Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Anh hùng cứu mỹ nhân




Nói thế nào, mặc dù cứu người là việc cấp bách, nhưng người là Chân Bất Phàm ném xuống, hiện tại hắn còn dậm chân tại chỗ, nếu như trước mặt hắn cứu người, chẳng phải là cùng hắn đối đầu sao?

Những người ở chỗ này không phải người ngu, không cần thiết đi mạo phạm "thế lực ác bá" nhất bổn thành.

Chỉ là, trên phố sớm lưu truyền, nếu ai lấy được bảo vật kia thì người đó về sau tài vận thuận lợi, tài nguyên cuồn cuộn, làm giàu trên một con đường thênh thang! Cho nên tâm ngứa khó nhịn, hơn nữa bảo bối kia lại ở ngay trước mặt mình ném xuống sông, quả thực là phá hủy bảo vật!

Suy nghĩ một chút, dù sao là đồ người ta không cần, cho nên tính toán liều mạng vớt nó lên ——

Đến lúc đó nếu thật sự có thể phát tài, sẽ không phải sợ Chân Bất Phàm rồi!

Người thứ nhất nhảy xuống, chính là có suy nghĩ này.

Cho nên Xuân Đào trơ mắt nhìn hắn không bới tới chỗ của tiểu thư, hận đến cắn răng nghiến lợi nhưng lại bất lực.

Không bao lâu, lại có một người nhảy bùm xuống sông, vậy mà hi vọng lại bị tan biến lần nữa, người nọ cũng không cứu tiểu thư nhà nàng.

Một người, một người nữa, bùm bùm bùm bùm.

Chỉ thấy vốn là nước sông đang chảy bởi vì người người rối rít nhảy xuống mà càng thêm nhấp nhô bất định, sóng to sóng nhỏ, Cổ Vô Song nước chảy bèo trôi, toàn thân chìm nổi, thể hiện rõ mình không biết bơi. (Nước chảy bèo trôi: buông xuôi phó mặc cho đời)

**

Cổ Vô Song uống một ngụm nước lớn.

Miệng tai mắt mũi. . . . . . Vẻn vẹn trong nháy mắt bị nước sông bao phủ bốn phương tám hướng.

Khó khăn theo sức nổi nâng mặt lên khỏi mặt nước nặng nề hít một hơi, lại bởi vì không biết bơi lại chìm xuống.

Hai chân nàng liều mạng đạp lung tung, nhưng lại sinh ra một loại ảo giác nước sâu không thấy đáy, trong lúc bối rối, rốt cuộc Cổ Vô Song cũng la to lên một tiếng: "Cứu. . . . . ."

Lại chìm vào trong nước. . . . . .

Giãy giụa.

Nổi lên trên mặt nước. . . . . .

"Cứu mạng! Cứu. . . . . ."

Kêu cứu kêu cứu, lại uống mấy ngụm nước.

Ừng ực ừng ực. . . . . .

Vào giờ khắc này Cổ Vô Song cực kỳ cảm nhận được giờ khắc tử vong, giờ phút này nàng cảm thấy đời này mình không gả ra ngoài được rất là tiếc nuối, không thể báo thù thật là quá rối rắm, nàng còn rất nhiều mối làm ăn chưa thành công. . . . . .

Nàng không cam tâm, chết không cam tâm!

Nổi trên mặt nước lần nữa, dưới ánh trăng mờ nhìn thấy Chân Bất Phàm như núi đứng thẳng trên cầu. Vẻ mặt hắn màu đen giống như quần áo màu kim sắc bình thường cương quyết không kềm chế được.

Tiếp đó, nàng cái gì cũng không kịp nghĩ, đột nhiên mất đi tất cả sức lực, nước ngăn cản nàng hô hấp, gần như hít thở không thông.

Lại chìm xuống.

Xuân Đào khóc lên, vội chạy lên, cả gan làm loạn lôi kéo vạt áo của hắn, lã chã khóc, "Chân công tử, van cầu ngươi! Cứu cứu tiểu thư nhà ta!"

