Nam sinh mỗi khi đối diện với cô bé thích mình, đành rằng không hề có tình cảm đặc biệt với cô bé ấy, cũng sẽ vô thức muốn bảo vệ hình tượng bản thân, đây là dạng phản ứng gần như bản năng, cơ hồ nam sinh nào cũng thế. Mấy hôm nay Lâm Lang luôn sống trong sợ hãi, ngoại trừ cảm thấy xấu hổ và sợ bản thân sẽ trở nên hèn hạ trước mặt Mạc Tiểu Ưu, cậu còn có niềm bi ai sâu sắc. Cậu không giỏi xử lý tình cảm của mình, đôi khi dây dưa lằng nhằng, nhiều lúc lại quyết tuyệt đến ngu xuẩn, nhưng cậu thật không ngờ tình cảnh lại tồi tệ tới nông nỗi này. Dẫu chính cậu không muốn thừa nhận, song cậu dám can đảm một mực tiến tới, dứt khoát dọn khỏi nhà Hàn Tuấn, dứt khoát đề nghị chia tay, bên cạnh suy tính cho tương lai cả hai, kỳ thực vẫn là bởi trong thâm tâm cậu biết Hàn Tuấn rất thương mình, dù không muốn cũng sẽ không tổn thương cậu. Tuy nhiên, lúc này cậu biết mình đừng hòng ôm tâm lý may mắn nữa, thành thử gần đây hễ có thời gian đều ở cùng Mạc Tiểu Ưu, sợ Hàn Tuấn thực sự gửi mấy thứ như ảnh nude này nọ.
Nhưng khi không lại thân cận Mạc Tiểu Ưu, khoan nói Mạc Tiểu Ưu có sinh nghi hay không, chính cậu cũng không vòng nổi bước ngoặt lớn cỡ ấy. Để giúp cậu, Quan Bằng đành phải bảo Tô Y Nhiên rằng Lâm Lang muốn theo đuổi Mạc Tiểu Ưu, dặn Tô Y Nhiên rảnh rỗi thì rủ Mạc Tiểu Ưu đi chơi nhiều nhiều chút. Nhằm đảm bảo việc này không rơi vào tình trạng hết đường cứu vãn, hắn còn cảnh cáo Tô Y Nhiên: “Tính Lâm Lang dễ ngại lắm, nếu cậu ấy không nói thì em đừng bép xép gì với Mạc Tiểu Ưu hết, chỉ cần hẹn nhỏ đi chơi là được.”
Tô Y Nhiên đương nhiên mừng lắm, cô nhiệt tình với chuyện này không kém Mạc Tiểu Ưu bao nhiêu, chính xác phải nói là tha thiết mong mỏi, giống như đôi tỷ muội cổ đại đã hẹn nhau phải gả cho hai huynh đệ. Quan hệ bạn thân giữa hai cô bé nhiều khi thật huyền diệu, chưa chắc có khả năng giữ lời hứa với người yêu, cô thật lòng mừng cho Mạc Tiểu Ưu, nên quyết định tiết lộ ngay với bạn mình: “Quan Bằng không cho tớ kể đâu, tự cậu biết là được rồi, đừng thể hiện ra mặt.”
Mạc Tiểu Ưu đỏ mặt hỏi: “Cậu không nghe lộn đó chứ?” Nói thì nói thế, nhưng dạo này cô đã sớm phát giác Lâm Lang cố ý thân thiết với mình rồi, chẳng qua Lâm Lang trước đây cự tuyệt quá kiên quyết, cô nhất thời không dám nghĩ đến phương diện kia. Cho nên, khi nghe Tô Y Nhiên kể, trong lòng cô vui như hoa nở, lần sau bốn người đi chơi chung, cô cũng rất chú ý trang điểm.
Mạc Tiểu Ưu vốn là nữ sinh xinh đẹp, lại cực có gu ăn mặc, Lâm Lang cũng không phải người mù, tất nhiên cậu thấy hết, có lần còn cười rồi thuận miệng nói: “Hôm nay bạn đẹp lắm.” Kết quả, Mạc Tiểu Ưu đỏ mặt ngay tại trận, Mạc Tiểu Ưu không phải cô nàng hướng nội và hay câu nệ, đây là lần đầu tiên Lâm Lang chứng kiến cô đỏ mặt, không khí lúc ấy lúng túng vô cùng, may mà Quan Bằng với Tô Y Nhiên chốc lát đã tới. Lâm Lang thực tình sợ Mạc Tiểu Ưu lại thích mình, cậu chỉ tán thưởng cô bé xuất chúng này thôi, chứ Mạc Tiểu Ưu không phải tuýp cậu thích. Dù không có chuyện Hàn Tuấn, chỉ xét riêng điều kiện kén vợ chọn chồng, cô đã không phù hợp yêu cầu của Lâm Lang. Lâm Lang là kiểu trai truyền thống, từ nhỏ đã bị truyền thụ tư tưởng phong kiến nam cày ruộng nữ dệt vải, nếu cậu muốn tìm bạn gái thì nhất định phải là một cô bé yếu đuối dè dặt, mọi phương diện đều thua sút cậu. Đây cũng là nguyên nhân cậu có thể khuất phục Hàn Tuấn, trong tiềm thức của cậu, Hàn Tuấn nổi bật hơn cậu về mọi mặt, nên dù bị Hàn Tuấn đặt dưới thân cũng sẽ không cảm thấy quá khó chấp nhận.
