Lâm Lang biết lần này hai người đã cắt đứt triệt để, kết quả ấy rõ ràng không phải điều cậu muốn, cậu chẳng qua bị ép buộc đến nóng nảy mới tàn nhẫn như vậy, dùng chính tình cảm người nọ dành cho mình làm vũ khí bảo hộ, còn kiêu ngạo đâm trả.
Một tuần cứ thế trôi qua trong vô thức, thoáng cái đã tới cuối tuần, tối thứ sáu Cao Chí Kiệt đã gọi điện tới ký túc xá nhắc cậu chuẩn bị. Lâm Lang chửi Cao Chí Kiệt một trận qua điện thoại, làm Cao Chí Kiệt đêm đó phải tự dẫn xác đến nhận lỗi, nói mình say rượu nên nhất thời lanh mồm lanh miệng, kể Lâm Lang nay đã khác xưa, được cả nam sinh theo đuổi. Lâm Lang biết Cao Chí Kiệt là kẻ không giữ nổi bí mật, chỉ có thể trách mình xúc động đi nói cho hắn, thôi thì đằng nào cậu với Hàn Tuấn cũng thành vậy rồi, coi như chấm dứt hẳn lưu luyến của cả hai.
Lâm Lang tưởng đi leo núi bình thường, hôm sau chỉ đeo một ba lô nhỏ. Xe chạy thẳng đến đường cao tốc, mất hai tiếng mới tới nơi. Cậu cứ ngỡ chỉ đi Nam Sơn, ai dè chạy xa dữ vậy đâu, nhưng ngọn núi này đúng là đặc biệt, nơi nơi toát ra hương vị hiểm trở tươi đẹp, thậm chí không khí cũng mát mẻ trong lành. Cao Chí Kiệt mở cốp xe, thoăn thoắt lôi ra mấy túi đồ, Lâm Lang cười hỏi: “Leo núi thôi mà, sao phải huy động kinh vậy, mang nhiều trang bị thế làm gì?”
Quách Đông Dương kế bên cười nói: “Leo núi cái gì, đây là hoạt động do một câu lạc bộ leo núi tổ chức đấy.”
Cao Chí Kiệt nghe xong liền cười hì hì: “Tôi mà nói leo núi bằng dây cáp thì đời nào cậu chịu đến, khoan chửi tôi nha, cậu không muốn chơi thì đi dạo quanh đây cũng hay mà, non xanh nước biếc, chả hơn rúc trong ký túc xá à?”
Lâm Lang giúp mở thùng, vừa nhấc đầu đã sợ hết hồn, vì cậu thấy Hàn Tuấn đang bước xuống từ một chiếc xe 16 chỗ, đã thay xong trang phục leo núi. Hàn Tuấn thấy cậu cũng hơi giật mình, song mắt dời đi rất nhanh. Lâm Lang hỏi nhỏ Cao Chí Kiệt: “Sao anh không nói cả Hàn Tuấn cũng đi?”
Cao Chí Kiệt cười gian nhìn cái người đằng xa kia, quay đầu đáp: “Tôi muốn làm người hòa giải mà, hai người cứ vậy riết, tôi kẹp ở giữa lúng túng gần chết.”
Lâm Lang hơi cáu, chẳng nói chẳng rằng cúi đầu thu dọn đồ đạc. Cao Chí Kiệt nhìn ra cậu bất mãn, bèn cười khì: “Lâm Lang cũng thử đi, leo núi vừa kích thích vừa vui, cậu mà thử bảo đảm mê liền.”
Lâm Lang cười cười không đáp, lông mày thanh tú thoáng nhíu lại. Cậu thấy người nọ liên tục nhìn về phía này, trong lòng xấu hổ kinh khủng, chuyện kia vừa phát sinh chưa đầy một tuần, cậu lấy đâu ra mặt mũi sang chào hỏi Hàn Tuấn, nhưng lề mề mãi chỉ tổ khiến người khác sinh nghi, hiển nhiên có chút thầm oán Cao Chí Kiệt. Cao Chí Kiệt nhất quyết không tha, giữ chặt tay cậu: “Thử đi thử đi mà, nếu sợ quá thì tôi canh chừng bên cạnh cậu.”
