Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 136: Chương 136: Nhung nhớ không bằng gặp lại




Nhắc đến thu hoạch lớn nhất của Lâm Lang qua chuyến đi Anh lần này, thì bên cạnh những rung cảm nơi tâm hồn, có lẽ chính là lòng tự tin được thành lập. Loại tự tin này chẳng những bắt nguồn từ việc nhận thức được sự ưu tú của bản thân (chung quy cũng do chủ nhiệm bọn họ cứ ba lần bốn lượt cường điệu rằng số sinh viên đi theo đợt này toàn là sinh viên xuất sắc nhất), mà còn là lời khẳng định cực lớn với cậu.

Lúc còn ở trường, đương nhiên cũng có người nước ngoài khen Lâm Lang nói tiếng Anh hay, nhưng Lâm Lang cất bước chậm, ít nhiều vẫn cảm thấy trong mấy câu tán dương có một chút khích lệ. Cậu quả thực có năng khiếu trên phương diện ngôn ngữ, thầy cô cũng bảo cậu học nhanh, song Lâm Lang luôn không tự tin với ngữ cảm khẩu âm của mình lắm. Tuy nhiên, trong thời gian ở Anh, chủ nhiệm giao cậu gánh vác đến mấy buổi diễn thuyết quan trọng, cậu lập tức ý thức được tiếng Anh của mình thực sự rất tốt. Nhận thức ấy khiến cõi lòng căng thẳng của cậu thả lỏng không ít, trở nên hay nói hơn, nhất là nửa cuối tháng về sau, cậu tận dụng triệt để cơ hội hiếm hoi được thực tập tại chỗ. Nói theo lời chủ nhiệm, thì là tự tin sáng sủa, đậm chất hào hoa phong nhã của sinh viên đại học đương thời.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tháng ngày tươi đẹp mà ngắn ngủi trôi qua trong chớp mắt, vào ngày cuối cùng tại Anh, mọi người đều dự định ra ngoài mua ít đồ lưu niệm mang về, đại khái cũng chả biết lúc nào mới có lần sau, biết đâu chừng cả đời chỉ có lần này thôi. Từ hôm trước Lâm Lang đã khổ não chẳng biết mua gì, cậu muốn mua chút quà cho bà nội, bác với cô. Đồ ăn dĩ nhiên không được, còn nếu mua đồ lưu niệm văn nghệ quá thì họ tuyệt đối không hiểu, cũng chưa chắc sẽ thích, hơn nữa giá cả phải hợp lý, bằng không quà có đẹp mấy cũng bị cằn nhằn xài tiền phung phí. Cậu lượn một vòng, cuối cùng vẫn mua vài món quà theo gợi ý của Mạc Tiểu Ưu. Thời điểm trở về, Mạc Tiểu Ưu lấy ra một cái hộp nhỏ tinh tế trong túi mua sắm của cậu: “Đây là gì thế, mình xem được không?”

“Không có gì, trang sức ấy mà.” Lâm Lang cười nhận lấy, không có ý mở cho cô xem. Mạc Tiểu Ưu cười ngọt ngào, lắc lắc gói to trong tay: “Mình mua nhiều lắm, có một phần cho bạn nữa đó.”

“Cho tôi?” Lâm Lang vừa giật mình vừa xấu hổ, vì cậu chẳng mua gì cho Mạc Tiểu Ưu cả: “Mua cho tôi làm chi, cũng có phải tôi không đi đâu.”

Mạc Tiểu Ưu cười mỉm: “Biết ngay bạn không muốn nhận mà, yên tâm đi, mình xạo bạn thôi.”

Nói đoạn, cô chạy lên trước, Lâm Lang lúng túng, đứng phía sau ngượng ngập cả buổi.

Ngày về vừa hay là 18/11, đến trường đã là buổi chiều, Lâm Lang vừa tắm xong đi ra, Cao Chí Kiệt đã gọi điện tới: “Lại đây lẹ lên, đang chờ cả ở quán “Thập Lý Hương” nè.”

Lâm Lang mới nghe chữ “cả”, tim liền nảy lên tận cổ họng, cậu toan hỏi lại, Cao Chí Kiệt đã cúp máy. Cậu đứng ngồi không yên, vội vàng thay quần áo, đang đứng trước gương chải đầu thì Mã Quốc Vĩ cùng phòng cười hỏi: “Ô, tính đi gặp ai đây, trang điểm kỹ thế?”

