Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 192: Chương 192: Tấm ảnh chụp chung quý giá




Hàn Tuấn muốn hôn một chút, nhưng Lâm Lang đã mở cửa xe ra ngoài, đứng trên vỉa hè vẫy tay với hắn. Hắn vặn cửa sổ xuống, cười hỏi: “Sáng nay có một môn thôi đúng không, mười rưỡi tôi tới đón em.”

Lâm Lang không nghe rõ, hắn đành phải nói lại một lần, Lâm Lang cúi xuống gần cửa xe: “Anh không đi làm hả?”

“Việc công ty có thể sắp xếp linh hoạt, em không cần lo. Dặn rồi đấy, mười rưỡi lại đây đón em, đừng có mà chạy mất dạng.”

Lâm Lang gật đầu, sau đó vòng qua bụi hoa đi về hướng trường học. Hàn Tuấn quay đầu xe, nâng mắt nhìn thoáng qua Lâm Lang, vừa thấy liền sợ hết hồn, té ra Lâm Lang treo ba lô lên hàng rào sắt và đang vụng về leo lên, coi bộ muốn nhảy qua.

Lâm Lang sĩ diện muốn chết, loại chuyện leo rào này trăm năm mới có một. Hàn Tuấn thấy vô cùng mới mẻ, nhịn không được bật cười. Lâm Lang leo qua hàng rào xong cũng thấy được hắn, bèn vừa cười vừa vẫy tay, hô: “Sao anh còn chưa đi?”

Hàn Tuấn bật cười ha ha, vừa đánh lái vừa phất tay. Lâm Lang mới lấy ba lô xuống đã nghe tiếng chuông lên lớp, cậu xách ba lô chạy về hướng khu phòng học, trên sân thể dục cũ phủ kín tro bụi, nước đọng thành từng vũng giữa đám cỏ dại, cậu đành phải vòng qua con đường vẫn hay đi. Nhưng không đi tắt lại tốn thêm hai ba phút, cậu thở hồng hộc chạy đến bãi đất trống trước tòa nhà dạy học, di động trong túi chợt vang lên, cậu vừa chạy vừa móc điện thoại ra. Nắng trời chói lọi, nhìn không rõ màn hình, cậu nhấn tắt rồi chạy tiếp về hướng lớp học. Đến nơi, giáo viên đã bắt đầu giảng bài, cậu rón rén chuồn vô từ cửa sau, ngồi xuống dãy cuối cùng. Đây là lớp Chính trị học chung, Quan Bằng cũng có mặt, vừa thấy cậu liền canh me lúc giáo viên không chú ý mà lom khom di chuyển xuống dãy cuối, nhỏ giọng hỏi: “Sao đến trễ vậy? Xuân khốn hả?”

*xuân khốn: thời tiết mùa xuân dễ khiến con người ta mệt mỏi, buồn ngủ

Lâm Lang vừa lật sách vừa thì thào: “Dậy trễ... Không phải cậu nói thiếu ngủ nên cúp lớp sáng nay hả, sao giờ đã dậy rồi?

Quan Bằng cười hắc hắc hai tiếng: “Thì tại sắp thi chuyên bốn còn gì?”

Lâm Lang giật cả mình, hỏi: “Cậu mới năm hai đã muốn thi rồi sao?”

“Không phải tớ thi, mà là Tô Y Nhiên, nhỏ tính năm nay thi thử một lần, muốn tớ dậy luyện đọc chung... Mạc Tiểu Ưu cũng thi đó, cậu thi không?”

“Sao tự dưng hỏi vậy?”

“Không phải, ý tớ là cậu học tiếng Anh cũng khá lắm mà, mấy nhỏ ấy đều thi thử, sao cậu lại không?”

“Tớ bỏ lỡ thời gian đăng ký nên không thi được nữa, thôi sang năm đi, tớ thấy tiếng Anh của mình sắp thoái hóa tới nơi rồi...”

