Buổi trưa mọi người nghỉ ngơi dùng bữa.
Vậy mà hạ nhân nói, bên ngoài vẫn không ít người như cũ, thì ra vừa bắt đầu những nam tử kia bởi vì chuyện này quá mới mẻ, cần phải quan sát, ẩn
núp ở một bên, xem tình huống trước cái đã?
Nghĩ tới người đầu tiên như thế, ngược lại đám người chờ bên ngoài, như đốt một ngọn đèn sáng, mở ra cánh cửa thần bí.
Ăn trưa xong, các vị phu nhân phát biểu cảm nghĩ với các hoạt động đơn
giản trong lần tuyển chọn này, ngươi một câu ta một câu, một câu một
câu, rất náo nhiệt.
Mặc dù cảm nhận của mọi người khác nhau, quan điểm khác nhau, nhưng tổng kết cũng chỉ có một câu: không người nào đạt tiêu chuẩn.
Cổ Vô Song à một tiếng, cũng không phát biểu ý kiến, chỉ là tươi cười như thường, ngược lại có khí chất trời sinh của tiểu
thư nhà giàu, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ phong cách quý phái.
Chỉ có Cổ Vô Song biết, có rất nhiều việc đều là do dưỡng thành theo năm
tháng, chỉ là năm tháng lắng đọng mà thôi, có ít cô nương nào mà không
có trầm ổn cùng khí khái.
Nói một câu làm phiền chư vị, tuyên bố
buổi tuyển chọn vào buổi chiều tiếp tục, mọi người đều có vị trí và
cương vị riêng, vẫn hào hứng như cũ.
Cũng vậy, những phu nhân nhà giàu này, thường ngày buồn bực ở nhà quá lâu, không có việc gì, rất khó khăn mới có thể trổ tài ăn nói, còn không dùng hết sức biểu hiện sao?
Cho nên người hưởng ứng lệnh triệu tập bước vào đại sảnh Cổ phủ đầu tiên,
cũng bị ép phải đối diện với thực tế, lúc đi ra ngoài cũng nhận thức
được bản thân mình không đủ, đều tồn tại khuyết điểm.
Buổi tuyển chọn vẫn liên tục như sóng gợn, nhưng không có ai phù hợp nên vẫn tiếp tục.
Mắt thấy mặt trời lặn phía tây đã lặn mất, buổi tuyển phu này cũng nên đi
vào hồi kết chư vị phu nhân trông có vẻ chưa thỏa mãn, hỏi nha đầu, nói
là người bên ngoài còn nữa không, nhưng phần lớn liếc thấy người ra sân
đều không ra gì, hôm nay liền ở đây đánh một trận được ăn cả ngã về
không cùng với thời gian giao nhau giữa ngày và đêm, dây dưa không nghỉ. . . . . . (còn chút nữa là trời tối mà khi trời tối thì buổi tuyển
chọn này kết thúc, cho nên đánh trận cuối cùng)
Nhưng vào lúc
này, đột nhiên có một dáng người màu trắng xuất hiện, cũng không chờ
thông báo, đã sải bước đi vào cửa chính Cổ phủ, đứng lại ở trước đại
sảnh.
Nha đầu, gã sai vặt cuối cùng cũng phản ứng kịp, đang muốn
cản lại, cũng từ cái dáng người màu trắng kia, phát ra một tiếng rất có
khí thế, "Tránh ra!"
Ánh sáng buổi chiều chiếu xuống, nhiễm đỏ trường sam màu trắng của hắn, nhẹ nhàng theo gió, diện mạo anh tuấn.
Nhất thời quên nhìn mặt của hắn, đã tự động tránh đường.
Người nọ sải bước đi vào đại sảnh.
Lúc đi tới chỗ ngồi dành cho người mới đi vào ở vòng ngoài cùng,dừng bước.
Trong đại sảnh, bởi vì sự thay đổi của ánh sáng, lúc đó đã hơi mờ mờ, vẫn còn chưa đốt đèn lên.
Nắng chiều ít đi, ánh sáng che mất nửa người trên của hắn.
Cái bóng kia, từ bên ngoài phòng, kéo dài thật dài, rất có ý cảnh.