Ở thành Nhữ An gần như không có người nào biết bơi, Lý đại thúc kia coi như chững chạc, nhưng mà chỉ lo chạy đi tìm dây thừng phụ cận. . . . .

Thật ra Chân Bất Phàm cũng không muốn mạng của nàng, thấy thời cơ không sai biệt lắm, đột nhiên nhảy lên, một tư thế hoàn mỹ rơi xuống nước, có thể nói thế như chẻ tre!

Tiếp đó hắn bơi tới chỗ Cổ Vô Song mặc kệ sóng to sóng nhỏ, lặn xuống nước, nhất thời không có âm thanh gì.

Xuân Đào ở trên cầu lòng như lửa đốt, chỉ đành phải lớn tiếng la hét tiểu thư! Tiểu thư!

Hôm nay trong lòng như bước trên tảng băng mỏng, kinh hãi không thôi, thật khó khăn, mặt nước rốt cuộc có động tĩnh, Chân Bất Phàm đặt tay dưới cổ Cổ Vô Song, bơi về phía bờ.

Xuân Đào mừng rỡ, nặng nề thở ra một hơi, thả lỏng xuống, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống liên tục, lúc này mới vội vàng đi tới chỗ của tiểu thư.

Lúc này, Lý đại thúc cũng ôm dây thừng vội vàng đi tới, nhìn nhiều người dưới nước như vậy, vẻ mặt mờ mịt hỏi một câu, "Cứu thế nào đây?"

Mẹ nó! Miệng Xuân Đào thiếu chút nữa phun uế ngôn, đừng bảo là nàng không hiểu được kính già yêu trẻ, nàng thật muốn đá hắn xuống quá. (Uế ngôn: lúc này xuân đào muốn chửi á)

Chân Bất Phàm liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, mắt phượng nhắm chặt, môi tím tái, mặt mày nhếch nhác.

Trong lòng có chút không vui, không ngờ được trên đời này lại có người không biết bơi, nghĩ tới mọi người ở thành Vanh Đường, người nào không phải vừa mới sinh ra liền ném vào trong nước? Biết bơi một chút, có thể ở dưới nước nghỉ ngơi nửa canh giờ, nghĩ tới đây lại cảm thấy nữ nhân quả thật là, phiền toái vô cùng.

Sau đó ấn ngón trỏ vào huyệt nhân trung, thăm dò chút hơi thở của nàng ta, có vẻ hơi suy yếu. (Huyệt nhân trung là phần ngấn rãnh môi trên thẳng từ mũi xuống, nếu ấn vào đó có thể làm cho người bất tỉnh tỉnh lại)

Sau đó liền đặt hai tay trên ngực của nàng, đè xuống.

"A ——" Xuân Đào thét lên một tiếng, vừa nghĩ thầm tiểu thư ơi tiểu thư! Tính mạng người chưa được bảo toàn, mà lại bị người ta cợt nhã rồi, nhưng người ta thường nói con kiến còn ham sống, cho nên tiểu thư nhất định phải tham sống sợ chết!

Sau đó còn có chút run rẩy la hét, "Công tử, công tử . . . . ." Sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại rống lên một tiếng, nói "không nhọc công tử! Loại việc chân tay nặng nhọc này giao cho Xuân Đào làm là được!"

Chân Bất Phàm thậm chí nhìn cũng không nhìn nàng một cái, đè xuống, thậm chí còn tăng thêm sức lực —— rốt cuộc, Cổ Vô Song cau mày khạc ra một ngụm nước.

Thoáng có phản ứng, nhưng mắt cũng không có mở ra.

Tiếp theo Chân Bất Phàm dùng bàn tay vỗ vỗ vào trên mặt nàng.

Bành bạch!

Sạch sẽ lưu loát.

Được rồi, mặc dù Chân Bất Phàm có dụng ý tốt, nhưng hắn hiển nhiên không có kinh nghiệm thương hoa tiếc ngọc, cho nên xuống tay cũng không biết . . . . . .tiết chế. . . . . .

