm Lang hừ mũi một tiếng, hình như nóng quá nên cậu xoay kính xe xuống. Lúc này trên đường không dễ đi lắm, cơ hồ mỗi lần đèn xanh đèn đỏ đều phải dừng một lát. Nhưng lần nào dừng chờ đèn xanh, hắn cũng cười cười nhìn vào gương chiếu hậu. Lâm Lang bị nhìn đến thấp thỏm không yên, bất đắc dĩ đành nhắm mắt lại, nghĩ bụng nếu lần sau Hàn Tuấn lại gọi mình ra, cậu nhất định phải cân nhắc thật kỹ.
Ngót một tháng không tới biệt thự, thời điểm vào cửa, Lâm Lang còn thổn thức một phen. Hàn Tuấn xách mấy túi đồ to vô bếp, ngăn cậu lại: “Không cần em giúp, giờ em là khách, thích đi đâu thì đi đi, tôi nấu cơm.”
Lâm Lang nghĩ mình sắp phải ăn một bữa khó nuốt, Hàn Tuấn khách sáo với cậu cũng là việc nên làm, bèn một mình lên lầu hai, đến phòng vẽ tranh của mình. Đã lâu cậu không vẽ vời gì, phòng vẽ tranh vẫn hệt như năm ngoái. Cậu dạo một vòng, đoạn đi xuống ngó thử, hắn đang bận túi bụi trong nhà bếp, xem tư thế kia quả thực có tiềm năng làm ông chồng nội trợ. Cậu ngồi dựa lên sofa, giật mình hỏi: “Đừng nói anh tranh thủ lúc em không có ở đây mà nâng cao tay nghề nấu ăn nha?”
“Chờ tí nữa thì biết, cho em hồi hộp một lát.” Hắn giơ tay chạy khỏi nhà bếp: “Mau buộc tạp dề hộ tôi, bị bắn dầu khắp người rồi.”
Chảo dầu trong bếp đã sôi lục bục, chờ thêm tí nữa thể nào cũng xảy ra hỏa hoạn, Lâm Lang hoảng gần chết, cấp tốc cầm tạp dề buộc cho hắn. Nhưng cậu sốt sắng là thế, hắn lại còn nhân cơ hội chấm mút, hôn cái chụt lên mặt cậu. Lâng Lang “a” một tiếng, chưa kịp phản ứng, hắn đã vọt vào bếp. Đoạn Lâm Lang nghe tiếng nồi niêu xoong chảo kêu loảng xoảng, cậu khiếp quá nên chạy lên lầu nhanh như chớp, khỏi nghe khỏi phiền, huống hồ ban nãy đeo tạp dề cho hắn, mặt cậu loáng cái đã đỏ bừng.
Trong thoáng giây ấy, hốc mắt tự dưng nong nóng, nháy mắt lan đến trái tim, khoảnh khắc hắn hôn lên mặt cậu, tim cũng run lên khe khẽ. Đánh giá khách quan mà nói, hắn mang tạp dề thực sự rất ra dáng, khiến tim người ta đập thình thịch mãi không thôi.