Khiến hắn bất ngờ là Lâm Lang thế mà gật đầu đồng ý, mím môi nói: “Té tàn phế anh chịu trách nhiệm.”
Nếu cậu đứng dưới rảnh rỗi không làm gì, chỉ nhìn đám Cao Chí Kiệt leo núi thì khó tránh không đối mặt với hắn, chi bằng thử leo núi, làm bộ bận leo trèo cho qua chuyện.
Cao Chí Kiệt mừng húm, vội vàng gật đầu: “Yên tâm, tỷ lệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gần như bằng không mà.”
Lâm Lang thay quần áo xong, Cao Chí Kiệt cười khen: “Hợp quá trời.”
Lâm Lang thấy hết thảy rõ ràng là chuẩn bị cho mình, trong lòng càng tức hơn. Cao Chí Kiệt muốn lại giúp cũng bị cậu đẩy ra, Cao Chí Kiệt hết cách, đành phải gọi một đội viên leo núi chuyên nghiệp đứng bên hướng dẫn cậu.
Leo núi nào phải môn thể thao bình thường, mạo hiểm kích thích là đặc trưng cơ bản của nó. Đây lại là vách núi tự nhiên, càng có tính khiêu chiến hơn vách núi do con người tạo nên. Nắm, móc, đạp, bước dài... thiếu một kỹ xảo cũng không được. Huấn luyện viên của Lâm Lang kiểm tra toàn bộ thiết bị bao gồm đai an toàn, móc leo núi, khóa an toàn, bộ dây thừng, nón bảo hiểm, giày leo núi và túi bột Mg cho cậu. Lâm Lang phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, nhất là Hàn Tuấn, ánh mắt cơ hồ dán chặt lên người cậu, thế là bắt đầu cuống lên.
Bọn họ đều là dân leo núi bằng dụng cụ chuyên nghiệp, mỗi Lâm Lang là tay mơ phải leo với dây thừng. Đã có mấy người trèo lên trước, khi đến lượt Lâm Lang trèo lên, Cao Chí Kiệt chỉ đứng bên dưới nhìn đầy khẩn trương. Hàn Tuấn gần như xuất phát cùng lúc với cậu, nhưng chả mấy chốc đã vứt cậu lại đằng sao. Lâm Lang leo một hồi đã thấy cố sức, bèn dựa vào khóa an toàn và dây thừng nghỉ ngơi. Cao Chí Kiệt vừa cười vừa leo lên, ngẩng đầu hỏi: “Cậu có sao không?”
Lâm Lang cười cười, cậu có chứng sợ độ cao nhẹ, sắc mặt không tốt lắm. Song đây quả là môn thể thao rất kích thích, thâm tâm cậu có chút nhiệt huyết sôi trào, mặt mày nóng hổi đẫm mồ hôi. Mắt thấy Cao Chí Kiệt sắp đuổi kịp, cậu cười ha ha, nỗ lực leo lên trên. Người hưng phấn thì tiềm lực cũng phát huy, leo mấy mét mới phát hiện Hàn Tuấn đã dừng lại và đang nhìn cậu từ phía trên. Cậu hoảng hốt, dưới chân trượt một phát, cả người liền lơ lửng. Lần này cậu bị hù tới mức mặt mũi tái mét, quơ quào vài cái giữa không trung, Cao Chí Kiệt cuống quýt hô: “Cậu đừng lộn xộn!”
Lâm Lang lập tức thành thành thật thật, đến thở mạnh cũng không dám, giờ mà té xuống thì chẳng toi cũng tàn đúng không?
Bấy giờ, phía trên đột nhiên có người hô hoán một tiếng, Lâm Lang thầm sởn tóc gáy, nhịn không được thoáng run lên, sau đó nghe tiếng đá rơi xuống, mỏ neo trên đỉnh buông lỏng, cậu cũng rơi xuống theo.