Tiếp đó hai tay hắn để sau lưng, chậm rãi nhìn xung quanh bên trong đại sảnh.
Sau đó cười một tiếng nói, "Ta là người hưởng ứng lệnh triệu tập."
Năm chữ, rõ ràng bình thản không có gì lạ, cũng là nói năng có khí phách.
(câu trên trong tiếng trung có 5 chữ吾乃应征者)
Người đang ngồi thoáng sửng sờ, thật lâu, Lý phu nhân đánh vỡ cục diện bế
tắc, tái diễn lại tiết mục lúc trước, "Ngươi họ tên là gì?"
"Ngươi làm gì?"
. . . . . .
Chỉ trả lời hai câu hỏi này trong khoảng thời gian vô cùng ngắn, người bình thường thì không cách nào phản ứng kịp, cộng thêm các vấn đề sau đó
theo nhau mà đến, vì vậy người tới thường bị hỏi đến á khẩu không trả
lời được.
Ngay lúc đó, không ngờ người nọ trả lời, "Tiền Quân Bảo."
Câu hỏi thứ hai vừa nói xong, mọi người mới ý thức được, không ngờ hắn trả lời, "Bán hàng rong."
Trong lời nói, rõ ràng có mấy phần bình tĩnh.
Lúc này Cổ Vô Song ngồi một bên nheo mắt, thu lại ba phần tiếu ý, môi mấp
máy, bắt đầu tìm kiếm ba chữ Tiền Quân Bảo trong trí nhớ.
Trong đại sảnh đã tối mờ, che giấu sự tồn tại của nàng. Rồi sau đó ánh mắt nàng nhìn kỹ, rơi vào mặt bên của Tiền Quân Bảo.
"Nhà ở nơi nào?"
"Thành Vanh Đường."
"Xa như vậy?"
"Có thể nói là không xa ngàn dặm," cười cười, "Có thể nói đây là nhân duyên ngàn dặm. . . . . .."
"Trong nhà có bao nhiêu người?"
"Nhất mạch đơn truyền." Tiền Quân Bảo đối đáp tự nhiên, tốc độ cực nhanh trả lời từng câu hỏi một.
"Diện mạo này. . . . . ." Có một người đang muốn lấy tướng mạo để công kích,
vậy mà Tiền Quân Bảo vừa vặn đứng bên cạnh, đối diện bà ấy. Diện mạo
này. . . . . .
Rất tuấn tú!
Răng trắng mắt sáng, đẹp trai có một không hai, nhìn vào mắt thôi, cũng đủ để sinh tử tương hứa*.
(*) Sinh tử tương hứa: nói về tình cảm nam nữ, cùng sinh cùng tử, sinh tử gắn bó không thay đổi
Chỉ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, chuyển thành than thở trong lòng.
"Tuổi của ngươi xem ra —— nhiều lắm là hơn hai mươi. . . . . ."
"Phu nhân xem ra cũng khoảng 15,16,17 tuổi, tại hạ chỉ là mang vẻ mặt trẻ con mà thôi."
Tổn thọ rồi...!
Một bà mai xấu hổ che mặt lại, bà đã lăn lộn ở đây cũng không chỉ mười lăm mười sáu bảy năm.
Đại phu ngồi ở chỗ thượng tịch (chỗ ngồi dành cho người có vai vế hoặc bề
trên, người lớn tuổi trong nhà), đột nhiên mở miệng, "Xem sắc mặt ngươi
tái xanh, có phải có bệnh không tiện nói ra!"
"Hả?" Tiền Quân Bảo không để ý, "Tại hạ ngược lại cảm thấy thần sắc đại phu không tốt,
những ngày gần đây dạ dày khó chịu phải không?" Thật đúng là làm đại phu nhưng không thể tự chữa trị cho mình.
Đại phu không nói gì.
Có người không phục, nhất thời nói không nên lời, "Ngươi ——"
"Hỏi thế này thì quá hư vô," Bị cướp mất lời nói, "Còn phải mời Vô Song tiểu thư xem thế nào. . . . . ." Rồi sau đó ánh mắt của hắn nhìn sang một
bên, như có như không liếc về phía Cổ Vô Song, "Không phải sao?"
