Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 201: Chương 201: Nhảy sông hồi sinh




Xuân qua đi, hè chạm ngõ. Tiết trời ngày một nóng nực, đôi khi chỉ mặc mỗi cái áo sơmi ca rô cũng thấy oi bức không chịu nổi. Lâm Lang lại bắt đầu đi làm thêm, dành ra tuần đầu tiên tìm việc dạy kèm, mỗi tuần hai lần vào thứ bảy chủ nhật, nửa tháng sau lại xin đi làm phục vụ nhà hàng, tối hàng ngày từ sáu rưỡi đến mười rưỡi, chỗ làm nằm gần trường nên cũng xem như lý tưởng. Diện mạo xuất sắc và tính cách ôn hòa mang tới cho Lâm Lang rất nhiều lợi ích, cộng thêm cậu thực sự có tài, kiểu người như vậy đi đâu cũng không lo bị mai một.

Lâm Lang những tưởng xa rời Hàn Tuấn sẽ khiến cậu khổ sở lắm, nhưng khi tách ra thật lại không đến nỗi khó chịu, ngược lại chỉ thấy hồ đồ, mờ mịt, ngay cả đau thương cũng nhàn nhạt như chẳng liên quan gì với nỗi đau. Thỉnh thoảng nhớ Hàn Tuấn quá nhiều, cậu sẽ tự nhủ rằng: “Nhớ gì mà nhớ, cũng đâu phải không thấy mặt.”

Bởi tin tưởng Hàn Tuấn, nên cũng tin mỗi một lời hắn nói, Hàn Tuấn đã bảo ngày nào đó sẽ về tìm cậu, cậu tin hắn, thành ra không hề sầu não. Nghĩ rằng chia lìa ngắn ngủi của hiện tại chính là để mai sau gắn bó càng dài lâu, thế nên dẫu nhung nhớ đau khổ đến mấy, cậu cũng cam nguyện chấp nhận.

Nhưng cậu cứ như trúng một loại độc không biết tên, hơn nữa thời gian càng lâu, triệu chứng trúng độc lại càng rõ rệt: Đầu óc không nhanh nhạy bằng trước kia, lắm lúc còn bỗng nhiên luống cuống không biết làm sao, sáng sớm bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thường cảm thấy mỏi mệt không muốn dậy. Hồi trước, từng bước trong kế hoạch tương lai của cậu luôn lấy việc Hàn Tuấn ở bên mình làm tiền đề, hiện tại hai người đột ngột tách ra, với cậu mà nói chính là biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhất thời khó thích nghi. Tránh cho bản thân suy nghĩ vẩn vơ, cậu đành buộc mình trở nên bận rộn, mỗi ngày không đi làm thuê thì cũng chôn mình trong thư viện tự học quốc tế mậu dịch. Kỳ thực cậu chưa có mục tiêu rõ ràng, chỉ muốn tranh thủ tuổi còn trẻ mà học nhiều một chút, ngộ nhỡ lên năm ba chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, vẫn nên thi một ngành khác thì tốt hơn. Cậu muốn học tiếng Anh thật giỏi, cộng thêm ít kiến thức về kinh tế mậu dịch, tương lai không chừng có thể vào công ty nước ngoài, rồi trở nên nổi bật. Đây là kế hoạch của cậu khi mới lên năm nhất, sau vài lần chết non, nó một lần nữa về với bản kế hoạch của cậu.

Sự cần cù khác thường của Lâm Lang khiến Quan Bằng chú ý, đã vậy cậu còn chẳng cúp cua nữa, Lâm Lang như vậy mới giống cái người bảo thủ nề nếp hồi trung học, song Quan Bằng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Đến cuối tuần, Quan Bằng rủ Lâm Lang đi dạo phố, bảo là đến quảng trường Vạn Đạt mua quần áo. Lâm Lang dạo này mệt muốn chết, chiều lại còn ca dạy, buổi sáng liền nằm ỳ trên giường không chịu dậy. Quan Bằng xốc chăn cù bụng cậu, Lâm Lang bị phá rối chẳng làm sao được, đành ôm chăn ngồi dậy, híp đôi mắt ngái ngủ, nói: “Đi thì đi, cậu chờ lát.”