Dây thừng cấp tốc lao xuống vài giây thì khựng lại, Lâm Lang bị chấn đến rên thành tiếng, ngẩng đầu liền thấy gương mặt trắng bệch của người nọ: “Lâm Lâm, em đừng sợ“.
Lâm Lang ngơ ngác ngửa đầu, thấy thân thể Hàn Tuấn cũng treo giữa không trung và đang nắm chặt dây thừng, vì xung lực nên hai tay bị dây rạch chảy máu. Dây thừng cả hai cách gần một mét, là Hàn Tuấn nhào tới đây. Cậu chẳng dám cử động mảy may, ngẩng đầu nói: “Tôi không sợ.”
Cao Chí Kiệt đã sớm bị dọa tới biến sắc, hấp tấp leo lên. Đám người ba chân bốn cẳng đưa Lâm Lang xuống đất, Cao Chí Kiệt điên tiết chửi thẳng: “Sao lại thế này, mấy người đóng neo kiểu gì vậy hả?!”
Thời điểm hai chân chạm đất, Lâm Lang mới nhớ tới Hàn Tuấn, vội quay đầu, nhưng chỉ thấy Hàn Tuấn cau mày đi vào một chiếc xe. Lâm Lang ngây dại, nhìn một đoạn dây thừng thấm đẫm máu nằm trên đất, trông mà phát hoảng.
Xe chạy đi rất nhanh, Lâm Lang đứng ngây ngốc tại chỗ, vẫn chưa phục hồi tinh thần từ nỗi kinh hoàng phải đối mặt với sự sống chết. Cao Chí Kiệt nhận được một cuộc gọi, bèn đưa di động cho cậu: “Là Hàn Tuấn.”
Lâm Lang vội nhận lấy, chưa mở miệng đã bật khóc. Ở đầu kia, người nọ sốt ruột hỏi: “Sao vậy, bị thương à?”
Lâm Lang nức nở lắc đầu, bỗng dưng ý thức được hắn căn bản không thể nhìn thấy, lập tức cất giọng nghẹn ngào: “Tôi không sao, còn anh thế nào rồi, tôi thấy anh chảy nhiều máu lắm.”
Đầu kia hít một hơi thật sâu, dừng một lát mới nói: “Không việc gì, giờ họ đang chở tôi tới bệnh viện. Tôi cúp máy đây, em đừng leo nữa, bảo Cao Chí Kiệt tranh thủ đưa em về đi.”
Lâm Lang còn muốn nói thêm, hắn đã ngắt máy. Cậu khóc thút thít trả điện thoại cho Cao Chí Kiệt, Cao Chí Kiệt cũng chưa hết hoảng hồn, cười bảo: “May không xảy ra chuyện lớn, cậu khóc cái gì. Đừng khóc nữa.”
Lâm Lang thẫn thờ như quăng mất một nửa hồn phách. Cao Chí Kiệt chở cậu về ký túc xá, Lâm Lang đứng ngồi không yên, khó khăn lắm mới chờ được đến tối, Cao Chí Kiệt quay lại nói Hàn Tuấn chỉ bị thương, thân mình không có gì đáng ngại. Lâm Lang muốn đến bệnh viện thăm hắn, Cao Chí Kiệt bèn nói: “Mai anh ấy xuất viện rồi, cậu thăm gì mà thăm. Thôi được rồi, ảnh còn đặc biệt dặn dò, bảo cậu đừng lo lắng nữa đấy.”
Lâm Lang đoán Hàn Tuấn không muốn cậu đi thăm hắn, thành ra chẳng nói thêm gì. Lúc ngủ vẫn nằm mơ rồi sợ đến toát mồ hôi lạnh, tỉnh lại thì trằn trọc trăn trở, trong đầu tràn ngập hình ảnh đoạn dây thừng đẫm máu, không tài nào ngủ được.