Chỉ là hiệu quả không tệ, bởi vì Cổ Vô Song chẳng những tỉnh táo, hơn nữa gò má có thêm mấy phần huyết sắc.

Cổ Vô Song rất không thoải mái, hiển thị rõ ở trên mặt đang nhíu chặt chân mày cùng khóe miệng rên rỉ của nàng.

Nàng thế này, thu lại sự khôn khéo lão luyện giữa hai lông mày, sắc bén cùng lão luyện giấu ở trong đôi mắt, cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, còn trẻ tuổi hơn lúc bình thường.

Hai mắt Chân Bất Phàm không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút, thầm nghĩ nữ tử này lại có một mặt nhu nhược như thế, thậm chí còn được. . . . . . ừm, châm chước dùng từ, điềm đạm đáng yêu?

Hắn tự có mấy phần bản lãnh nhìn người, không thể không nói, nàng cũng không phải là một người dễ trêu chọc, nhất là thời điểm nàng tươi cười nhẹ nhàng, mặc dù che giấu rất tốt, nhưng trong mắt vẫn thỉnh thoảng không cẩn thận tiết lộ mấy phần tính toán, lộ rõ nàng rắp tâm bất lương.

Mười phần là lão hồ ly trên thương trường, Tiếu Diện Hổ, thậm chí so một số lão gian thương che đậy còn tốt hơn.

Nữ tử như vậy, phải đề phòng!

Người gặp nguy hiểm đã tỉnh lại, Chân Bất Phàm nhìn lại sau lưng một chút, thấy một đám người ngu ngốc phía sau tiếp tục nhảy xuống bơi lại trong Vanh Đường Hà, nhíu chặt chân mày ——

Chậc, cũng chỉ là khối tảng đá rách nát mà thôi!

Tiếp hắn lại nheo mắt nhìn người mặt lạnh như băng trên tảng đá, toàn thân ướt đẫm, nàng tên gọi là gì?

Còn chưa hết tức giận, tại sao một nữ tử, lại dám không biết sống chết khiêu khích hắn?

Vừa nghĩ tới cái người nào đó không biết lấy cái đồ chơi gì đùa cợt, tâm tình của hắn càng thêm khó chịu, nàng nói đúng, hắn thua không nổi, không, chắc chắn sẽ không thua!

Suy nghĩ một chút cảm thấy nữ tử này phải chịu trách nhiệm, cho nên Chân Bất Phàm cũng không quản đối phương là một người bị thương, liền tuỳ tiện vác nàng lên lại trên vai.

"Ngài, ngài muốn làm gì?" Xuân Đào vẫn chưa hết kinh hoảng.

Chân Bất Phàm xiết chặt lông mày, lần này cũng không nhìn nàng, mà là lạnh mặt nói một câu, "Về nhà."

Về nhà? Trở về nhà của người nào?!

Về, dĩ nhiên là về nhà của Chân Bất Phàm.

Vậy. . . . . . thì đuổi theo thôi. Xuân Đào bất đắc dĩ.

Cổ Vô Song cảm thấy khó chịu. . . . . .

Y phục dính vào trên người, ướt nhẹp vốn đã khó chịu, cộng thêm thỉnh thoảng có gió, càng thêm lạnh hơn. Hơn nữa lỗ mũi cổ họng, gai gai, lưu lại cảm giác sặc nước, khó chịu vô cùng.

Cổ Vô Song rên rỉ ra tiếng, rốt cuộc mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện cùng một dạng lúc trước, bị người ta vác trên vai, rất không thoải mái, lập tức phẫn hận không chịu nổi, bỗng dưng hốc mắt có chút ươn ướt.

Nhưng gần như lập tức, nàng nháy mắt mấy cái đơn giản nuốt nước mắt, rồi sau đó lại nhắm mắt lần nữa.

Điều dưỡng khí tức.