“Cái bạn dưới kia, không được nói chuyện.”

Giáo viên trên bục đột nhiên trừng xuống đây, Lâm Lang thoáng cái đỏ mặt, ngượng ngùng giật tay áo Quan Bằng. Quan Bằng ngồi thẳng lên, yên được tí đã lại nghiêng qua, nói khẽ: “Cuối tuần này lớp bọn tớ định đi chơi xuân, cậu đi không?”

Lâm Lang chẳng dám nói lời nào, nhưng Quan Bằng chưa chịu buông tha, nhẹ nhàng kéo cậu một cái. Lâm Lang đành vừa nhìn chằm chằm giáo viên vừa đáp: “Lúc này đi chơi xuân có phải hơi trễ rồi không?”

“Đúng là hơi trễ, nhưng giờ nhiệt độ đang tốt, không lạnh không nóng, hoa cũng nở hết rồi.”

Lâm Lang ngẫm một hồi, thiết nghĩ có đi chơi cũng không muốn đi cùng bạn học, giá được đi đôi với Hàn Tuấn thì hay biết mấy, song cậu nào dám nói ra, sợ Quan Bằng mắng cậu thấy sắc quăng bạn: “Tớ chả đi đâu, lớp các cậu đi chơi tớ theo làm chi.”

Quan Bằng hơi thất vọng, cất giọng thầm oán: “Giờ một tuần tớ chẳng thấy mặt cậu mấy lần, bộ cậu bận dữ vậy hả?”

Lâm Lang xấu hổ quay mặt đi, Quan Bằng lại khom lưng lên trước ngồi, chỉ chừa cho cậu mỗi cái gáy. Trong lòng Lâm Lang áy náy khôn xiết, vươn tay đập đập lưng Quan Bằng, Quan Bằng vặn vẹo vài phát nhưng vẫn không ngoảnh lại. Lâm Lang cũng ngại tiếp tục quấy rầy hắn. Môn Chính trị chẳng có gì thú vị, cậu lấy di động ra xem giờ mới phát hiện tin nhắn nhận được lúc chạy vào tòa nhà dạy học, là Cao Chí Kiệt gửi: “Trưa nay rảnh không?”

Cậu không biết tí nữa tan học Hàn Tuấn sẽ dẫn mình đi đâu và mất bao nhiêu thời gian, nên bèn trả lời: “Chắc không rảnh đâu, Hàn Tuấn bảo lát nữa tới đón tôi.”

“Vậy chiều tôi đến tìm cậu, chiều cậu có mấy môn?”

“Một môn, bốn giờ xong.”

“Bốn giờ tôi đến... Đừng có rảnh cái là dính lấy Hàn Tuấn, coi chừng mắt thẩm mỹ của hai người kiệt sức bây giờ. Thân là sinh viên đương đại, chúng ta phải có không gian riêng của chính mình, biết không?”

Lâm Lang tưởng tượng bộ dạng bảo thủ giảng đạo lý của Cao Chí Kiệt mà không nhịn cười nổi. Cậu cất điện thoại vào ba lô, mới buông không lâu đã thấy di động rung lên, bèn vội vàng bới ra, không ngờ vẫn là tin nhắn của Cao Chí Kiệt, hắn tức giận hỏi: “Cậu rốt cuộc có biết không hả?”

“Biết biết.” Lâm Lang nén cười nhắn tin trả lời, Quan Bằng bỗng quay lại hỏi: “Hàn Tuấn à?”

“Không phải, là Cao Chí Kiệt.”

“Cao Chí Kiệt này...” Quan Bằng cười đến là ám muội, nhìn cậu không nói gì. Lâm Lang lúng túng, lầm bầm: “Cao Chí Kiệt thì sao chứ?!”