Quan Bằng ngồi bên dưới chờ cậu thay đồ, vô tình phát hiện dưới gối cậu giấu một khung hình, bèn nhón chân cầm xuống, vừa thấy liền ngây người, hóa ra là một tấm ảnh Hàn Tuấn chụp cùng Lâm Lang. Hình như chụp vào mùa xuân, Lâm Lang ôm cổ Hàn Tuấn, môi như đang ngậm nắng. Hắn nhìn đến đờ cả mặt, Lâm Lang xấu hổ bảo: “Trả tớ mau lên, coi chừng người khác thấy.”

“Chụp lúc nào, sao cả tớ cũng không biết?”

“Cũng mới đây thôi, chụp ở Đào Lâm Sơn Trang.”

“Đẹp đó.” Quan Bằng cười, trả tấm ảnh cho cậu: “Mặc ít đồ thôi, nay nóng lắm.”

Lâm Lang mặc áo sơmi mỏng. Thời điểm dọn về từ nhà Hàn Tuấn, cậu sợ quần áo quá nhiều sẽ khiến bạn học nghi ngờ nên chỉ mang vài món tương đối rẻ, vì nghĩ Hàn Tuấn nhiều nhất đến mùa thu sẽ lại đây tìm mình, thành thử áo quần dày mùa đông chẳng đem về cái nào.

Khi con người ta thực sự để ý một chuyện gì, bất giác sẽ trở nên mê tín. Cậu sợ mang quá nhiều quần áo, ông trời sẽ nghĩ: “Con mang nhiều quần áo như vậy xem ra không định quay về trong thời gian ngắn, vậy hai người tách ra khoảng năm rưỡi đi.”

Vì là cuối tuần, phố đi bộ Vạn Đạt người đến kẻ đi, Lâm Lang chỉ đi dạo một chốc đã đau chân, lúc Quan Bằng đi thử quần áo, cậu thiếu điều ngủ gật trên ghế. Quan Bằng nom cậu mệt mỏi thấy rõ, bèn nói: “Tí nữa tụi mình đi công viên Châu Hà giải sầu đi, thời tiết hôm nay đẹp quá trời.”

Do mới tạnh mưa nên nước sông Châu Hà dâng cao, mặt nước còn rộng lớn hơn ngày thường. Hai người vịn cầu nhìn xuống, chỉ thấy những đốm nắng nhỏ vụn lóng lánh trên mặt nước xanh biếc, hàng liễu rủ hai bên bờ có chút không chân thật, rất nhiều người đang ngồi bên bờ câu cá và tán gẫu. Lâm Lang từng nghe nói rằng mỗi người đều có bản năng tử vong, nên nếu nhìn xuống từ chỗ cao, đôi khi sẽ nảy sinh xúc động muốn nhảy. Cậu nhìn đến mê muội, say sưa ngắm nước biếc sóng gợn. Quan Bằng thình lình quay sang hỏi: “Cậu biết bơi không?”

Lâm Lang lắc đầu: “Hồi nhỏ cũng từng bơi, giờ quên rồi.”

“Không sao, tớ biết, nếu cậu rớt sông thì tớ nhảy xuống cứu.” Nói đoạn, hắn chỉ chỉ mấy thuyền nhỏ giữa sông: “Tụi mình mướn thuyền nhỏ chèo một lát nha?”

Trời trong nắng ấm, thuyền nhỏ lãng đãng trên mặt sông mênh mang, nhìn thôi đã thấy vui vẻ thoải mái. Cuối tuần rất đông người đi du ngoạn, cả hai xếp hàng hồi lâu mới tới lượt. Hai người trả 20 đồng thuê một thuyền nhỏ, Quan Bằng cầm một áo phao đưa Lâm Lang: “Mặc vô đi.”