Ngựa Chân Bất Phàm dừng ở bên ngoài tửu lâu, hắn vốn tới đây tìm người, bị "chỉ dẫn", mới đi nơi ở Cổ Vô Song.

Thật ra đây là thủ đoạn nhỏ của Cổ Vô Song, đến lúc này, là cố ý khiến Chân Bất Phàm xông vào, thứ hai, nàng còn tính toán không buông tha cùng hắn làm ăn, cho nên dẫn dụ thử —— cái hành động nhỏ này, ví dụ như chờ, thoáng bôn ba, thường thường có thể khiến lúc đàm phán có lợi thế hơn.

Mơ hồ nghe được giọng nói của chưởng quầy, biết mình đã trở lại tửu lâu, Cổ Vô Song chóng mặt mở mắt ra, sớm biết sẽ luân lạc đến thế này, nàng cũng không cố ý đi ra ngoài. . . . . . Theo ý tưởng ban đầu của nàng, rất nhiều việc còn có thể thương lượng.

Chỉ là nàng đánh giá thấp bản lĩnh tức giận của người nam nhân này, lại đánh nát sự kiêu ngạo nhẫn nại của nàng, ép nàng phải ném hòn đá kia vào đáy sông. . . . . .

. . . . . .

. . . . . .

Đầu choáng váng. . . . . .

Chân Bất Phàm bố trí Cổ Vô Song ở trước yên ngựa, động tác vẫn thô lỗ như cũ. Áo của hắn cũng ướt toàn bộ, chỉ là nam tử hán như hắn, không hề để ý, vẫn hành động tự nhiên như cũ.

Nhìn toàn thân Cổ Vô Song mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi cũng ngồi không vững, các loại động tác thô lỗ đã thành chuyện nhỏ, cũng lười để ý cái gì gọi là nam nữ khác biệt, có thể lợi dụng được thì đừng lãng phí, đợi sau khi lên ngựa liền dựa vào trước ngực hắn, ổn định thân thể, trong mơ hồ nghe được Xuân Đào khoa trương thét chói tai, cũng vô tâm phản ứng, lại chìm vào hôn mê . . . . . .

. . . . . .

Ngủ một cái, khi tỉnh lại người đã ở Chân phủ thành Bắc.

**

Xuân Đào cầm khăn tay canh giữ ở một bên, xem ra cũng là bộ dạng mệt mỏi không chịu nổi, tựa hồ thức trắng đêm chưa ngủ.

Trong nháy mắt đầu óc Cổ Vô Song trống rỗng, nhìn bố cục phòng một chút, cũng có mấy phần thưởng thức. Nàng trầm tĩnh chậm rãi hít thở, sau đó ánh mắt tối lại, giọng nói lúc mở miệng có chút khàn: "Ta còn sống?"

"Tiểu thư, nói cái gì! Người. . . . . ."

"Xuân Đào," Cổ Vô Song nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của nàng, "Tại sao ta ở Vanh Đường?"

"Cái đó. . . . . ." Tế bào não Xuân Đào đang liều mạng đánh nhau (ý nói chị đang suy nghĩ), nói chuyện làm ăn? Không đúng, thành hôn? Không đúng, du ngoạn? Không đúng. . . . . . Nghĩ tới nghĩ lui, khụ, cảm thấy giống như là. . . . . . Giống như là, cái người đó tên gì. . . . . .

"Tự mình chuốc lấy cực khổ?" Chung đụng đã lâu, Cổ Vô Song tự nhiên biết rõ trong lòng Xuân Đào đang suy nghĩ gì, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó bỗng nhiên nở nụ cười, hơi tự giễu, "Chân công tử đâu?"

"Tiểu thư, người nọ làm hại tiểu thư. . . . . ." Thế nào còn tìm hắn!

"Đến nơi hẹn đi?" Còn nói nàng ngủ mê ba ngày ba đêm ...? Vì vậy lại hỏi, "Ta ngủ mê bao lâu?"