Lâm Lang cười gượng, không đáp. Cậu thấp thỏm bất an suốt dọc đường, lại cảm thấy Cao Chí Kiệt chưa đến mức sẽ lừa mình mời Hàn Tuấn tới đây, không thì kinh hỉ hơi lớn rồi. Thời khắc đẩy cửa vào, cậu cơ hồ muốn chạy trối chết, vô rồi mới phát hiện chỉ tổ tự dọa mình, trong phòng có mỗi Cao Chí Kiệt với Quan Bằng. Cậu hơi ngớ ra: “Sao hai người lại cùng chạy đến đây?”

Cao Chí Kiệt cười nói: “Thì chúc mừng sinh nhật cậu chớ sao, biết cậu không ưa người lạ nên hú anh em cậu đến, mau mau, đồ ăn kêu lâu lắm rồi đấy, nãy giờ ngồi chờ cậu không.” Dứt lời, hắn liền sáp lên: “Một tháng hổng gặp nhớ chết tôi rồi, nhanh lại đây ôm phát nào.”

Lâm Lang cười lớn ôm hắn một cái, kéo ghế dựa ngồi xuống: “Sao không gọi Tô Y Nhiên nữa?”

Quan Bằng nhún nhún vai: “Có nhỏ ở đây mắc công cậu như ngồi trên đống than nữa.”

Cũng đúng, Lâm Lang gặp nữ sinh rất dễ khẩn trương, hiện tại từng trải hơn, bề ngoài xem như tự nhiên phóng khoáng, nhưng thâm tâm kỳ thực vẫn căng thẳng, đây cũng là điều Quan Bằng thấy được. Cao Chí Kiệt nhanh nhẹn gắp mấy đũa đồ ăn cho cậu: “Ăn lẹ lẹ đi, lót dạ dày xong còn phạt rượu.”

Lâm Lang nghe thế, lập tức lia mắt qua Quan Bằng.

“Giờ tớ không giúp cậu được, cùng lắm cậu xỉn quá thì tớ cõng về, đằng nào cũng chả có mấy lạng thịt, nhẹ hơn cả Tô Y Nhiên.”

Lời này rốt cuộc chọc điên Lâm Lang, cậu là tên chết vì sĩ diện, bèn cầm rượu rót hết. Cao Chí Kiệt “a” một tiếng, giằng lại, cười bảo: “Giỡn thôi giỡn thôi, tôi cũng không uống rượu, ai lại bắt cậu uống.”

Lâm Lang ương bướng không nghe, quyết chí vãn hồi tôn nghiêm nam tử hán của mình, trên bàn uống không ít, tuy không bằng Cao Chí Kiệt với Quan Bằng, nhưng cũng ngà ngà say. Lâm Lang uống say cái là bắt đầu lảm nhảm. Cao Chí Kiệt có phần kinh ngạc, Quan Bằng vừa cười trộm vừa nói: “Nó vậy đó, trước mặt người ngoài với người nhà cứ như hai người khác nhau, quen là ok.”

Cao Chí Kiệt chỉ thấy Lâm Lang như vầy rất dễ thương, có tính tình trẻ con mà độ tuổi này nên có, đâu như bình thường, dầu mồm mép lém lỉnh, nhưng vẫn mang cảm giác thận trọng kín kẽ. Lâm Lang luôn yêu cầu cực cao với ngôn hành cử chỉ, đặc biệt khách sáo trước mặt người lạ, thành thử nom cậu bây giờ, Cao Chí Kiệt cảm thấy vừa mới mẻ vừa thú vị. Lâm Lang thao thao bất tuyệt, kể về những điều nghe và chứng kiến được ở Anh, hưng phấn mà vương chút tiếc nuối. Lúc cắt bánh, Quan Bằng đột nhiên móc di động ra: “Lâm Lang nhìn đây nhìn đây nè, tớ chụp tấm ảnh kỷ niệm.”

Lâm Lang đang bê bánh ăn mấy đóa hoa nhỏ trên đó, say bí tỉ dòm qua, Cao Chí Kiệt bên cạnh bỗng nhiên bốc bánh quệt lên mặt cậu. Lâm Lang hét ầm lên, Quan Bằng và Cao Chí Kiệt lại cười ha ha: “Cái này đẹp đó đẹp đó, nhớ gởi qua QQ cho tôi nha.”

Lâm Lang rút giấy ăn lau mái tóc dính đầy kem, vừa bực vừa buồn cười: “Trên đầu cũng dính một đống rồi.”

Quan Bằng xấn lại gần: “Đâu xem xem nào.”

