Lâm Lang đi toilet chuyến này có vẻ hơi lâu, cậu rửa mặt, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào trở lại bàn cơm. Đời cậu ghét nhất là mấy đôi tình nhân anh đút em em đút anh, anh anh em em trong phòng ăn, thấy sao mà buồn nôn và quái đản thế, nhưng trăm triệu chẳng ngờ có ngày mình cũng sẽ lưu lạc tới bước này. Cậu nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương, ngượng ngùng nhắm mắt lại. Cửa toilet đột nhiên bật mở, nghe tiếng động, cậu lập tức mở mắt, lại bắt gặp Hàn Tuấn say nghiêng ngả tiến vào, tựa cạnh cửa nhìn cậu.
Lâm Lang không biết tửu lượng Hàn Tuấn rốt cuộc tới mức nào, mới đầu thấy Hàn Tuấn nốc từng ngụm từng ngụm, còn tưởng tửu lượng hắn cao lắm, song chứng kiến điệu bộ này của Hàn Tuấn, cậu thật hối hận vì không ngăn cản hắn. Cậu sợ Hàn Tuấn say khướt sẽ gây ra hành động điên khùng gì, tương lai cậu vẫn dự định gặp mặt mấy người Cao Chí Kiệt, nếu Hàn Tuấn không biết xấu hổ mà làm loạn, về sau đào đâu ra mặt mũi gặp người ta nữa.
“Anh... Anh muốn đi toilet hả... Em xong rồi, ra ngoài đây...” Cậu luống cuống bước ra ngoài, nhưng bị hắn chặn lại rồi đè lên tường. Lâm Lang sợ tới nỗi chả dám nhúc nhích, cất giọng hoảng hốt: “Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!”
“Tôi muốn... tôi muốn đi vệ sinh, em vào chung với tôi.”
“Em xong rồi... Mình anh vô đi.” Lâm Lang muốn giãy giụa, song người nọ bỗng bóp một cái, cậu hết dám cử động luôn. Hắn hài lòng, vừa ôm eo cậu vừa đẩy cửa toilet, một tay lôi Lâm Lang, tay kia kéo phéc-mơ-tua. Mặt Lâm Lang đỏ bừng, lắc đầu nói: “Anh lẹ lên.”
Cậu sợ ở đây lâu quá, tụi Cao Chí Kiệt sẽ nghi ngờ.
Tuy nhiên, hắn khẽ dùng sức kéo cậu tới trước người: “Tay tôi không nghe lời, không làm sao kéo nổi phéc-mơ-tua? Em giúp tôi thử xem.”
Lâm Lang cúi đầu nhìn, vừa thấy thì máu tức khắc dâng lên, té ra hạ thân của hắn đã phồng lên rồi, cậu cuống quýt nhắm mắt lại, đáp: “Em không giúp anh đâu, anh tự làm đi
Hàn Tuấn cũng không làm khó cậu, cúi đầu loay hoay một hồi, lại bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, cất giọng như nài nỉ: “Lâm Lâm, em giúp tôi đi, tôi kéo không nổi thật mà.”
Lâm Lang mở mắt, kéo phéc-mơ-tua xuống bằng thế sét đánh không kịp bưng tai: “Được chưa?”
Hô hấp của hắn có chút nặng nhọc, Lâm Lang quay đi, nghe tiếng nước róc ra róc rách, sợ hắn say quá ngã chổng vó, bèn đỡ lấy vai hắn. Lúc say rượu, Hàn Tuấn đi tiểu cực kỳ chậm, khó khăn lắm mới đợi hắn tiểu xong, cậu lại kiên nhẫn kéo phéc-mơ-tua lên lần nữa, dìu hắn đến trước cái gương ở gian ngoài rửa tay. Chờ hết thảy xong xuôi hết, Lâm Lang vươn tay mở cửa, hắn lại chặn ngang rồi đẩy cậu lên tường lần nữa, hôn cổ cậu một cách thèm khát. Lâm Lang ra sức phản kháng, gạt cái tay đang làm xằng làm bậy trên thắt lưng mình, khẽ quát: “Anh làm gì, anh còn vậy nữa em giận đó!”
Âm thanh vật lộn của hai người vang dội trong không gian chật hẹp, Lâm Lang thành công bảo vệ quần mình, lại bị hắn ấn đầu bắt nhận nụ hôn kịch liệt gần như thô bạo. Lâm Lang “ui da” một tiếng, hắn bấy giờ mới buông cậu ra, cậu chùi khóe miệng, tức giận không thể tả: “Anh cắn em hả? Em ra gặp người ta bằng cách nào đây?!”