"Một đêm. Về phần Chân công tử. . . . . ." Sự xưng hô này có chút không tình không nguyện, chu môi lên, "Ngày hôm qua hắn ném tiểu thư ở nơi này liền không thấy người, cho nên Xuân Đào cũng không rõ ràng!"

"Ừm. . . . . ." Cổ Vô Song vẫn cảm thấy mệt mỏi, khép mắt muốn suy nghĩ rõ ràng, không ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra ——

Chân Bất Phàm đỉnh đạc đứng ở cửa, áp lực vô hình nhất thời bao phủ không gian, khí thế lăng nhân. (Có thể hiểu khí thế ép người)

Nghe hắn mở miệng, "Còn chưa tỉnh lại sao?"

"Ngươi. . . . . . Này, " Mặc dù đây là nhà hắn, nhưng dù sao cũng là cô nương . . . . . . Được rồi, lớn tuổi hơn một chút, nhưng vẫn là cô nương chưa gả! "Này. . . . . ."

"Xuân Đào, " Cổ Vô Song nằm ở trên giường nhàn nhạt kêu, "Đỡ ta lên."

Xuân Đào chần chờ một chút, chỉ có thể làm theo, nâng Cổ Vô Song ngồi dậy.

Cổ Vô Song nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên cười nhạt, vì mang nợ "Vô Song tạ ân Chân công tử cứu mạng."

A! Xuân Đào bỗng chốc trừng lớn hai mắt, ngày hôm qua đại phu đến xem, không nói tiểu thư phát sốt mà. . . . . .

Lang băm! Đồ lang băm! Tiểu thư biến thành như vậy, rõ ràng, rõ ràng chính là người đưa đến, tuyệt đối không có khả năng nói cám ơn!

Ừ, tuyệt đối không có khả năng!

Hai mắt Chân Bất Phàm khóa chặt nữ tử trước mắt, cảm thấy quái dị không nói nên lời, nhưng hiện tại vẻ mặt nàng nhu hòa, mặt mũi hơi có vẻ tiều tụy, không hề có lực sát thương.

Chỉ là cảm giác, nàng. . . . . . Không nên như thế. . . . . .

Thái độ này cùng hôm qua đột nhiên nghịch chuyển tựa như khác hoàn toàn. Không nghĩ ra, vì vậy từ từ xiết chặt chân mày.

Cổ Vô Song cũng không tính toán, "Nếu Vô Song đoán không sai, công tử là muốn cho Vô Song thay ngươi giải quyết chút ít phiền toái. . . . . ." Nàng ho nhẹ hai tiếng hóa giải cổ họng không khỏe, khôi phục tự nhiên cười nhạt, "Vì đáp tạ ân cứu mạng, Vô Song tự nhiên sẽ cố hết sức."

Trái lại Chân Bất Phàm dừng lại, từ từ nhìn cẩn thận nữ tử trước mắt, trong lời nói sinh ra mấy phần không kiên nhẫn, "Ngươi ở đây mưu ma chước quỷ gì?"

"Công tử quá lo lắng." Cổ Vô Song cũng không giải thích, duy trì nụ cười, "Kính xin công tử ở đại sảnh chờ một chút, đợi Vô Song sửa soạn lại. Dĩ nhiên, mong rằng công tử lưu nha đầu chờ bên ngoài phòng, vì chủ tớ ta chỉ đường."

". . . . . ." Chân Bất Phàm không hiểu bất động thanh sắc nhìn nàng, thậm chí nhìn bộ dáng thành khẩn được xưng tụng của nàng, quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, sau đó không nói tiếng nào rời khỏi.

"Tiểu thư!" Xuân Đào đi theo phía sau Chân Bất Phàm đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu lại vội vàng nói một câu, "Tại sao tiểu thư. . . . . ."

"Không nghe thấy sao?" Cổ Vô Song kéo thân thể mệt mỏi mà đau nhức, bắt đầu xuống giường."Báo ân."

Hai chữ, ý vị sâu xa.