Thực ra hệ số của an toàn của loại thuyền này cực cao, ít nhất Lâm Lang chưa từng nghe ai ngồi thuyền này bị ngã, lại không có sóng to gió lớn, thuyền chẳng cách nào chèo nhanh được. Lâm Lang thấy trong số đông người đi chèo thuyền chỉ có mấy cô gái mặc áo phao, nên không muốn mặc lắm, nhưng thấy mặt sông bao la lại đâm ra sợ hãi, đành đỏ mặt khoác áo phao vào người. Thuyền cũng không cần chèo, mà có bánh xe đạp bằng chân, giảm bớt không ít sức. Quan Bằng thông cảm cậu nhiều ngày vất vả, thầu hết mấy công việc thể lực, cho cậu nằm thoải mái trên đầu thuyền ngắm phong cảnh. Gió trên sông cũng mang theo hơi lạnh, ánh nắng vàng rực làm chói mắt người, nước sông biêng biếc dập dềnh từng vằn nước, cồn nhỏ xa xa có rất nhiều cò trắng đang tản bộ. Quan Bằng cười nói: “Đi theo tớ không hối hận chứ? Phục vụ vừa chu đáo vừa cẩn thận.”

Lâm Lang cười, ngồi dậy: “Tụi mình đổi đi, tớ cũng muốn đạp một lát.”

Cậu và Quan Bằng đổi vị trí, đạp thuyền đến giữa sông thì dừng lại. Gió sông không lớn, thuyền nhỏ thong thả tự trôi đi. Lâm Lang ghé lên cạnh thuyền tạt nước chơi, Quan Bằng túm góc áo cậu: “Cậu làm vậy ngã xuống thì tiêu.”

“Mặc áo áo phao mà, sợ gì.” Tuy rằng nói vậy, nhưng Lâm Lang vẫn thành thật ngồi vào giữa thuyền, Quan Bằng phát một ca khúc bằng điện thoại, không ngờ lại là bài “Để chúng ta cùng nhấc mái chèo“. Lâm Lang phì cười, Quan Bằng cười bảo: “Mới tải trên mạng đó, thế nào, hợp hoàn cảnh lắm đúng không?”

“Hợp hợp.” Lâm Lang vừa cười vừa gật đầu, khẽ ngâm nga theo tiếng nhạc phát ra từ di động, hát vài câu rồi nói: “Năm lớp bảy trường tổ chức thi văn nghệ, lớp bọn tớ hát hai bài, trong đó có bài này nè, cuối cùng còn được hạng nhất nữa.”

Quan Bằng cười khinh bỉ: “Xoàng quá xoàng.”

“Xoàng gì mà xoàng, hồi cấp hai ai chả hát bài này?”

Năm cấp hai, mười phút trước khi vào học mỗi ngày, trường học quy định bắt buộc phải hát, hơn nữa còn phải hát thật vang, lãnh đạo trường sẽ đi tuần tra, lớp nào hát tương đối to rõ sẽ nhận được cổ vũ nhất định, ngược lại thì bị phạt bằng cách khấu trừ lệ phí hàng tháng. Cậu thấy Quan Bằng ra chiều quái gở, bèn hỏi: “Vậy các cậu hát bài gì?”

Quan Bằng bỗng ngoác miệng cười: “Ca ngợi Tổ quốc.”