Nhưng hắn đã xỉn quắc cần câu, giống như hoàn toàn không nghe cậu nói. Lâm Lang cáu tiết mà không làm gì được, cũng đâu thể trách móc một tên say rượu. Cậu ủn hắn ra khỏi toilet, rồi tự dùng nước tạt lên môi. Song môi vẫn đỏ y nguyên, vết thương nho nhỏ nổi bật trên làn da trắng mịn có vẻ quá gây chú ý.
Cơ mà cơm mới ăn một nửa, cậu cũng không thể trốn mãi trong toilet, càng trốn người ta mới càng nghi. Vì vậy cậu chỉnh lại quần áo, cố nén xấu hổ đi ra. Mạnh Bình ngẩng đầu hỏi: “Sao đi lâu vậy, bọn tôi còn tưởng Hàn Tuấn làm gì cậu nữa chứ.”
Lâm Lang cười ngượng ngùng, Quách Đông Dương là tay lọc lõi trên tình trường, lập tức nhận ra cậu bất thường, kinh ngạc hỏi: “Môi làm sao thế, ban nãy Hàn Tuấn “xâm phạm” cậu à?”
“Hả?”
Lâm Lang đỏ mặt, sờ sờ môi, bối rối nhìn Cao Chí Kiệt và Mạnh Bình: “À... Hàn Tuấn uống nhiều quá...”
Ơn phước là cả ba người đều hiểu rõ, cười cười không nói gì, nhưng ánh mắt lại ý vị sâu xa, còn đồng thời nhìn Hàn Tuấn. Khiến Lâm Lang giật mình là cả quá trình Hàn Tuấn đều im re ăn cơm, có chút thành thật thái quá.
Nhưng một lát sau, Cao Chí Kiệt tự dưng hết nhịn nổi, cười lơ đãng mà rằng: “Trong mấy người bọn tôi, tửu lượng Hàn Tuấn tốt nhất, giờ cùng Lâm Lang hoàn lương rồi, tửu lượng cũng giảm không phanh luôn.”
Mạnh Bình và Quách Đông Dương đều cười gượng mấy tiếng, Hàn Tuấn mím môi, ngẩng đầu bảo: “Thằng nhóc cậu...”
“Được rồi được rồi, ăn cơm ăn cơm.” Lâm Lang cười cười: “Hàn Tuấn nấu ăn đúng là dở òm, nhưng chả mấy khi có lòng đích thân xuống bếp, mọi người cho ít mặt mũi đi.”
Hàn Tuấn nói được nửa câu, nhìn nhìn Lâm Lang, rốt cuộc thất bại gục đầu xuống. Cao Chí Kiệt ăn bữa này cũng ngũ vị tạp trần lắm thay, hắn cảm thấy những gì Hàn Tuấn thể hiện trong bữa cơm hôm nay chính là khoe cho hắn xem, hắn với Lâm Lang thân nhau cũng không phải mới đây, từ năm nhất đã vậy rồi, giờ Hàn Tuấn lại ăn dấm. Hàn Tuấn canh chừng Lâm Lang quá chặt, gây trở ngại cho giao tiếp xã hội bình thường của Lâm Lang. Điều này khiến hắn mất hứng, hắn cho rằng Lâm Lang là đàn ông, nên có cuộc sống của riêng mình, chứ không phải sống cả đời trong nhân sinh Hàn Tuấn đã hoạch định. Nhưng chiếu tình hình trước mắt, Lâm Lang muốn có tự do trên cơ bản là vô vọng, tuy Hàn Tuấn yêu Lâm Lang, song tình yêu ấy quá đỗi ích kỷ, mượn danh nghĩa tình yêu để thực thi dục vọng chiếm hữu. Hắn chẳng cách nào cam đoan Hàn Tuấn có thể một lòng một dạ suốt đời, thành thử hắn đứng bên cạnh Lâm Lang, hy vọng có thể giúp Lâm Lang trở nên xuất sắc hơn bằng mọi khả năng, từ đó thực hiện nguyện vọng bảo vệ Lâm Lang của mình. Một người nếu đủ ưu tú, người ấy có thể chiếm được càng nhiều ái mộ và quyến luyến của người khác.
Cơm nước xong, Lâm Lang liền bưng trái cây lên, tiện thể rót mấy ly nước. Lúc cậu vô bếp rửa chén, hắn lặng lẽ tới gần. Cậu cũng chả buồn quay đầu, bình tĩnh nói: “Anh nói chuyện với họ đi, mình em rửa được rồi.”
“Giận à?”
Lâm Lang vừa nghe liền thả cái đĩa xuống, xoay qua hỏi: “Anh giả say lừa em!”
Hàn Tuấn ậm ờ, không lên tiếng.
“Anh còn cố ý cắn em bị thương cho người ta xem, biết em xấu hổ cỡ nào không.”