Đoạn, hắn lập tức đến gần, Lâm Lang giật bắn người, song không kịp nữa rồi, Quan Bằng đã lấy bánh trét lên mặt cậu. Lâm Lang rốt cuộc hết nhịn nổi, cười sặc sụa né sang một bên: “Hai người các ngươi dám hè nhau chơi ta!”

Cơm no rượu say, hai người đều cầm giấy ăn lau kem hộ cậu, Cao Chí Kiệt cười nói: “Về nhà tắm là xong.”

“Sớm muộn gì tôi cũng báo thù.” Lâm Lang chà tai ra khỏi quán ăn, bên ngoài có khá đông người, thấy bộ dạng ấy của cậu đều nở nụ cười thiện chí. Cao Chí Kiệt đậu xe bên ngoài, Lâm Lang túm lấy hắn: “Anh uống lắm thế còn lái xe nổi không?”

Cao Chí Kiệt lờ đờ chỉ tài xế trên ghế lái: “Có lái xe rồi thây.”

Lâm Lang lại gần nhìn thử, quả nhiên đúng vậy, bấy giờ mới đỡ Cao Chí Kiệt vào. Cao Chí Kiệt dựa lên cửa sổ, nói: “Sinh nhật vui vẻ hen.”

Lâm Lang gật gật đầu: “Về đừng quên uống nhiều canh chút.”

Cao Chí Kiệt phẩy tay, xe liền lái đi. Quan Bằng đút tay vào túi, bảo: “Mình đi thôi... sáng sớm nay tớ có gởi tin chúc mừng sinh nhật đó, cậu đọc chưa?”

“Cậu gởi sáu tin liên tục, không thấy mới lạ?” Lâm Lang cười vươn vai, rồi thình lình ngẩn ra.

“Sao thế?”

“Oa oa.” Lâm Lang chợt “oa” hai tiếng, luống cuống lấy di động trong túi ra. Quan Bằng cười sáp qua: “Ai vậy ai vậy?”

Mặt Lâm Lang tối sầm, tức khắc tắt di động, thả lại vào túi: “Tớ tưởng điện thoại kêu chứ.”

Quan Bằng nhoẻn cười, hai người đến trước khu ký túc xá nữ, Quan Bằng đột nhiên dừng bước: “Làm sao đây, nhớ chị dâu của cậu rồi.”

Lâm Lang phì cười: “Gọi điện kêu nhỏ xuống đi, tớ về trước.”

Quan Bằng cười hắc hắc: “Vậy cậu về trước nhé? Đừng ngủ vội, đợi tớ mua trái cây lên.”

Lâm Lang vẫy vẫy tay, một mình đi về hướng ký túc xá nam. Lúc này không mấy ai đến nhà hai, trên đường chỉ loe ngoe vài người, có một đôi tình nhân, hai nữ sinh chạy bộ, cộng thêm hai ba người độc hành. Cậu móc điện thoại ra, đèn đường chiếu sáng mi mắt cậu, phản chiếu màn hình tối thui.

Cậu buộc phải thừa nhận, cả ngày nay cậu luôn ngóng trông điện thoại của một người, dẫu biết không tốt không nên, song vẫn chờ mong, có mấy lần tưởng lầm di động đang reo nữa chứ.

Người ấy, hẳn vẫn nhớ rõ sinh nhật của mình đúng không? Là quá bận làm việc nên quên, hay dù rằng nhớ rõ cũng không muốn đến tìm mình? Cậu nắm điện thoại cất bước về ký túc xá, di động lại bất ngờ vang lên đúng lúc này, cậu mừng rỡ cầm lên nhìn, té ra là Quan Bằng.

Lâm Lang nhịn không được cười, mím môi hỏi: “Sao?”

“Quên hỏi cậu, có phải cậu ăn quýt dễ bị nóng trong hông?”

“Ờ.”

“Vậy tớ mua táo về... Tô Y Nhiên ra rồi, cúp đây... đừng ngủ nha.”

“Biết rồi.” Lâm Lang vừa cười vừa tiến lên trước, đột nhiên có người chắn trước người cậu, suýt nữa đụng vào nhau. Cậu tức tốc cúi đầu xin lỗi, cơ mà người nọ vẫn cố ý chặn đường cậu, lách qua mấy lần không xong, rốt cuộc nhịn không được, bèn che điện thoại rồi ngước mắt lên: “Thật xin lỗi...”

Cậu ngây ngốc nhìn người đối diện, cõi lòng đắng chát, chua chua, mùi vị khó tả thành lời.

Bọn họ đã tròn trĩnh, ròng rã một tháng lẻ tám ngày không gặp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.