Bài này lớp Lâm Lang cũng hát, với cả toàn nốt cao, rất dễ hát to và đều. Lâm Lang biết Quan Bằng đang chọc mình, liền nghiêng đầu cười, quay sang ngắm mặt sông xanh xanh. Cầu Châu Hà đã cách họ rất xa, và đang lấp lóe ánh vàng dưới tia nắng mặt trời. Cậu chợt nhớ có một hôm cậu và Hàn Tuấn lái xe ngang qua đây, cả hai cũng từng bàn nhau rằng ngày nào đó thời tiết tốt, trời ấm hơn chút, sẽ cùng tới nơi đây chèo thuyền. Khi ấy cậu bảo mình không biết bơi, còn hơi sợ nước, Hàn Tuấn liền đề nghị đi hồ bơi dạy cậu bơi, còn xấu xa nói rằng đó là cơ hội tốt để hai ta thân mật trước công chúng. Tiếc là chẳng hiểu vì sao họ trì hoãn đến giờ vẫn chưa thể thực hiện mong muốn ấy.

Lâm Lang nghĩ mà chua chát, tuy đi với Quan Bằng cũng vui, nhưng nếu cùng Hàn Tuấn tới đây không biết sẽ ra sao.

Cậu nhớ lần cuối cậu và Hàn Tuấn đến Châu Hà hình như là Trung thu năm ngoái, họ ngắm pháo hoa trên thuyền lớn. Đó là một ngày tuyệt đẹp, từ rằm tháng tám tới nay thế mà cũng ngót một năm rồi.

Quan Bằng cố ý lung lay thân thuyền, Lâm Lang bị dọa hết hồn, tưởng sắp lật thuyền đến nơi, bèn kêu khẽ một tiếng. Quan Bằng cười hỏi: “Nghĩ gì mà say sưa dữ vậy?”

“Tự dưng nhớ đến Hàn Tuấn.” Lâm Lang bất ngờ đứng lên, đứng giữa chiếc thuyền đang lắc lư: “Anh ấy không liên lạc với tớ gần một tháng rồi, nhẫn tâm quá đúng không?”

Quan Bằng căn bản không để ý cậu nói gì, thấy cậu đứng lên thì khẩn trương dịch tới gần, gọi: “Lâm... Lâm Lang...”

Lâm Lang dang hai tay, nhắm mắt cảm thụ gió sông ẩm ướt tanh tanh xẹt qua người mình, hít một hơi thật sâu như muốn áp chế cảm xúc bất ngờ bộc phát từ đáy lòng, sau đó suy sụp ngồi xuống, không dám nhìn vào mắt Quan Bằng, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc tớ vẫn nhớ anh ấy...”

Nhưng chẳng đợi Quan Bằng lên tiếng, cậu đã tự lẩm bẩm: “Cơ mà sau này tớ không nhớ anh ấy nữa. Tớ muốn dồn hết sức lực nhớ nhung lên học tập. Cứ vầy tớ không biết phải sống ra sao nữa, nhưng tớ vẫn muốn chờ anh ấy... Còn muốn chăm sóc nội.”

Quan Bằng thấy vẻ mặt cậu là lạ, trông cứ như trúng tà, bèn vừa cười vừa đưa tay huơ huơ trước mặt Lâm Lang: “Nè nè nè.”

Hai mắt Lâm Lang trống rỗng, đột nhiên cười quỷ dị với hắn, đoạn nghiêng người trượt xuống sông. Thân thuyền lắc mạnh mấy cái, Quan Bằng hét to một tiếng, lập tức nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lâm Lang, giống như áp lực đè nén lâu ngày thình lình được giải thoát. Nước sông tháng năm khiến cậu phát run vì lạnh, mấy người gần đó đều tưởng cậu bất cẩn lọt xuống sông, bắt đầu hô hào với trên bờ. Nhân viên quản lý lập tức lái ca nô “phi như bay” tới đây, Quan Bằng vươn tay gọi: “Giữ chặt tay tớ, giữ chặt tay tớ.”

Lâm Lang mặc áo phao màu cam bắt mắt, trôi lững lờ trên mặt sông, vừa cười hết ga vừa vươn tay đến. Quan Bằng dồn sức kéo cậu lên, Lâm Lang gục bên mép thuyền, nước sông lạnh làm cậu run cầm cập, song vẫn cười ngô nghê. Nhân viên quản lý gấp gáp hỏi: “Sao thế sao thế?”