“Ai bảo em với thằng nhóc Cao Chí Kiệt thân thiết như vậy, không phải tôi nói rồi sao, tôi ghen tị, ghen tị!” Hắn đột nhiên lẽ thẳng khí hùng, làm như oan ức ghê lắm.
“Anh...” Lâm Lang mím môi, không biết nên tức giận hay hả hê. Cậu nhăn mặt không để mình lộ ra chút ý cười nào, đẩy hắn đi: “Anh ra ngoài đi, đừng cản trở em làm việc.”
“Vậy em đừng tức giận.”
Lâm Lang bặm môi, bắt đầu nghiêm túc chà đĩa. Hàn Tuấn nhác thấy có hy vọng, liền táo tợn hơn: “Em ngẫm lại đi, hai đứa mình giận nhau vì thằng nhóc Cao Chí Kiệt kia thì quá coi trọng cậu ta rồi, chúng ta không thể gây nội chiến như vầy được, nếu em đã theo tôi thì lúc nào cũng nên một lòng đúng không?”
Lâm Lang trầm mặc không đáp, mắt thấy hắn xắn tay áo định giúp mình, vội ngăn lại: “Anh không thể ở đây!”
Hàn Tuấn thoáng ngẩn ra: “Tại sao, tôi muốn giúp em mà.”
Lâm Lang đỏ mặt: “Thì anh... anh uống rượu mà?”
“Tôi giả say thôi, ba người họ đều biết.”
“Nhưng em không biết nha.” Lâm Lang ngượng ngùng nói: “Nếu họ biết em rõ ràng phát hiện anh giả say còn ra vẻ ôn hoà, chẳng phải em càng khó xử sao? Cứ để họ tưởng em chẳng hay biết gì đi. Anh giả say lừa em, Cao Chí Kiệt biết, Mạnh Bình biết, Quách Đông Dương cũng biết, chỉ mình em không biết, nhớ kỹ chưa?”
“Lâm Lâm nhà ta thật thông minh.” Hàn Tuấn nhanh chóng ra ngoài: “Tôi đây về phòng nghỉ một lát cho tỉnh rượu, lát nữa còn muốn bàn công chuyện với Mạnh Bình nữa, không thể giả say hoài được.” Nói đoạn, hắn lại vòng về: “Tí nữa em làm cho tôi ít canh giải rượu trước mặt họ thì càng tốt.”
Dứt lời, hắn liền chạy ra ngoài. Lâm Lang vừa tức vừa buồn cười, mặt đỏ bừng.
Hàn Tuấn về phòng ngủ nằm một hồi, nhóm Mạnh Bình thì tán gẫu trong phòng khách, thỉnh thoảng còn cười ha ha. Lâm Lang bưng một chén canh đến phòng khách, vờ vịt hỏi: “Hàn Tuấn đâu, tôi nấu ít canh giải rượu, ảnh đâu rồi?”
“Tôi ở đây...” Hắn đã “mơ mơ màng màng” từ phòng ngủ đi ra, Lâm Lang nghĩ bụng chẳng biết hắn đứng canh trước cửa phòng bao lâu rồi, đoạn tươi cười đưa canh qua: “Uống luôn cho nóng.”
Hàn Tuấn đắc ý liếc thoáng qua Cao Chí Kiệt, sau đó bưng lên uống một ngụm, vừa uống liền ngây dại, trợn mắt dòm Lâm Lang.
Lâm Lang suýt nữa phì cười ngay tại trận, bề ngoài lại như cô vợ nhỏ lần đầu xuống bếp, dạt dào chờ mong chồng đánh giá tay nghề của mình: “Thế nào? Em chưa nấu canh giải rượu bao giờ, nghĩ gì nấu đó thôi à, có giải rượu được không anh?”
Quách Đông Dương nghe thấy mùi chua của dấm, ngờ vực nhìn Lâm Lang, hỏi: “Bỏ không ít dấm đúng không?”
“Dấm có tác dụng giải rượu đúng không?” Lâm Lang mờ mịt nhìn nhìn mọi người: “Tôi tưởng nên cho nhiều dấm...”
“Ngon lắm ngon lắm.” Hàn Tuấn vội ngắt lời Lâm Lang. Lâm đang muốn chỉnh hắn đây mà, trong chén ngoại trừ tỏi thì toàn dấm chua lè, hắn còn nghi là chả có tí nước nào, răng hắn sắp rụng tới nơi rồi. Nhưng nếu muốn thể hiện “tình vợ chồng chắc hơn vàng”, chua mấy cũng phải nhịn. Lâm Lang thấy hắn uống hết, cười nhìn sang Mạnh Bình, nói: “Hàn Tuấn thích ăn... uống dấm, ngày nào cũng uống một chút, mỗi ngày uống ít dấm có lợi cho sức khỏe.”