". . . . . ." Đầu óc Xuân Đào cứng lại, suy nghĩ một chút đột nhiên à một tiếng, "Bây giờ tiểu thư tính toán để cho tên kia buông lỏng cảnh giác, sau đó giết hắn trở tay không kịp?"

Cổ Vô Song hơi cong môi một cái, cũng không đáp lời.

Không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì.

**

Phía bên này, đại sảnh to lớn trống rỗng, trừ mấy chiếc ghế thưa thớt, không một có một chút đồ vật gì.

Chân Bất Phàm liền ngồi trên ghế bạch đàn thượng đẳng ở chính giữa, quanh mình cũng không một người đi theo phục vụ.

Chỉ thấy biểu tình yên lặng, chỉ là ngồi, tự có một thân khí phách làm người ta không dám bỏ qua.

Ngón tay Chân Bất Phàm chậm chạp mà có tiết tấu gõ lên bàn trà vuông nhỏ, ngoài ý muốn tâm tư của mình lại đặt ở trên người nữ nhân kia.

Khẳng định có trá!

Đang lúc này, bên ngoài cửa đại sảnh đột nhiên đi vào mấy người, đều có bộ dạng phong trần mệt mỏi.

Người thứ nhất đột nhiên cao giọng kêu lên, "Đại ca!" Liền trực tiếp hỏi, "Lúc ở ngoại thành nghe nói huynh cùng một nữ tử vì cái bàn mà nổi lên tranh chấp?"

"Hôm qua lúc huynh vào thành liền ném nữ nhân kia xuống sông?" Một cái nam tử khác tiếp tục tò mò.

"Đại ca! Cả đường phố đang vui mừng, nghe nói ngày hôm qua huynh cướp đồ cưới của một nữ nhân?"

"Còn khinh bạc nàng?"

"Nghe nói. . . . . ."

Đám người tới là một nhóm bốn người, mỗi người hỏi một câu đặc sắc, cũng là bảy miệng tám lời giống như lưỡi của các nữ nhân, ngươi một lời ta một câu liên tiếp oanh tạc.

"Quân Bảo đâu?" Chân Bất Phàm nhìn một chút bốn người bọn họ, chỉ nói một câu, làm cả đại sảnh yên tĩnh trở lại.

"Nghe nha đầu nói, ngày hôm qua đại ca dẫn theo một nữ nhân trở về?" Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng cười, dõi mắt nhìn lại, chính là Tiền Quân Bảo người ném Cổ Vô Song ở tửu lâu.

"Cái gì?!" Trừ Chân Bất Phàm, bốn người còn lại hết sức kinh ngạc.

"Nàng không thích hợp với đệ." Chân Bất Phàm không đầu không đuôi một câu nói.

"Đệ biết rõ." Tiền Quân Bảo nhún nhún vai, đột nhiên giương môi cười một tiếng, "Nàng là đệ mời hưởng ứng lệnh triệu tập . . . . . ."

"Hưởng ứng lệnh triệu tập gì?" Một người tò mò.

"Thê tử của đại ca."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ." Bốn người đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Chân Bất Phàm chợt vỗ bàn một cái, "Hoang đường!"

"Cái gì hoang đường?" Sau lưng Tiền Quân Bảo truyền tới một giọng nói nữ.

Tuy khàn, nhưng lại tao nhã.

Cũng không biết nàng tới bao lâu.

Tiền Quân Bảo nghe được âm thanh, tự động tránh ra, nhường vị trí.

Cổ Vô Song vào đại sảnh, đi lại vẫn cần Xuân Đào đỡ như cũ, thấy nàng khẽ khom người, nhẹ nhàng cúi chào mấy người đó một cái, đổi khách làm chủ đi thẳng vào vấn đề, "Nghĩ tới chắc Giang nhị công tử kia cũn đã sớm đến, chỉ mong rằng Chân công tử yên tâm. . . . . ."

Mắt phượng nhìn thẳng hắn, cười khẽ, "Tiểu nhân, định sẽ không đắc chí."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.