Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 11: Q.2 - Chương 11: Quanh co




Nghĩ đến đây Cổ Vô Song liền bị tức không nhẹ, nói xong lời kia, níu lấy thành hồ lấy khăn tắm, che kín vị trí quan trọng liền đứng lên, quyết định nói làm thì làm ngay.

Tưởng tam nương nhìn xung quanh, rồi khép con ngươi, khóe miệng ẩn chứa ý cười, "Lập tức?"

Cổ Vô Song dẩu môi, "Chẳng lẽ ngồi chờ người ta ném hưu thư vào mặt ta?"

"Không vội. Nếu người ta nói ngươi chết vì sĩ diện gì gì đó, không chừng mất thể diện là ngươi. Ta nghe nói, hắn bị đào hôn nhiều lần, đều hời hợt. . . . . . Nam nhân này, nếu không đặt ngươi trong tim, ngươi hát ngươi nhảy, thì có liên quan gì đến hắn?"

"Trong lòng không thoải mái?" Tưởng tam nương nâng đôi tay vẩy nước vào trên cổ, từ từ thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi, cũng đừng quá nhịn, người nam nhân kia nếu không phải để ý ngươi, cần gì ngàn dặm xa xôi chạy tới đây cưới ngươi làm vợ? Thật sự mà nói, hắn so với ngươi có tiền, so với ngươi có quyền, cộng thêm tuổi của ngươi cũng không nhỏ, cũng không phải là diện mạo khuynh quốc khuynh thành, hắn làm khổ mình như vậy làm gì? Ta còn nhớ ngươi hỏi hắn có chịu vì ngươi tìm chết hay không, cũng không phải là hắn nhảy xuống rồi sao?"

Cổ Vô Song cau mày, cảm thấy thái độ của tam nương có biến, "Ngươi mới vừa rồi. . . . . .Không phải là ý này."

"Ý của ta là, ngươi nên biết rõ ưu thế của mình. Mà cảm giác của hắn với ngươi, sẽ là ưu thế của ngươi đấy."

Cổ Vô Song dừng một chút, lại tiến vào trong nước, xoa xoa đôi bàn tay, "Tam nương, ta chưa bao giờ hỏi ngươi, nhưng hôm nay lại tò mò tại sao ban đầu Cốc Phương bỏ ngươi mà đi. . . . . ." Vì sao Cốc Phương đột nhiên để thư lại rồi trốn đi, không thấy tung tích, vẫn là một câu đó. Những thứ khác không nói, ít nhất dáng vẻ tam nương xinh đẹp nhất trong xung quanh trăm dặm Nhữ An, tại sao có thể có nam nhân bỏ được. . . . . . Khi đó phu quân thứ ba của nàng, lúc hưu phu thì nước mắt nước mũi, ôm bắp đùi tam nương kéo chín con phố.

Tưởng tam nương sâu xa nhìn nàng một cái, đột nhiên đáy mắt tối sầm lại, khóe miệng trào phúng, "Muốn biết? Hừ. . . . . . Ta đã nói rồi, sao lại có nam nhân vừa không mê đánh bài, lại không mê rượu, ra vào săn sóc biết rõ tính ta, quay đầu lại. . . . . ." Nàng ta dừng một chút, "Còn không phải là bỏ trốn cùng nam nhân, ta còn đưa đến Thành Tây, vẫy tay từ biệt."

"Cốc Phương hắn. . . . . ."

"Long dương chi phích (gay)." Tưởng tam nương cười cười, "Không nghĩ tới sao, so sánh, ta còn là khuê nữ như ngươi, không cần bị dày vò cả người phải mệt mỏi. . . . . ."

"Nữ nhân, sớm nói nam nhân là phải dỗ dành đòi hỏi, đối tốt với hắn một chút. Ngươi nói rất đúng, Chân Bất Phàm là một dã nam nhân, nhưng nam nhân như vậy có một chỗ tốt, hắn ít nhất sẽ không lừa ngươi, ngươi không cảm thấy, thuần phục được người dã man đó, rất có cảm giác thành tựu sao? Đến lúc đó nếu ngươi vẫn buồn bực hắn chán hắn, vậy thì hưu hắn, bảo đảm ngươi thống khoái hơn hiện tại gấp trăm lần."