Mục đích cậu đi chung với Mạc Tiểu Ưu không thể cho ai biết, thành thử lúc đối mặt với Mạc Tiểu Ưu, trong lòng khó tránh áy náy và bất an. Song cậu còn non xanh lắm, nào biết xử lý loại quan hệ vi diệu này, ngược lại còn vì áy náy mà ôn hòa với Mạc Tiểu Ưu hơn bao giờ hết. Làm thế trước mặt cô bé từng thổ lộ với mình đúng là sai lầm trầm trọng, trình độ nắm bắt độ thân cận của cậu kém đến cực điểm, ngược lại dấy lên ngọn lửa hy vọng đã sớm lụi tàn nơi Mạc Tiểu Ưu. Lâm Lang rất nhạy cảm, làm gì có chuyện hoàn toàn không hay biết Mạc Tiểu Ưu thay đổi, điều này khiến cậu hết sức phiền não.
Họa vô đơn chí cái là, sang đông bệnh tình của bà nội Lâm lại tái phát, từ sau tháng mười hai, gần như mỗi ngày đều phải đến bệnh viện trấn truyền nước biển. Bác gọi điện tới dặn cậu đừng nghĩ nhiều, cứ an tâm học hành, nhưng Lâm Lang cực hiếu thảo, cậu có thể vì sức khỏe người nhà mà nén đau thương chia tay với Hàn Tuấn, sao có thể không quan tâm bệnh của bà nội được. Chuẩn bị nhiều chút từ bây giờ còn có khả năng giảm bớt phần nào gánh nặng trong nhà, chung quy bác với cô cũng chẳng dư dả gì cho cam, bệnh của bà nội Lâm lại là cái động hút tiền không đáy, dẫu hai người không một câu oán than, cũng đâu thể cam đoan chồng của cả hai không tỏ thái độ. Tuy nhiên, cố tình cậu lại ngã gãy tay.
Hết chuyện này chồng chất lên chuyện kia, tựa hồ muốn đè Lâm Lang quỵ ngã. Cậu gần như thức trắng đêm, cộng thêm vết thương trên cánh tay chưa đỡ, sau vài lần thì bị nóng trong, miệng nổi hai bọng nước lớn, đừng nói đồ ăn chua cay, chỉ hơi mặn một tí cũng nuốt không trôi. Tối hằng ngày Quan Bằng đều chạy ra ngoài trường mua cháo đậu xanh cho cậu, nhưng chẳng có xíu xiu tác dụng, uống thuốc cũng không ăn thua. Lâm Lang tiều tụy đi rất nhanh, mới nửa tháng ngắn ngủi mà cân nặng đã sụt xuống còn chưa đầy 50 ký.
Mấy ngày nay Cao Chí Kiệt không tới trường thăm cậu, chỉ gọi đến một lần vào sáng thứ năm, nói hôm qua Hàn Tuấn uống rượu, hắn chịu trách nhiệm hộ tống người về nhà. Trong lòng Lâm Lang cũng rất khó chịu, cậu định cuối tuần đi tìm Hàn Tuấn trò chuyện thẳng thắn một phen, bằng không cứ giày vò mãi như vầy, hai người đều không thoải mái. Nhưng cậu đâu ngờ chuyện kia lại đến nhanh như vậy, đến bất ngờ không kịp đề phòng, đánh cho cậu quân lính tan tác.
Tối thứ năm nhận được điện thoại của Quách Đông Dương, lúc ấy cậu đang đọc sách trong ký túc xá, thấy số lạ còn thoáng do dự, vì bạn cùng lớp có khoảng thời gian thường xuyên bị quấy rối điện thoại. Lần đầu tiên cậu trực tiếp tắt máy, nhưng chả mấy chốc đã thấy gọi lại, vẫn là dãy số ấy, cậu cũng ý thức được không phải gọi nhầm hoặc quấy rồi. Lâm Lang vừa đưa lên tai, giọng Quách Đông Dương đã vang lên: “Bạn gái cậu gặp chuyện, mau ra ngoài tìm đi.”