Bởi vì hắn hơi nghiêng đầu, cho nên Xuân Đào nhìn thấy hơn phân nửa mặt,
không khỏi chấn động, tuy nói buổi sáng mới tiễn một ngọc diện thư sinh
Phó Hiểu Sinh, vậy mà người trước mắt này, thật đúng là một gương mặt
tuyệt đẹp!
Xuân Đào thoáng chần chờ. . . . . . Ừm, mà đẹp, thì cũng vô dụng thôi.
Cổ Vô Song vẫn không biến sắc như cũ, nàng quen biết bao nhiêu người, tuổi nam tử trước mắt này tuyệt đối không vượt qua 20.
Dĩ nhiên, quả thật có người trời sinh mang vẻ mặt trẻ con, mặc dù là khuất bóng, trong đôi mắt nam tử họ Tiền này che dấu vẻ đùa giỡn, so sánh mà
nói thì nam tử này còn hơi non nớt.
Cổ Vô Song cười cười, tiểu hài tử mà thôi, chắc là đến tìm niềm vui.
Nghĩ tới đây, trong lòng cũng đã nắm chắc.
Thiên hạ rộng lớn, muốn tìm nam tử chưa cưới kì thực không khó, khó khăn là khó khăn ở đây, là muốn tìm một người xứng đôi.
Cổ Vô Song cũng không phải là nhìn trúng môn đăng hộ đối, trên thực tế,
nàng cũng chỉ là xuất thân từ một gia đình tiểu thương mà thôi. Vậy mà
nàng lại biết, nếu hôm nay nàng chỉ là một nữ tử bình thường trong thành Nhữ An, như vậy tìm gả cho một nam tử chưa cưới, nói không chừng còn có thể tôn trọng nhau như khách (tương kính như tân), đầu bạc răng long.
Vậy mà hôm nay Cổ Vô Song nàng cũng có thể nói là công thành danh toại
(thành đạt giàu có rồi), phàm là nam tử thì trong lòng họ luôn tồn tại
chữ “đố kị" với nàng rồi, sợ rằng không ai dám cưới.
Đổi lại thì, nàng cùng những hạng người như vậy nói chuyện yêu đương, cũng không tránh khỏi có chút buồn cười.
Trên thực tế, nói dễ nghe, nàng là vì phụ thân, vì ấu đệ phấn đấu cố gắng,
nhưng mà trong lòng nàng hiểu, những năm này dốc sức làm, thực ra là vì
thích thú, thậm chí làm không biết mệt.
Nàng là người không chịu ngồi yên, cũng không phải là nữ nhân bám vào sau lưng nam nhân.
Không phải là nàng không nghĩ tới sẽ sống cô độc suốt quãng đời này, chỉ là
phụ thân vừa mất, cộng thêm mọi việc vừa mới tiến vào quỹ đạo, nàng cũng có chút không thích ứng kịp.
Chung quy vẫn là nữ tử mà thôi, đời người là bể khổ, nàng muốn, ít nhất cũng nên làm những chuyện mà nữ tử
có thể làm, đều hoàn thành, mới không tiếc nuối mà rời đi.
Vấn đề hỗ trợ lẫn nhau này, ngược lại nên làm tiếp, đã như vậy, còn không bằng gả cho một nam tử mà hai bên đều có lợi.
Ít nhất là người có năng lực, là một nam tử không "đố kị" với nàng.
Cho nên liền quyết định để cuộc hôn nhân này, làm thành một việc buôn bán.
Về phần có yêu hay không, lại chấp nhận nhà trai đã có hôn sự. . . . . .
Thật ra thì, nàng cũng không để ý nhà trai cưới vợ bé, chỉ là ít nhất
nàng phải là thê tử danh chính ngôn thuận.
Dùng thân phận này nói chuyện, mới kích thích.
Vừa nãy nghe Phó Hiểu Sinh nói chuyện, nói là đã khai thông con đường thành Hoán Sa, mấy ngày nữa nàng quyết định đi thành Hoán Sa nói chuyện buôn
bán một chút.
Song lần này, chuyện làm ăn cũng không phải mục đích chủ yếu.