Cổ Vô Song như có điều suy nghĩ, liên tưởng tới lời mà nàng ta đã nói qua, cũng cảm thấy có lý, suy nghĩ, lại có chút chần chờ.

"Hôm đó ta ở trên lầu thấy rõ, không phải ngươi giả cười với hắn, hắn liền mất hồn sao, nếu ngươi chạm vào hắn, nói hai câu hữu ích, ta bảo đảm ngươi để cho hắn đi đông, hắn tuyệt không đi tây."

"Hắn nói, một chút cũng không có liên quan."

Tưởng tam nương nhíu mày, "Lời này là Chân Bất Phàm nói?"

"Ta nói."

Cổ Vô Song nhìn ấn ký loang lổ trên người một chút, đột nhiên hít một hơi, nín thở lặn xuống nước —— không sai, cũng không thể để cho hắn ăn khô lau sạch liền phủi mông chạy lấy người!

××

Cổ Vô Song còn tốn một buổi tối dựng thành trong lòng mình.

Ví dụ như trước nhịn, bách nhẫn thành cương. (càng nhẫn nãi mới càng cứng rắn)

Ví dụ như lúm đồng tiền như hoa, khuôn mặt tươi cười nghênh đón.

Tóm lại, trước chọn lựa kế sách tất cả hành động đều nhượng bộ, là chuẩn bị cho hắn một ngày mở mày mở mặt!

Trước hết để cho tam nương phái người nhận Xuân Đào trở lại, dù sao có một nha hoàn phục vụ cũng thuận tay hơn. Tiếp là cho người đi thăm dò hành tung của Chân Bất Phàm, tránh cho hắn đi thật. Cuối cùng vẫn là nhấn mạnh chữ "nhẫn" với mình một lần nữa, dù sao phải cúi đầu trước. . . . . .

Vậy mà Cổ Vô Song vừa nghĩ tới Chân Bất Phàm sẽ có vẻ mặt giễu cợt hoặc là khinh thường, nàng liền không nhịn được da đầu tê dại một trận, trong lòng đang giao chiến, dây dưa không thôi.

Qua chút thời gian, Xuân Đào vội vã chạy vào từ cửa, coi như là nàng từ miệng người nọ biết được tin tức chủ tử của mình vội vã thành hôn, vậy mà chưa nói được một câu, một người từ ngoài cửa xông vào bẩm báo, nói là Chân Bất Phàm đã đến vị trí đầu đường trước Pháo Hoa Lâu.

Cổ Vô Song vỗ bàn, không muốn làm cho chuyện đã quyết định thay đổi lần nữa, tiện tay móc một đồ vật, vội vàng cùng đám người Xuân Đào ra cửa ứng chiến.

Quả nhiên, đầu phố kia, là đội ngũ Chân Bất Phàm.

Hai bên còn y theo lệ thường chật ních người xem náo nhiệt.

Mà Cổ Vô Song cũng dẫn mấy nha đầu gã sai vặt, từng bước từng bước đi tới giữa đường.

Về phần Tưởng tam nương, vẫn là không đếm xỉa đến, đứng ở trên lầu Pháo Hoa Lâu xem cuộc chiến.

Rốt cuộc hai người đứng lại mặt đối mặt ở chính giữa ngã tư đường, một nam một nữ, đối lập nhau, ánh mắt cũng khóa chặt đối phương.

Chỉ là. . . . . . Tâm trạng của hai người giờ phút này đều là đủ loại phức tạp, thứ nhất là trải qua Động Phòng Hoa Chúc, vân phiên vũ phúc, ngọt ngào đau đớn, rõ mồn một trước mắt; thứ hai chính là trận tranh đoạt náo nhiệt kia, thương tâm ngoan độc nói, như gió thoảng bên tai; thứ ba là hai bên nói ngoan độc, một chút cũng không có liên quan, đưa ra hưu thư; bốn chính là quyết định sau khi được người giải thích rõ . . . . .

