Phương Bắc không bằng Phương Nam núi non trùng điệp, khi tiến vào thành Nhữ An, cảnh đẹp trên đường đi mênh mông.
Lúc này Chân Bất Phàm khoanh tay mà đứng thẳng, đứng ở trên nóc nhà, đường
phố phồn hoa, lúc này người người nhốn nha nhốn nháo bày tiệc cơ động,
những người liên quan, sớm chuẩn bị lụa đỏ đèn lồng treo lên, ban đêm
đốt đèn, qua trong giây lát, dùng màu đỏ trang trí cả con đường.
Cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ là trong lòng Chân Bất Phàm vô cùng bình tĩnh, yên lặng nhìn về phía
căn phòng cách đó không xa, ánh nến chập chờn, bóng dáng của mình xuyên
qua giấy trên cửa đi lui đi tới, bên trong còn có...
Có tân nương của hắn.
Rồi sau đó từ từ, từ từ, trong lòng của hắn dâng lên một loại cảm động xa
lạ, khóe miệng nâng lên thành đường cong, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cổ Vô Song.
Nhẹ nhàng đọc tên của nàng lần thứ nhất.
Từ từ suy ngẫm.
Ngay cả tên cũng tương xứng với hắn như vậy, dưới trời này, sợ rằng chỉ có một mình nàng.
Bây giờ chắc là nàng đang dùng ánh mắt cảnh cáo hỉ nương, lúc này nàng nhất định là oán giận không thôi, tức giận mắng hắn trong lòng đi, bỗng dưng nụ cười bên miệng càng sâu hơn, bức bách nàng sao?
Có gì không thể?
Hắn nhìn ra được nàng cũng không phải là thờ ơ, liền thành thân trước thôi, hắn và nàng có thời gian một đời dây dưa không ngừng nghỉ.
Nàng nhất định không biết, lúc nàng khẽ tức giận trong con ngươi tràn đầy sáng ngời, hấp dẫn hắn thế nào.
Hai mươi bảy tuổi như nàng, bước lớn bước nhỏ trong ngày thường cũng phải
khôn khéo tính toán, cũng là chịu không nổi kích thích như vậy.
Một điểm này, lại cùng hắn tương tự như vậy.
Hồi tưởng lại nàng nói câu kia hắn không kích động là không hoàn toàn, thật ra thì nhiều hơn nguyên do, là đến từ nàng.
Chỉ là quên nói cho nàng biết mà thôi.
Lấy vợ cho hắn, cho tới bây giờ chính là chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mấy huynh đệ bàn bạc hôn sự cho hắn, hắn cưới cũng không sao. Quân Bảo cản trở từ trong hôn sự, hắn cũng hời hợt.
Nữ nhân, cho tới bây giờ là đại danh từ phiền toái.
Vậy mà, lần mới gặp gỡ trong tửu lâu đó, nàng ngồi ở trên bàn, khoan thai
tự đắc nở nụ cười, chống lại tầm mắt của hắn, đúng là trong nháy mắt đó
hắn nhớ mặt của nàng rõ ràng.
Sau lại biết được, nụ cười đó cũng chỉ là nàng che giấu theo thói quen.
Đột nhiên không chấp nhận được nàng khiêu khích.
Mới có thể có một chút canh cánh trong lòng. Có lẽ, là bởi vì chưa bao giờ có nữ nhân nào sẽ lớn mật như thế.
Chỉ là mấy ngày sau quên khuôn mặt của nàng, nàng lại cố ý nắm trong tay vụ đánh cuộc giữa hắn và hỗn tiểu tử Giang Nhị kia, cố gắng kiềm chế hắn. . . . . .
Há có thể để cho nàng như ý?
Nhưng nàng cũng chỉ
là một nữ tử, thời điểm ôm vào trong ngực, không cảm thấy nặng chút nào. Xem ra theo tuổi tác, cũng không thể hiện ở trên trọng lượng của nàng.
Còn có nàng thỉnh thoảng lộ ra ôn nhu, dáng vẻ nhíu mày khiêu khích, dáng
vẻ đáng yêu khi say rượu. . . . . . Từng chút một thấm vào tim của hắn,
lại dễ dàng thay đổi quyết định của hắn như vậy.
Cưới nàng.
Cưới nàng.
Hắn từ trước đến giờ là người quả quyết tự lo liệu, chỉ là toàn xử sự bằng trực giác, hỉ nộ chỉ ở trong chốc lát.