Quách Đông Dương chỉ nói một câu rồi cúp, Lâm Lang thoáng cái dại ra, Quan Bằng đang chơi game kế bên, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, vội vàng tháo tai nghe xuống, hỏi: “Làm sao?”
Lâm Lang ngây ngốc nhìn thoáng qua Quan Bằng, không dám cho Quan Bằng biết, đành phải luống cuống đứng lên: “À... không có gì, tớ đi... đi vệ sinh cái.”
Nhà hai không giống nhà bốn mà Lâm Lang ở trước kia, trong phòng không có toilet riêng, muốn đi vệ sinh phải đến nhà vệ sinh công cộng phía tây hành lang. Nói đoạn, cậu sải bước ra ngoài, cửa vừa khép liền chạy đi thật nhanh, gần như chẳng dám dừng lại khắc nào. Gió đêm lạnh buốt thấu xương, dự báo thời tiết nói gần đây sẽ đổ tuyết lớn. Người đi đường rất ít, Lâm Lang đột nhiên cảm thấy bất lực và sợ hãi khôn xiết, cậu treo tay chạy ra ngoài cổng trường, nhưng biết đi đâu tìm Mạc Tiểu Ưu đây?
Cậu đưa điện thoại lên tai, gọi hết lần này tới lần khác, cơ hồ muốn bật khóc, vừa chạy vừa hô: “Mạc Tiểu Ưu, bắt máy đi, bắt máy đi mà.”
Điện thoại bỗng “tích” một tiếng kết nối, Lâm Lang chợt dừng bước, tim nhảy lên tận cổ họng, kỳ thực cậu đang ôm tâm lý may mắn, hy vọng Quách Đông Dương chỉ đùa giỡn kiểu chọc người cáu tiết, hy vọng Mạc Tiểu Ưu sẽ cười hỏi cậu như xưa: “Hôm nay Lâm soái ca nghĩ sao mà lại gọi cho mình thế?”
Hồi trước cô rất hay nói vậy, một cô bé sáng sủa xiết bao, sáng nay gặp mặt còn cười hỏi cậu rằng, sao bảo muốn mời mình ăn cơm mà, cả tuần rồi chưa thấy mời gì hết nha.
Song đầu kia lại không nói một câu, chỉ có tiếng khóc mơ hồ. Lâm Lang đỏ mắt đứng dưới đèn đường, lá ngô đồng vàng úa rơi lả tả, tốp năm tốp ba sinh viên hoặc tình nhân đi lướt qua cậu, cậu cất giọng run rẩy: “Mạc Tiểu Ưu, bạn đang ở đâu?”
Mạc Tiểu Ưu không đáp, chỉ khóc nức nở, sau một hồi như kéo dài cả thế kỷ, cô mới nghẹn ngào trả lời: “Phía... phía nam Quế Hoa Phường...”
Lâm Lang không đợi cô dứt lời đã nhanh chân chạy tới phía nam trường. Cậu chỉ mặc áo lông mỏng, nhưng chẳng hề thấy lạnh, cũng không thấy đau, chỉ cảm thấy tuyệt vọng và kinh hoảng cùng cực. Cậu liều mạng chạy, chạy mãi, chạy đến đầu hẻm phía đông Quế Hoa Phường thì bắt gặp Mạc Tiểu Ưu tóc tai bù xù ngồi xổm ven đường.
Lâm Lang gấp đến rơi nước mắt, nhưng không dám hỏi cô, đành phải cùng ngồi xuống bên cạnh. Cậu nghĩ, nếu Mạc Tiểu Ưu thực sự bị gì, cậu sẽ lấy cô.
Mắt Mạc Tiểu Ưu sưng vù, cô ngẩng mặt lên, dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Lang tuyệt vọng nhìn vết cào trên xương quai xanh Mạc Tiểu Ưu. Khoảnh khắc ấy, cậu như bị tuyên án tử hình, lạnh buốt từ đầu đến chân, toàn thân đờ đẫn, tựa thể ngay sau đó sẽ bật khóc. Cậu há miệng, thì thào gọi như bị ma nhập: “Mạc... Mạc Tiểu Ưu...”
Mạc Tiểu Ưu bụm miệng đứng lên, khóc càng dữ hơn. Lâm Lang không biết nên làm gì, đành vươn tay ra, ngần ngừ chốc lát rồi ôm Mạc Tiểu Ưu vào lòng, cảm nhận cơ thể trong lòng không ngừng phát run, buộc phải gọi lại một tiếng: “Mạc Tiểu Ưu.”