Im lặng.

Im lặng.

Lại im lặng.

Mặt trời lên cao khiến cho người hai bên đường, thỉnh thoảng lau mồ hôi, trận này, đến tột cùng là khi nào thì bắt đầu?

Cổ Vô Song tự hỏi nên làm sao để đánh vỡ im lặng chết tiệt này, lại không muốn cứ tiện nghi cho hắn như vậy, trong khi chờ đợi một giọt mồ hôi rỉ ra trên trán, chảy từ từ xuống, liền muốn len lén lấy khăn tay ra lau, vậy mà tay của Chân Bất Phàm đầu kia cũng có ý đồ lấy ra——

. . . . . . Hưu thư . . . . . .

"Chậm!" Cổ Vô Song bật thốt lên.

"Chậm!" Cùng lúc đó, Chân Bất Phàm cũng im lặng, đột nhiên nói ra một chữ.

". . . . . ."

". . . . . ."

Hai người im lặng nhìn nhau ——

"Nàng nói trước đi."

"Ngươi nói trước đi."

Trăm miệng một lời.

"Ta nói nàng nói trước đi."

"Ta nói ngươi nói trước đi."

"Nói ngươi nói trước đi."

"Nói nàng nói trước đi."

"Ngừng!" "Ngừng!"

Hai người vừa không nhịn được đồng thời kêu ngừng.

"Nàng nói trước đi!"

"Ngươi nói trước đi!"

Hai người trừng mắt liếc lẫn nhau, cũng đều không nói lời nào. Sau đó Chân Bất Phàm bất ngờ lấy ra một hộp phấn từ trong lòng, có chút cứng rắn nhét vào trong ngực Cổ Vô Song, "Đây là phấn, hoạt huyết dưỡng nhan."

". . . . . ." Cổ Vô Song ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhân thể lấy khăn lụa từ trong ngực ra, "Đây là khăn tay, che kín mặt."

". . . . . ."

". . . . . ."

"Vừa rồi nàng muốn nói gì?" Chân Bất Phàm đanh giọng nói, giống như là lộ ra chút đầu mối.

Cổ Vô Song nháy mắt mấy cái, "Ngươi chảy mồ hôi rồi."

"Trời nóng."

"Đúng vậy."

". . . . . ."

"Ngươi lại muốn nói gì?" Cổ Vô Song ngẩng đầu nhìn hắn.

"Nàng cũng chảy mồ hôi rồi."

"Trời nóng. . . . . ."

". . . . . ." Chân Bất Phàm lấy ra một cái khăn, đột nhiên đưa về phía mặt của nàng, lau lau, "Vậy nàng cũng lau một chút đi."

Cổ Vô Song cầm phấn trong tay, "Cái này ngươi cũng thử một chút?"

Chân Bất Phàm liếc một cái, sau đó nhìn nàng, đột nhiên thay đổi đề tài, "Nàng đêm qua ở lại Pháo Hoa Lâu?"

"Quan. . . . . ." Cổ Vô Song bật thốt lên lời nói lại cứng rắn nhịn xuống, "Về cái này. . . . . ." Ngẩng đầu nhìn hắn nặn ra một nụ cười, "Đêm qua tam nương thấy ác mộng, ta tới bên cạnh nàng."

". . . . . ." Chân Bất Phàm đương nhiên không tin, nhưng nhớ tới "đề nghị tốt bụng" của Lâm Văn Thăng, dừng một chút, "Hưu thư ta không biết viết."

"Ừm. . . . . ." Cổ Vô Song ngước mắt.

"Ta nói là ta ‘sẽ không’ viết." Là ý ở trên mặt chữ!

"Ngươi nhẫn mạnh qua hai lần rồi."

". . . . . ."

". . . . . ."