Hàn Tuấn ở lại công ty hơn một tiếng đã đi ra, về nhà thay quần áo. Lúc hắn lái xe đến, Lâm Lang đã đứng chờ hắn tại góc đường ngoài trường học, cây cối ngày xuân xanh um tươi tốt, phồn hoa tựa gấm, nhưng hắn vẫn liếc mắt liền thấy ngay Lâm Lang. Lâm Lang chui vào xe, cười bảo: “Lần này đi hơi xa, em còn sợ anh không thấy chứ.”

“Giờ còn mặc áo len có thấy nóng không?”

“Nóng, nhưng nóng cũng phải về nhà mới tính được, không có đồ thay.”

Hàn Tuấn mỉm cười, quay đầu lấy cái túi to phía sau: “Sợ em nóng nên mang cho em cái áo tay dài nè, thay đi.”

Lâm Lang mở ra nhìn, còn là cái áo dệt kim xanh lá cậu thích nhất nữa chứ. Cậu liền cởi áo len ra, tròng áo tay dài vô, tóc rối dính lung tung trên trán, Hàn Tuấn đưa tay chỉnh lại giúp cậu. Tóc Lâm Lang thật mềm mại, dưới ánh mặt trời còn ánh lên sắc nâu.

Hàn Tuấn: “Lần này chúng ta ra ngoại thành ăn cơm, đi Đào Lâm Sơn Trang.”

Lâm Lang nghĩ đúng là khéo thật, sáng mới nói muốn đi chơi xuân, giờ đã chuẩn bị ra ngoại ô rồi.

Đào Lâm Sơn Trang nằm dưới chân núi Nam Sơn, là resort tổng hợp với khách sạn và nhiều điểm tham quan du lịch, phong cảnh bên trong tuyệt đẹp, chỉ mở cửa miễn phí vào thứ bảy chủ nhật, ngày thường cũng chẳng mấy ai đi do chi phí cực kỳ đắt đỏ. Lâm Lang từng ngồi xe buýt đi ngang qua một lần, thấy trước cổng đậu đầy xe hơi, cậu không rành biển số xe, nói chung lúc ấy Quan Bằng tuôn một tràng tên xe, bảo toàn xe nổi tiếng, nơi này là thiên đường của dân lắm tiền.

Hiện tại rõ ràng là thời điểm thích hợp nhất trong năm để tới đây, vì Đào Lâm Sơn Trang tên sao nghĩa vậy, có một khe núi trồng đầy cây đào, giờ đương lúc hoa đào khoe sắc. Cuối tuần trước Quan Bằng đến đây một chuyến, bảo du khách qua lại như dệt cửi, đẹp thì đẹp, ngặt nỗi quá chật chội và ồn ào. Khi đó Lâm Lang nghe còn thấy tiếc, Hồ Lan Thành bảo “Đào hoa nan họa, nhân yếu họa đắc tha tĩnh”, chứng tỏ muốn thưởng thức hoa đào vẫn nên chọn lúc ít người.

*Hồ Lan Thành là một nhà văn, còn “Đào hoa nan họa, nhân yếu họa đắc tha tĩnh” đại khái là: Hoa đào khó vẽ, bởi vì phải vẽ được cái tĩnh của nó

Người trong sơn trang rất thưa thớt, chỉ rải rác dăm ba người, người ngồi trên băng ghế tán gẫu, người lại ngắm hoa trong khe núi.

Hàn Tuấn: “Nếu đã ra ngoài chơi thì đi dạo một lát hẵng ăn cơm.”

Người xưa nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, giờ đây Lâm Lang đã thực sự cảm nhận được rồi, khi con người hòa mình vào thiên nhiên, ngay cả tinh thần cũng dồi dào hơn bình thường. Hoa đào đã nở đến đồ mi, rơi rụng đầy khe núi, đã có thể trông thấy trái đào xanh xanh. Khiến Lâm Lang kinh ngạc nhất là họ càng tiến vào trong, hoa càng nở rộ, khi vào sâu tuốt trong cùng, hoa cứ như mới nở không lâu, so với cảnh tượng điêu tàn bên ngoài cứ như hai thế giới.