Nàng không tính là mỹ nữ đẹp nhất, tính tình cũng không phải là quá tốt, gần đây cũng càng ngày càng thích đánh đá, rõ ràng để ý muốn chết, lại giả
vờ làm bộ bình tĩnh tự nhiên . . . . . .
Chỉ là, hắn cũng. . . . . .
Thích.
Từ thành Vanh Đường một đường Bắc thượng, khi hắn còn đang trên lưng ngựa
nghĩ đến tột cùng là vì cái gì mà làm chuyện này, vừa nghĩ tới liền thấy có nhiều lý do hơn, để nhìn một nụ cười một cái nhăn mày của nàng.
Tối nay, Thiên La Địa Võng, nàng trốn thế nào?
**
Chân Bất Phàm một thân trường sam đỏ, xem ra cũng là đã sửa qua, xa xa nhìn lại, dáng vẻ hiên ngang.
Trên đất trống bàn ghế la liệt, mọi người ngồi đầy, xôn xao.
Tiếng trống kèn Xona, diễn tấu sáo và trống, vốn là bầu trời đêm tĩnh mịch, tựa hồ cũng dính chút vui mừng.
Nhìn tiệc mừng thanh thế thật lớn này, sợ rằng trăm dặm quanh thành Nhữ An, không người nào theo kịp.
Cổ Vô Song đầu đội lụa đỏ, được hỉ nương cõng vào, mọi người xem mà cảm thán, đưa mắt nhìn theo vào trong.
Ánh mắt Chân Bất Phàm xuyên qua hỉ nương, rơi vào thân hỉ phục của nàng,
cái khăn màu đỏ, làm cho người ta không khỏi nghĩ dưới cái khăn đó đến
tột cùng là bực giai nhân nào.
Cùng lúc đó, cái khăn cũng che tầm mắt Cổ Vô Song tiếp xúc với bên ngoại. Âm thanh sôi động vang bên tai
không dứt, lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì. Thân thể vẫn không
thể động như cũ, nói cũng không thể, tất cả tâm tình chỉ có hàm răng có
thể hơi phát tiết ra ngoài.
Khăn trùm đầu theo gió phiêu động
xuyên thấu qua mơ hồ nghe tiếng trống, thấy trên mặt đất thắp đầy nến,
bóng của bàn ghế kéo dài thật dài, đan xen ngang dọc. . . . . . Giống
như tâm tình của nàng giờ khắc này.
Rất là tức giận, không thể tự chủ mà bực mình, đột nhiên thành hôn, cuối cùng chỉ hóa thành bất an.
Nàng thật sự gả cho người này sao? Nếu không, nàng còn có cái gì để lựa chọn chứ?
Hỉ nương ngừng lại, nàng bị động chạm đất, sau đó trong nháy mắt cảm nhận
được bên cạnh thêm một cái bóng, ngay tiếp theo, rõ ràng còn cách đoạn
khoảng cách, nhưng cũng cảm thấy nóng người.
Cổ Vô Song bỗng dưng có mấy phần khẩn trương, không tránh được kéo dài tức giận, kéo dài bi
phẫn, nghe đến có người nào hô to "Tân nương tử tới" , "Bái đường bái
đường rồi. . . . . ." Còn có người đang kích động nói lung tung gì đó,
nói gì đó trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. . . . . . Nói xong, bên
tai lại bỗng dưng truyền đến giọng nói cao vút mang theo vui mừng của hỉ nương——
"Nhất Bái Thiên Địa ——"
Người nào? Người nào ở phía sau đè lưng của nàng?
"Nhị Bái Cao Đường ——"
Không, cao đường của nàng đã qua đời! (cao đường là cha mẹ)
"Phu Thê Đối Bái ——"
Nàng không cần bị động trở thành vợ của hắn như vậy! Không!
"Xong rồi! Chúc mừng hai vị hỉ kết liền cành, chúc nhị vị sớm sinh quý tử! Đưa vào động phòng ——"
Liền thấy Chân Bất Phàm đột nhiên bế ngang tân nương của hắn, bước chân vững vàng bước đi, quay lưng về phía mọi người, tiêu sái rời đi.
Tân nương tử lại không nói tiếng nào, sợ là thẹn thùng không thốt nên lời rồi.
Tình cảnh này, hội trường nhất định là cực kỳ náo nhiệt, cảm giác trong nháy mắt cả vùng đất cũng sôi trào lên, xôn xao ồn ào, nghị luận ầm ĩ.
Giống như một giấc mộng, hôn lễ như vậy, có thể nói như gió xuân cả đêm, hoa nở ngàn cây vạn cây.