Cổ Vô Song cúi đầu nhìn phấn, "Vậy cũng chớ viết. . . . . . Chẳng qua ta không thích màu sắc này."

Chân Bất Phàm liếc một cái, nhớ lại vấn đề Lâm Văn Thăng nhấn mạnh, "Vậy cũng chớ bôi lên, nàng như vậy nhìn rất đẹp mắt."

Muốn chết.

Cổ Vô Song tức giận liếc hắn một cái, đột nhiên sau đó nhớ tới kế sách lời ngon tiếng ngọt của Tưởng tam nương, "Đừng nói như vậy, ngươi cũng rất anh tuấn phi phàm."

Muốn chết.

". . . . . ."

". . . . . ."

Lời nói vừa ra hai người liền im lặng một cách quỷ dị, nhất thời Cổ Vô Song không muốn đối mặt, chỉ đành phải chuyển tầm mắt qua một bên, ai ngờ vẻ mặt của cả một đám người đều như là trong trời đông gặm băng*, nhìn như vậy khiến cho người ta khó chịu.

(*ý của câu đó là các bạn tự tưởng tưởng lấy nhé, khi đã lạnh rồi mà còn ngậm đá trong miệng thì thế nào nhỉ)

Híp mắt lại lần nữa nghĩ hình như có cái gì đó không đúng, sao lại khen hắn, trong lòng hơi nghẹn như mình vừa nghe được lời kích thích, lâu dài nhất định sẽ nghẹn thành nội thương, lại nhìn Chân Bất Phàm một cái. . . . . .

Da mặt của tên kia quả nhiên đủ dày, vẫn còn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia làm mặt nàng khẽ nóng lên, lại nghĩ tới hộp phấn trong ngực thật là. . . . . . Không có ý tốt, lúc này mới nâng khuôn mặt tươi cười gật đầu một cái, nói, "Ngươi trước tiên đợi chút. . . . . ."

Nói xong cũng không đợi hắn đáp lại, quay đầu lại nâng váy, quyết định trở lại Pháo Hoa Lâu, nhờ tam nương chỉ điểm để khỏi phạm phải sai lầm.

Chân Bất Phàm cũng không ngăn cản Cổ Vô Song bước chân rời đi.

Lặp lại câu "ngươi cũng rất anh tuấn phi phàm", rồi sau đó nhìn bóng lưng Cổ Vô Song có mấy phần chạy trối chết, bỗng dưng hơi cong cong khóe miệng, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Văn Thăng, "Có hữu ích không?"

Thấy không có đáp lại, Lâm Văn Thăng cũng không để ý, mở miệng nói, trong giọng nói mang theo nhạo báng, "Xem ra đại tẩu đã phát hiện đại ca tốt rồi."

Chân Bất Phàm hoàn toàn không thấy ánh mắt của những người quanh mình, nhẹ nhàng liếc nhìn gò má của Lâm Văn Thăng, vẫn không có đáp lại.

"Chỉ là. . . . . ." Tầm mắt Lâm Văn Thăng đột nhiên trông về phía xa, nhìn thẳng vào Tưởng tam nương trên lầu, "Tạm thời bỏ qua cái khác, đại ca không cảm thấy hôm nay thái độ của đại tẩu có biến sao?"

Đúng vậy, có chút chút. Nhưng Chân Bất Phàm coi thường quá trình, chỉ coi trọng kết quả, vuốt ve cái khăn trong tay, "Vậy thì như thế nào?"

"Sau lưng đại tẩu rõ ràng có người chỉ điểm, cảm thấy có cái gì không đúng, mới quay đầu đi lãnh giáo đi."

Lãnh giáo. . . . . . Chân Bất Phàm cũng theo tầm mắt của Lâm Văn Thăng, nhìn về phía trên lầu Pháo Hoa Lâu, liếc nhìn Tưởng tam nương bình chân như vại, không hề để ý, rồi sau đó cất bước bước lên phía trước, đến gần Pháo Hoa Lâu.