Trên thực tế, lần gả ra ngoài này, nàng tha thiết cầu xin, ở trong lòng đã
sớm có một loạt danh sách, những người này, đều bằng tuổi với nàng, đều
chưa lập gia đình, lại có gia nghiệp riêng. Ví dụ như, Hoa Thanh Phong
của thành Hoán Sa.
Nếu người này không chấp nhận, hôn nhân mua bán, nàng vẫn có thể thu lợi như cũ, tiếp chính là Trình Tuấn Mật Châu.
Còn có Liễu Nhất Hoan thành Tích Nghiệp.
Hoặc là Lê Thuấn Hi Trăn Châu.
Từ từ như thế, vừa rồi nàng mới nói, phải hoàn thành trước khi xuất giá, thì có lẽ phải cần hai năm.
Nam tử không giống nữ tử, muốn thành thân một cách dễ dàng, nhất định phải có của cải vốn liếng.
Nhất định người làm mai nối liền không dứt, người trong nhà cũng sẽ gấp gáp, vì vậy những người đến nay vẫn còn độc thân, nhất định có vấn đề, hoặc
là phóng đãng không kềm chế được, hoặc là tính tình quái gở, hoặc là cố ý không cưới. . . . . .
Nhưng cũng có cái gọi là, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, tóm lại sẽ có biện pháp.
Về phần việc tuyển chọn phu quân này. . . . . .
Thứ nhất là gọn gàng dứt khoát, đến lúc đó bàn bạc chuyện cưới gả, không cần quanh co lòng vòng, nói thắng vẫn đề là được.
Thứ hai là truyền miệng, mọi người chỉ cần tò mò Cổ Vô Song đến tột cùng là người thế nào, Cổ gia có thể nhân tiện nổi danh. . . . . . Cổ Vô Song
nhếch miệng cười khẽ, đến lúc đó nàng một ông chủ buôn bán nhỏ này nói
không chừng có thể đi ra khỏi thành Nhữ An, làm sao mà không vui được
đây?
Vậy Tiền Quân Bảo này, tất nhiên không nằm bên trong danh sách rồi.
Lúc này Tiền Quân Bảo đã trực tiếp nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng, "Xem ra vị này chính là Vô Song tiểu thư."
Cổ Vô Song gật đầu một cái, cười khẽ, sắc trời hơi lộ vẻ mờ mờ, che mất
lông mày của nàng, sau đó nàng cười nói, "Nói đi, đi chuyến này là vì
chuyện gì?"
Tiền Quân Bảo nháy mắt, giả bộ ngu, "Hôn sự."
Cổ Vô Song cười, đột nhiên bảo Xuân Đào nói một câu, nhất thời mặt Xuân
Đào đỏ bừng, nhưng mà có lệnh trong người, ấp a ấp úng đi tới bên cạnh
Tiền Quân Bảo, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu. . . . . .
Chờ nói xong, mặt của Xuân Đào đỏ hồng như là cánh hoa đào.
Nhưng mà Tiền Quân Bảo lại đứng tại chỗ thật lâu, chỉ cần trao đổi ánh mắt
cùng Cổ Vô Song liền biết rõ là chuyện gì, đột nhiên cười to, tiếp nhẹ
nhàng lắc đầu, nói, "Vô Song tiểu thư, thật ra tại hạ tới đây muốn làm
một chuyện buôn bán."
"Sau đó?"
"Chân Bất Phàm, thành Vanh Đường."
Ừm, Cổ Vô Song nhíu lông mày, cái tên này, cũng ở trong danh sách của nàng. Chỉ là ở cuối cùng.
Dưới cùng của cuộc tuyển chọn.
***********************************************
"Xuân Đào, tiểu thư nhà ngươi đến tột cùng là nói cái gì với ngươi vậy?"
"Không, không thể nói." Tai Xuân Đào vẫn đỏ như cũ, có mấy phần ngượng ngùng.
Tiểu, tiểu thư nói: Quân Bảo đệ, không bằng tối nay liền động phòng hoa chúc luôn đi?
Tiểu thư lăn lộn cùng một đám nam nhân đã lâu, lại thường cùng Phó sư gia làm việc. . . . . .
Đều, đều trở thành hạng người lang sói rồi!