Lâm Lang run bần bật, cười đáp: “Không... Không việc gì, bất cẩn té xuống nước ấy mà.”

“Lúc lên thuyền đã nhắc các cậu phải cẩn thận rồi mà, mau lên bờ thay quần áo đi.”

Hai người cũng không đạp thuyền nữa mà được kêu lên ca nô. Mọi người đều bu tới đây, Lâm Lang như chợt bừng tỉnh, quẫn bách đến đỏ bừng cả mặt. Quan Bằng choàng áo mới mua lên người cậu, kết quả nhân viên quản lý kia lại bảo: “Đồ trên người cậu ướt hết rồi, cởi ra rồi mặc.”

Song trước mặt đông người như vậy, Lâm Lang đời nào không biết xấu hổ. Quan Bằng choàng xong xuôi rồi nói: “Vầy cũng được rồi.”

Hai người lên bờ, tìm một chỗ hướng nắng mà khuất gió ngồi xuống, Lâm Lang ngồi xổm vắt nước trên ống quần, Quan Bằng lạnh mặt hỏi: “Cậu làm thế thì có ý nghĩa chết tiệt gì hả?”

Lâm Lang ngượng ngùng, cúi đầu đáp: “Tớ... lúc đó tớ cảm thấy nóng không chịu nổi nên mới... Tớ cũng không biết sao lại vậy nữa...”

Cậu chật vật quá đỗi, toàn thân ướt sũng, từng lọn tóc dính bết trên mặt, bị gió thổi qua liền rối bời đến thê lương. Quan Bằng muốn nói lại thôi, đành quay lưng đi: “Tớ canh chừng giùm cho, cởi đồ ướt ra thay đồ mới đi.”

“Quần áo cậu mới mua mà...”

“Không được nói, giờ tớ đang giận.”

Lâm Lang ậm ờ, hốc mắt ươn ướt, bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống cỏ sợ sệt hồi lâu. Quan Bằng đưa lưng về phía cậu, bực bội hỏi: “Thay xong chưa?”

Bấy giờ Lâm Lang mới đứng dậy thay đồ. Quan Bằng nhặt quần áo dưới đất, vắt nước giúp cậu rồi mắc lên cây sồi xanh kế bên. Vóc người Quan Bằng lớn hơn Lâm Lang nhiều, Lâm Lang mặc áo sơmi của hắn càng lộ vẻ gầy gò đáng thương. Quan Bằng vươn tay nắm cổ tay cậu: “Lạnh không?”

Lâm Lang lắc đầu, hốc mắt vẫn hồng hồng. Quan Bằng ngồi xuống kế bên, khẽ oán giận: “Sao hở tí là khóc vậy, hồi trước có thấy cậu như vầy đâu.”

Lâm Lang muốn nói là bị Hàn Tuấn chiều quen, nhưng nhác nghĩ tới Hàn Tuấn, trong lòng lại khổ sở khôn xiết. Cậu mím môi ngồi một chốc, đoạn duỗi người nằm xuống cỏ, ngắm trời xanh cao vời vợi, từng cụm mây trắng xốp dày, phảng phất như đang nói với Quan Bằng, cũng có thể đang nói cho mình nghe: “Về sau tớ không vậy nữa, tớ muốn sống thật tốt.”

Không có Hàn Tuấn ở bên, cậu không thể tiếp tục sống một cách yếu đuối, tùy hứng, u mê như bây giờ nữa. Không có Hàn Tuấn ở bên, cậu vẫn giống như xưa, không có gì cả, chỉ có một giấc mộng to lớn, cùng một trái tim đầy ắp chí tiến thủ. Cậu muốn biến nỗi nhớ người ấy thành động lực tiến thủ, học tập chăm chỉ, ngày ngày hướng về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.