Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 111: Chương 111: Về nhà




Năm nhất chả mấy chốc đã bước vào hồi kết. Lâm Lang nghỉ làm ở quán cà phê, bắt đầu tập trung cho kỳ thi cuối kỳ. Bình thường cậu không dám lơ là bài chuyên ngành, nên ôn tập cũng không vất vả. Thi xong, rốt cuộc nghênh đón kỳ nghỉ dài gần hai tháng, mới đầu cậu tính về nhà trước, nhưng Hàn Tuấn đăng ký cho cậu mấy lớp huấn luyện hè, còn cả một trại hè tiếng Anh, cậu không dứt ra được, đành phải gọi về nhà bảo mình tìm việc gần trường, làm phục vụ tại một nhà hàng. Do đã nói với bà nội Lâm về việc đi làm từ kỳ nghỉ đông, bà cũng không phản đối, chỉ dặn cậu chú ý sức khỏe. Trong lòng Lâm Lang rất khó chịu, trước kia cậu đã từng nói dối bà câu nào đâu.

Kỳ thực Hàn Tuấn tìm cho cậu nhiều lớp thực tập như vậy là bởi không nỡ để cậu đi, Lâm Lang biết chứ, chẳng qua không vạch trần thôi. Hắn dựa dẫm vào cậu nhiều hơn cậu tưởng, chẳng những thế, gần đây lại càng mãnh liệt, cơ hồ vừa có thời gian là dính lấy cậu. Cao Chí Kiệt bảo đây là giai đoạn yêu cuồng nhiệt, ai yêu đương chả thế. Tuy rằng Lâm Lang ôm thái độ cầm chừng với tính chân thật trong lời Cao Chí Kiệt, nhưng vẫn ngầm đồng ý cách giải thích ấy.

Cách khai giảng còn nửa tháng, trại hè rốt cuộc kết thúc. Lâm Lang dự tính về nhà một chuyến, song giờ mà về thì chắc mẩm phải ở nhà tới tận khi vào học mới quay lại được, Hàn Tuấn không mấy cao hứng trước chuyện này. Lâm Lang suy nghĩ cả đêm rồi lặng lẽ dọn đồ trốn đi, nửa năm không về, cậu rất nhớ mong bà nội ở nhà một mình, tuy nói có các cô các bác thường xuyên thăm viếng, nhưng cậu vẫn không yên tâm nổi.

Xe lửa thời điểm này rất rộng rãi, một người có thể chiếm vài ghế. Xe chạy rồi, Lâm Lang mới dám nhắn tin cho hắn, biết người nọ nhất định sẽ giận dữ, nên vừa gửi xong là cậu tắt điện thoại luôn. Nghĩ đến dáng điệu nổi trận lôi đình của Hàn Tuấn, cậu nhịn không được dựa lên cửa sổ cười một mình. Ngồi đối diện là một phụ nữ trung niên đang ôm một bé gái chừng hai ba tuổi. Bé gái thế mà chẳng sợ người lạ, còn vươn tay kéo áo cậu. Lâm Lang luôn không dám bắt chuyện với người lạ trên xe lửa, nhưng lần này tâm trạng đang vui, nên bắt đầu hàn huyên cùng hai mẹ con. Hai ba tuổi là thời kỳ con nít dễ cưng nhất, Lâm Lang bị chọc cười suốt, song vẫn thấy thương cảm, nghĩ rằng nếu muốn sống cả đời với Hàn Tuấn thì làm sao có được đứa trẻ đáng yêu dường ấy đúng không. Cậu lấy đồ ăn vặt trong ba lô cho cô bé ăn, cô bé cũng rất ngoan, leo lên người cậu nói: “Cám ơn anh ạ.”

Đợt này về nhà vẫn có tiếc nuối, bởi Lâm Lang chỉ mang theo ít tiền kiếm được trong học kỳ hai. Cậu vốn định mua gì đó cho bà nội Lâm, nhưng đếm một hồi vẫn quyết định thôi. Chẳng bằng giữ lại tý tiền này để ngày nghỉ thỉnh thoảng ra chợ mua chút thức ăn ngon còn hơn, tiết kiệm có thể dùng được lâu, bà nội cũng không trách cậu tiêu tiền phung phí.