*nở đến đồ mi: đồ mi là 1 loại hoa luôn nở cuối cùng, sau nó không còn hoa nào nở nữa, nên cụm từ này còn mang ý nghĩa là sắp tàn/sắp kết thúc

Hàn Tuấn rõ ràng đã sớm chuẩn bị, mang theo cả máy ảnh tới đây. Lâm Lang chốc thì trèo lên một cây đào lớn, nói vọng từ phía trên: “Phải chụp toàn thân em đó.” Chốc lại đứng trên một tảng đá, bảo: “Đừng chụp chân em, chụp từ bụng lên được rồi.”

Hàn Tuấn nhất nhất làm theo, thấy đằng trước có mấy cô bé lại đây, bèn quay sang bảo Lâm Lang: “Nhờ họ chụp cho tụi mình một tấm đi, hai ta chưa có tấm chụp chung nào đâu.”

Lâm Lang hơi chột dạ, Hàn Tuấn cười cười: “Em đừng khắc hẳn bốn chữ có tật giật mình lên trán được không, mình chụp ảnh chung thì họ có thể nhìn ra cái gì chứ.”

Nói đoạn, hắn liền đi về hướng mấy cô gái, còn Lâm Lang thì giả vờ tạo dáng lạnh lùng. Hàn Tuấn nói vài câu, rồi sải bước chạy về, cười ôm chặt vai cậu. Lâm Lang đang mất tự nhiên thì bỗng nghe cô bé chụp ảnh nói: “Em trai dịch tới gần anh một tí đi.”

Lâm Lang nghe thế lập tức mở cờ trong bụng, đối phương xem họ là anh em, vậy cậu còn e ngại gì nữa, làm em đương nhiên phải ra dáng em, thế là cậu hô to: “Chờ chút, chờ chút.”

Kêu xong, Lâm Lang hào hứng leo lên tảng đá phía sau, cười toe toét ôm cổ Hàn Tuấn từ sau lưng, chả khác nào đứa trẻ nghịch ngợm: “Đợi lát nữa cô kia hô một hai ba, anh phải nói “cà” theo em nha.”

*phiên âm của “cà” là qié·zi, đọc lên sẽ nhe răng như cười

“Ấu trĩ quá, tôi không nói đâu.” Hắn cự tuyệt dứt khoát, lại nắm lấy bàn tay đang rủ trước ngực mình của Lâm Lang. Người đối diện tựa hồ cũng bị cảnh tượng hài hòa huynh hữu đệ cung của họ lây nhiễm, cười nói: “Em chụp nha, 3 2 1.”

“Cà.”

Giọng cực kỳ nhỏ, song Lâm Lang vẫn nghe thấy, khi tiếng “tách” vang lên, cậu khẽ hô một tiếng “cà”, sau đó nắm chặt hai tay hắn. Lâm Lang ôm chặt hơn, sợi dây đỏ treo nhẫn rớt ra khỏi cổ áo cậu, ánh vàng lấp lánh.

Ảnh chụp thoáng chốc bắt được quang ảnh của thanh xuân và ái tình, tốt đẹp mà ấm áp, mang theo sắc hồng của hoa đào. Lâm Lang trẻ tuổi thanh tú ôm cổ Hàn Tuấn, cười rạng rỡ mà ngượng ngùng, mi mắt cong cong, hàm răng trắng tinh tựa ánh sáng tháng tư. Mà Hàn Tuấn lại anh tuấn và dịu dàng quá đỗi, hắn nắm tay Lâm Lang, mắt tỏa ra hào quang sặc sỡ chỉ thuộc về người đang chìm sâu trong bể tình.

Ngày 22 tháng 4 năm 2007, mùng 6 tháng 3 Âm lịch, Lâm Lang mười tám, Hàn Tuấn hai mươi bảy.

Đây là quãng ngày tươi đẹp nhất, đây là hai người yêu nhau đắm say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.