Mạc Tiểu Ưu khóc đến lạc giọng, hai tay ôm chặt cậu. Lệ đong đầy trong mắt Lâm Lang rốt cuộc vẫn rơi xuống. Trong một thoáng, cậu thấy bi ai hơn là oán hận.
Tình hình chi tiết thì Lâm Lang không rành, cậu chỉ biết đây là khu dân cư buôn bán, cách ký túc xá nữ hai con phố, nữ sinh trong trường thường xuyên qua đây mua đồ. Mạc Tiểu Ưu khóc đến thương tâm như vậy, cậu chẳng dám hỏi gì. Cậu đưa Mạc Tiểu Ưu đến cổng khu ký túc nữ, lúc Mạc Tiểu Ưu muốn đi, cậu bỗng nhiên giữ chặt tay cô, khàn giọng bảo: “Bạn đừng sợ, nếu ngủ không được thì gọi điện cho tôi.”
Cậu không biết nên nói gì, bởi sợ sẽ tổn thương cô trong lúc vô tình, nhưng lại cảm giác mình phải nói gì đó. Lâm Lang còn trẻ, gặp chuyện này cũng kinh hãi và bất an không kém Mạc Tiểu Ưu, đành bóp bóp tay Mạc Tiểu Ưu, sau đó buông ra.
Mạc Tiểu Ưu đỏ mắt đáp: “Bọn họ... bọn họ không...”
“...” Lâm Lang gật đầu, khắc ấy cậu tựa hồ muốn khóc lên, mắt nhòe lệ, nói: “Bạn đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật ngon đi.”
Cậu nhìn theo Mạc Tiểu Ưu vào ký túc xá, che mắt nghẹn ngào chốc lát, đoạn quay đầu về ký túc xá số 2. Mã Quốc Vĩ đang nằm trên giường đọc sách, thấy cậu mặt mũi trắng bệch đẩy cửa vào, kinh ngạc hỏi: “Đừng nói cậu mặc ít vậy mà ra ngoài nha, dữ dằn ghê hồn.”
Quan Bằng vội đứng lên hỏi: “Cậu đi đâu mà lâu thế, nãy giờ chẳng thấy cậu đâu hết.”
Lâm Lang nhếch nhếch khóe miệng, lại không sao cười nổi: “Hồi nãy Cao Chí Kiệt đến tìm nên tớ ra ngoài một tí.” Cậu vừa nói vừa đến dưới giường lấy áo khoác treo trên lan can, nghĩ sao lại mở tủ đổi cái khác. Quan Bằng tới gần cậu, hỏi: “Trễ thế này còn tính ra ngoài nữa hả?”
“Ừ.” Lâm Lang hít mũi: “Đi với Cao Chí Kiệt một lát, trước giờ tắt đèn sẽ về.”
Quan Bằng muốn nói lại thôi, Lâm Lang cười cười: “Tớ không sao, vừa nãy bị lạnh nên hơi run thôi.”
“Vậy cậu choàng cả khăn quàng cổ nữa.” Đoạn, Quan Bằng lục tủ quần áo lấy cái khăn Hàn Tuấn tặng cậu ra, quàng lên cổ hộ cậu. Lâm Lang thấy khăn quàng thì thoáng ngẩn ngơ, cái khăn ấy như đang vỗ về cơn sóng triều mãnh liệt vừa rồi trong lòng cậu, khiến cậu khôi phục rất nhiều lý trí. Cậu cười gật đầu: “Cám ơn.”
Quan Bằng cười bất đắc dĩ: “Tối nay chắc có tuyết rơi đấy, nhớ về sớm một chút, nếu trễ thì gọi cho tớ, tớ đi tìm dì quản lý lấy chìa khóa.”
Lâm Lang cảm động vô cùng, đè cằm lên mép khăn quàng, đáp: “Biết rồi.”
Nói xong, cậu liền xuống lầu, chỗ dì quản lý ký túc có một tấm gương lớn, cậu mặc áo khoác thật lớn, cẩn thận che kín băng vải bên trong. Lâm Lang đứng trước gương nhìn bản thân, gầy guộc tái nhợt, mi mắt nom lại càng tối đen, trông như mực vẽ. Cậu nhớ rõ, từng có một ngày cũng đứng trước gương giống vầy, người nọ ôm cậu từ sau lưng, khen lông mày của cậu rất đẹp, thanh tú gọn gàng, vừa nhìn đã khiến tim người ta đập thình thịch.
Cậu quấn lại khăn quàng, rời khỏi ký túc xá, gió hình như mạnh hơn ban nãy, bầu trời tối đen, có vẻ sắp đổ tuyết đến nơi. Cậu lấy di động ra, kết nối với dãy số mình quen thuộc nhất, bình tĩnh nói: “Anh ở đâu, tôi đi tìm anh.”