Thường ngày Hàn Tuấn cho cậu khá nhiều tiền tiêu vặt, Lâm Lang lại không muốn xài, cậu chẳng thể tưởng tượng đến cảnh mình dùng tiền Hàn Tuấn mua quà cho bà nội Lâm, không rõ tại sao, chỉ là không muốn, như thể làm vậy rất đáng sợ. Thâm tâm cậu áy náy không thôi, dự định lên năm hai phải chịu khó hơn nữa, lần sau về nhà chắc chắn phải mang thật nhiều tiền. Cậu rất muốn mua tặng bà nội Lâm cây gậy ba-toong tốt tốt, hai năm trước chú cậu cũng làm cho bà một cây, nhưng năm ngoái đã hư rồi, giờ bà toàn tìm đại một cành ngô đồng để dùng, run run rẩy rẩy, Lâm Lang trông mà hãi.

Vắng nhà nửa năm, ban đầu còn thấy mới lạ, song chưa đầy mấy ngày đã nhung nhớ Hàn Tuấn. Chả biết có phải việc không từ mà biệt chọc giận hắn không, Hàn Tuấn vậy mà chẳng gọi một cú điện thoại nào, Lâm Lang muốn chủ động gọi, song cậu ngại ngùng, lại sợ hắn khó chịu với mình nên cứ cố chịu đựng, ngày ngày ôm khư khư cái điện thoại.

Mùng chín tháng tám, cô út Lâm Lang về thăm nhà, theo tập tục nông thôn, trước mười lăm tháng tám phải về nhà mẹ đẻ, trong nhà náo nhiệt hiếm thấy. Con trai cô út vừa lên bảy, bướng bỉnh ghê gớm, cứ trèo lên trèo xuống mãi, Lâm Lang buộc lòng phải chạy theo. Giờ ăn cơm, cô út cười cậu: “Hèn chi Lâm Lang mãi chẳng mập nổi, sao ăn ít thế?”

“Mấy ngày nay nó cứ vậy đó, ăn uống cứ như mèo con, tôi nhìn thôi cũng lo.” Bà nội Lâm nói: “Ăn hết chén sủi cảo này đi, bằng không buổi tối nhịn cơm.”

Lâm Lang lớn ngần này rồi, bà nội vẫn lấy việc này uy hiếp cậu, cậu không khỏi đỏ mặt: “Bà cũng biết con không thích ăn sủi cảo mà.”

Trước đây Lâm Lang không thích ăn sủi cảo lắm, nhưng hiện tại đỡ nhiều rồi. Dạo này cậu ăn ít là vì nguyên nhân khác, nói ra chính cậu cũng xấu hổ, cậu thấy đồ ăn trong nhà chẳng ngon lành gì. Lúc ở trường, cả ngày cậu đều cùng Hàn Tuấn ăn những món đắt đỏ, đột nhiên về nhà đâm ra không quen. Kể từ năm ngoái, chỉ cần cậu ở nhà thì cơm đều do cậu nấu, khổ nỗi tài nấu nướng của cậu thì làm được món gì có hương vị chứ.

“Lâm Lang ở trường cũng ăn ít thế sao, vậy không được đâu, giờ đang tuổi ăn tuổi lớn phải chịu khó ăn vào, đừng sợ tốn tiền, nếu thiếu tiền cứ nhắn chú con một tiếng, cô bảo chú gửi cho.”

Lâm Lang cười đáp: “Con qua tuổi dậy thì lâu rồi, năm lớp mười một là lớn nhanh nhất.”

Cô út nở nụ cười: “Hai mươi ba vẫn cao được mà, huống chi con mới mười bảy tuổi đầu, chắc tại cao chậm nên con không phát hiện, chứ ban nãy con vô bếp bê chén, cô thấy con cao lên quá trời.”