"Cổ gia đại cô nương, gả ra ngoài rồi sao?"
"Quá giả dối rồi."
"Tân lang kia không giận mà uy, cũng không giống như là sẽ bị Cổ Vô Song áp chế."
"Kỳ quái, không phải lúc trước Cổ Vô Song chiêu rể tới nhà sao? Người nam nhân này ở rể?"
"Ở rể? Không thể nào..., ta nghe nói người ta ở phương Nam là thủ phủ,
trong nhà có tiền có phải hay không, ngươi cũng không thấy phô trương
thế này sao! Nói không chừng ta tùy tiện lấy một đồ vật trong nhà người, đổi tiền cũng đủ để đập chết ngươi!"
"Vậy chẳng phải là Cổ Vô Song lượm được bảo vật sao?"
"Không thể nói như vậy, cưới Cổ Vô Song kia, còn không phải là như hổ thêm cánh?"
"Cũng thế, nói đi nói lại, một Nam một Bắc, nếu là Cổ Vô Song đi theo vị hôn
phu kia, gia tài bạc vạn của nàng ta, cũng sẽ giao cho đệ đệ của nàng ta chứ nhỉ?"
"Đệ đệ của nàng ta không được gì, không nói không cảm thấy, tối nay lại không có người của Cổ phủ, thật là kỳ quái."
"Phải ha. . . . . ."
. . . . . .
Đám người không ngừng nghị luận, dời mắt đến trên bàn cơm, thức ăn chất đầy bàn, đều là món ngon nổi tiếng, thương thảo tiếp mấy câu, lực chú ý
liền hoàn toàn chuyển tới trên bàn.
Dù sao cũng không thể náo
động phòng, trong lòng miễn cưỡng nói câu chúc mừng ..., bởi vì cô nương lớn tuổi có thủ đoạn buôn bán nhất thành Nhữ An, bán mình đi ra ngoài!
**
Cửa tân phòng chợt bị đá ra.
Nến đỏ bởi vì gió thổi mà chập chờn, lúc sáng lúc tối, từ từ quay về trạng thái ổn định, sáng cả gian phòng.
Chân Bất Phàm không khỏi có mấy phần kích động, rất muốn. . . . . .
Gặp nàng một chút.
Giằng co một buổi tối, rõ ràng đưa tay ra là có thể đụng đến nàng, cũng là lần đầu tiên khát vọng nàng như vậy.
Hiện tại nàng cực kỳ an tĩnh.
Có cái gì không đúng, Chân Bất Phàm mới thoáng cảm thấy chút cường thế tối nay, có phải có chút quá đáng hay không.
Hơi chút tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại. . . . . .
Không hối hận.
Một chút cũng không hối hận.
Ngược lại có ngứa ngáy trong lòng một chút, khó nhịn. . . . . .
Chân Bất Phàm đặt nàng ngồi xuống ở bên giường, đưa tay —— lại dừng lại,
kiềm chế lại xúc động muốn vén khăn trùm đầu lên, suy nghĩ trong chốc
lát rồi ngồi nghiêm chỉnh ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai người
liền ngồi sóng vai như vậy, nhìn thấy nến đỏ kia từng chút từng chút
cháy hết, gió khẽ thổi vào, bóng hai người họ kéo đến trên đầu giường,
đung đưa qua lại.
Hắn khẽ đến gần sát nàng mấy phen, bỗng dưng trầm giọng đánh vỡ im lặng, nói, "Nàng đã là vợ ta."
Cổ họng có chút nghẹn, thân thể hơi nóng.
Chân Bất Phàm suy nghĩ một chút, làm theo trình tự bình thường là được. . . . . .
Nên sinh con thì cần phải trải qua những bước kia.
Hắn đột nhiên lại hỏi, "Chúng ta bắt đầu thế nào?"
Trả lời hắn vẫn là im lặng như cũ.
"Vậy sao? Giao cho ta sao?" Chân Bất Phàm tự hỏi tự đáp, khó có thể tin được mình lại có chút khẩn trương. Chỉ là gương mặt vẫn không biểu tình gì,
giọng nói vững vàng, ánh mắt cương nghị giống như ra chiến trường giết
địch.
"Vậy ta bắt đầu."
Chân Bất Phàm động thủ gạt khăn trùm đầu ra.
Thấy Cổ Vô Song đang rớt nước mắt, lệ ướt lễ phục màu đỏ, không tiếng động lại không hơi thở.
Chân Bất Phàm. . . . . .
Bối rối.