Cao Chí Kiệt áp sát mũi cậu: “Thân hình cậu nhỏ nhắn tuấn tú ngần này, đã vậy còn da mỏng thịt mềm, nhớ chú ý một chút nha. Rủi bữa nào đó Hàn Tuấn nghẹn quá đâm ra nóng nảy, hủy luôn cậu thì sao.”
Lâm Lang hãi tới mức há hốc miệng: “Anh ta... anh ta hủy tôi thế nào được... Tôi đâu phải con gái...”
Quách Đông Dương và Cao Chí Kiệt nhất tề cười ha ha, Cao Chí Kiệt bị sặc rượu, ho khan nửa ngày, mặt đỏ bừng: “Nhóc hai lúa cũng có chỗ tốt đấy chứ, thật ngây thơ quá chừng!”
Quách Đông Dương nhìn Lâm Lang đầy thâm ý, vẫy tay bảo: “Cậu lại đây, tôi cho cậu biết đàn ông hủy đàn ông thế nào.”
Lâm Lang nhớ tới sự kiện trên xe hơi vừa rồi, trong lòng thực sự lo lắng, bất chấp xấu hổ mà đưa tai đến gần. Cao Chí Kiệt thấy Quách Đông Dương cười có chút gian trá, mặt mũi giật giật nhưng không nói gì. Lâm Lang thình lình đứng phắt dậy, sắc mặt đỏ hồng. Hàn Tuấn đúng lúc đi sang, cười hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Thân thể Lâm Lang run lên, thấy Hàn Tuấn thì vắt chân bỏ chạy ra ngoài.
Bấy giờ Quách Đông Dương không cười nữa, Hàn Tuấn liếc hắn một cái, cấp tốc đuổi theo. Cao Chí Kiệt sung sướng khi người gặp họa: “Chơi quá trớn rồi anh giai, người của Hàn Tuấn mà cũng dám tính kế.”
Quách Đông Dương sầm mặt, hớp một ngụm rượu: “Bảo bối cỡ ấy đặt ở chỗ Hàn Tuấn thật quá đáng tiếc.”
Chả ai bà tám hơn Cao Chí Kiệt, hắn nhanh nhảu dựa qua: “Lâm Lang sao lại là bảo bối?”
“Mông cong, eo thon, mặt mũi cũng xinh đẹp, quan trọng là thuần khiết, vừa thẹn thùng cả người đã ửng hồng, dạng như vậy trên giường là ngon nhất.”
Cao Chí Kiệt nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ: “Đuôi hồ ly lộ ra rồi ha, em bảo này, từ lúc mới quen đã thấy ánh mắt anh nhìn cậu ta không đúng rồi. Cơ mà anh nên biết, Lâm Lang đến từ nông thôn đấy, chơi không nổi đâu.”
Quách Đông Dương cười lạnh một tiếng: “Cậu đi mà nhắc Hàn Tuấn ấy, bằng không Lâm Lang sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay cậu ta.”
Cao Chí Kiệt toan hỏi rõ, Quách Đông Dương đã ra ngoài, trông tư thế có chút cô đơn. Quách Đông Dương là đồng tính, bọn họ cũng mới biết mấy năm gần đây thôi, nhưng dẫu sao cũng là huynh đệ từng lăn lộn với nhau, chẳng ai tỏ ra kiêng kỵ, còn đùa giỡn bảo hắn nghẹn riết trong quân đội nên sinh tật xấu. Sinh hoạt cá nhân bao năm qua của Quách Đông Dương rất loạn, bọn họ chơi đùa nhiều người, nào có mấy khi thật lòng thật dạ, càng miễn bàn đến chuyện ai đó phải lòng nhau.
Bên ngoài đã lên đèn rực rỡ, xe cộ qua lại như dệt cửi trên đường. Hai chân Lâm Lang phóng vun vút, chạy một mạch như điên theo lối đi bộ. Hàn Tuấn thở hổn hển, gọi: “Lâm Lang!”
Lâm Lang nghe lại chạy càng nhanh, Hàn Tuấn bất chợt hô to: “Quên việc ảnh chụp rồi hả?”
Lâm Lang lảo đảo suýt ngã quỵ xuống đất, Hàn Tuấn thừa dịp chạy lên bắt cậu, Lâm Lang muốn giãy thoát, Hàn Tuấn liền túm cổ áo cậu lôi vào hẻm nhỏ: “Xảy ra chuyện gì, Quách Đông Dương nói gì với em?”
“Lúc nãy ở trên xe... có phải anh muốn... muốn...”
“Phải.”
Mặt Lâm Lang đỏ bừng bừng: “Biến thái!”
Hàn Tuấn nắm chặt cằm cậu, ép cậu nhìn mình: “Tôi thích em thì có gì sai? Hửm? Tôi biến thái sao? Hửm?”
Lâm Lang tránh không thoát, cằm bị hắn bóp đến phát đau: “Nhưng tôi không thích anh.”
Hàn Tuấn híp mắt, Lâm Lang thấy tình thế không ổn, liều mạng chạy ra ngoài, một tay Hàn Tuấn ấn đầu cậu lên tường, không đợi Lâm Lang giãy giụa đã cúi đầu hôn, điên cuồng gặm cắn đôi môi đóng chặt: “Há miệng... ngoan nào...”
Tiếng thở dốc của hắn vào tai Lâm Lang chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, cậu cố hết sức giằng co, tay người nọ đang nắm cằm cậu đột nhiên bóp mạnh, Lâm Lang “ah” một tiếng, đầu lưỡi Hàn Tuấn nhoáng cái duỗi vào, cuốn lấy cậu dây dưa đùa giỡn bằng mọi thủ đoạn. Lâm Lang ngây ngô nào phải đối thủ của kẻ lão luyện tình trường, thoáng chốc đã bị người nọ mút hôn đến nhũn cả người, phát ra tiếng rên khó nhịn. Bàn tay Hàn Tuấn bỗng trượt vào cổ áo cậu, nắm lấy đầu nhũ đã sớm động tình. Toàn thân Lâm Lang nháy mắt cứng đờ, lửa nóng bùng cháy trong cơ thể, tựa như sẽ chết ngay tức khắc. Dường như người nọ muốn cậu cả đời cũng không quên được nụ hôn này, nụ hôn cuồng dã mà thâm tình, liên tục biến hóa góc độ và lực đạo. Hai bờ môi chia lìa được gắn kết bởi sợi chỉ bạc, Lâm Lang bật khóc nức nở: “Anh đừng... A...”
Người nọ thở phì phò, hỏi: “Còn dám trốn không?”
Lâm Lang tận lực lắc đầu, thân mình run rẩy liên hồi: “Không... không dám...”
Hàn Tuấn đẩy mạnh thân dưới về phía trước, đẩy tới mức Lâm Lang phát run: “Lần sau còn dám làm thế, tôi chơi chết em!”