Bà nội Lâm nghe mà cao hứng: “Cao mới tốt, nhà chúng ta ai cũng cao, mấy hôm trước bà Lưu qua nói chuyện với tôi, bảo là tiểu cô nương thời nay chọn chồng cũng muốn đàng trai có chiều cao. Ngày xưa chị lấy chồng đúng là không đáng, Minh Nhạc còn không cao bằng chị đâu...”

Lâm Lang kiềm không được bật cười, Minh Nhạc là tên của chú Lâm Lang. Chú cậu rất giỏi giang, chẳng qua hơi lùn, bà nội Lâm lôi ra nói miết.

Cô út Lâm Lang cũng cười cười xấu hổ, quay sang hỏi Lâm Lang: “Lâm Lang quen bạn gái chưa?”

Mặt Lâm Lang cứng đờ, lập tức ngượng ngùng cúi đầu: “Chưa ạ.”

Bác cậu cười nói: “Cũng nên quen đi, dù con còn hơi nhỏ, nhưng tranh thủ còn đi học tìm bạn gái cũng tốt, thằng con của lão Quách thôn mình bắt đầu cặp bồ từ đại học đấy, gái thành phố, giờ cưới nhau rồi. Nếu con gặp được người thích hợp thì cứ thử xem.”

Mặt Lâm Lang nóng cháy, đầu óc càng ngổn ngang trăm mối. Bà nội Lâm cười nói: “Không vội, nó còn nhỏ lắm, hai năm nữa cũng chưa muộn.”

Cô út cười, định đi múc thêm canh: “Đúng, gần xa ai chẳng biết Lâm Lang của cô đẹp trai, lại có tiền đồ, cần chi lo lắng cưới không được vợ.”

Lâm Lang cười gượng hai tiếng, vội ngăn cản: “Cô út ngồi nghỉ đi, con đi múc cho.”

Bếp lò mùa hè nóng vô cùng, nhà chính mơ hồ nghe thấy tiếng “xoảng”, cô út hấp tấp chạy vô hỏi: “Làm sao?”

Lâm Lang sững sờ nhìn mảnh sứ vỡ đôi dưới dất: “Tô nóng quá... con lỡ tay cầm không chắc.”

“Đưa cô nhìn xem có bị bỏng không.” Cô út vội vàng xem tay cậu, chỉ thấy đỏ ửng một mảng, đau lòng nói: “Con mau ra ngoài đi, để cô dọn cho.”

Lâm Lang đi tới tàng cây hòe trong sân, chỉ cảm thấy ánh nắng gay gắt đến lóa mắt. Cậu ngẩn ngơ cả buổi chiều sau đó, tiễn chân bác với cô út xong, liền chạy đến một hang núi hẻo lánh ngồi một hồi, mãi khi mặt trời chìm về hướng Tây mới về nhà. Hoàng hôn ở nông thôn lộng lẫy hơn thành thị nhiều, tà dương màu vỏ quýt chiếu xuống ruộng bắp xanh mướt. Hơi nóng từ cánh đồng ập tới, thổi đến mức cậu choáng váng, bà nội Lâm đã nấu cơm tối xong xuôi, Lâm Lang cũng không có khẩu vị, ăn mấy miếng thì về phòng.

Trăng đêm nay đặc biệt sáng, Lâm Lang tựa vào cửa sổ, trong lòng nhớ Hàn Tuấn da diết. Giá như ngày nào đó cậu có thể quang minh chính đại dẫn Hàn Tuấn về nhà thì hay biết mấy, nhưng ngày ấy vĩnh viễn sẽ không đến. Tiếng dế kêu vang trong sân, cậu cởi quần áo nằm xuống chiếu, di động thình lình reo lên. Cậu giật bắn mình ngồi dậy, chỉ thấy Hàn Tuấn gửi một tin nhắn: “Em mở cửa ra ngoài xem thử đi.”

Lâm Lang lăn mình bò xuống dưới, chẳng buồn mang giày đã chạy ra cổng, đẩy cửa cái rầm, miệng kêu to: “Hàn Tuấn, Hàn Tuấn!”

Nhưng không ai đáp lại cậu, bốn phía im ắng như tờ, chỉ có ánh trăng bạc tĩnh lặng dưới đất, sầu bi mà đẹp đẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.