Cách quá xa, dù Tưởng tam nương không nghe rõ hai người Cổ Vô Song nói gì, nhưng liếc thấy Cổ Vô Song quay đầu trở về, nụ cười cũng không thu lại, Cổ Vô Song ngày thường nổi tiếng ở xa gần Thành Nhữ An là người khôn khéo, sao gặp tình yêu, đầu óc liền bị heo gặm rồi.

Sau đó nhạy cảm nhận được một ánh mắt quan sát, cúi đầu xuống nhìn, lại cảm thấy ánh mắt dò xét kia cũng không phải đến từ Chân Bất Phàm, nghiêng đầu suy nghĩ, mặc kệ đi.

Không bao lâu, đã nghe được tiếng bước chân lên lầu của Cổ Vô Song, nữ nhân kia đi vào đầu tiên là rót cho mình ly trà, uống một hơi cạn sạch sau đó thở dài, "Không đúng, tiểu tử kia nơi nào anh tuấn phi phàm rồi!"

"Ngươi khen hắn?" Tam nương cười cười hỏi.

Cổ Vô Song hơi ngại cứng rắn gật đầu một cái, thật ra thì nói chuyện làm ăn, cũng là nghênh đón đưa đi, lời hay nói tận, sớm đã thành thói quen mới phải, sao đổi đối tượng một cái, nói gì cũng khó chịu. . . . . .

Ngẩng đầu lên thấy mấy Hoa cô nương bên cạnh vẫn còn chen chúc, giờ phút này cũng hé miệng cười, liền không muốn hỏi nhiều nữa, mà là tùy ý đưa hộp phấn trong tay ra, đột nhiên ý thức được mấu chốt của sự việc, "Không đúng. . . . . . Hưu thư đâu?" Híp mắt lại, chẳng lẽ là hắn không có chuẩn bị? Tại sao chứ?

Ừm . . . . . Cổ Vô Song suy nghĩ đáp án một chút, lại nhìn Tưởng tam nương một chút, nghĩ lại lời nói của nàng ta đêm qua, nhíu nhíu mày, đột nhiên đứng lên điên khùng nói ra một câu, "Có lẽ là ta đã hiểu rồi."

Xong rồi liếc hộp phấn trong tay, chậc, chẳng lẽ thứ đồ bỏ này chính là quà tặng xin lỗi của hắn, còn đưa cho nàng một cái khăn tay.

"Hiểu cái gì?"

Cổ Vô Song điều chỉnh lại suy nghĩ, hé miệng, gật đầu một cái, "Ta đã hiểu rồi."

"Ừ?"

Cổ Vô Song đặt hộp phấn ở trên bàn đẩy một cái, "Ta đã hiểu rồi." Hiểu cái gọi là ưu thế mà tam nương nói, cái gì là đồ chơi.

"Ngươi. . . . . ." Tam nương hít sâu, quyết định nhịn, rồi sau đó đổi đề tài, "Nói như thế, lúc này ngươi để cho nam nhân nhà ngươi phơi nắng ở phía dưới, thế thì có chút không ổn."

Định nói một câu năng lực nhẫn nại của hắn rất giỏi. . . . . . Nhưng Cổ Vô Song lại cảm giác mình giống như Thể Hồ Quán Đính*, được thông suốt, rồi sau đó bưng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm trà, "Đúng vậy, không ổn.”

(*Thể hồ quán đính: ý chỉ được nghe ý kiến cao mình của người dẫn dắt khiến mình hiểu ra rất nhiều)

Tiêu sái chậm rãi đi xuống dưới lầu, thấy chân của Chân Bất Phàm vừa mới bước vào Pháo Hoa Lâu, liền cất tiếng gọi, "Này. . . . . ."

Chân Bất Phàm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, dừng lại, "Có chuyện gì sao?"

Cổ Vô Song dừng lại, điều chỉnh tâm trạng lại một chút, "Chỗ Pháo Hoa Lâu này, nếu ta ở đây, ngươi cũng đừng tiến vào."

Chân Bất Phàm mỉm cười, "Nàng xuống đây."

"Mặc dù trời nóng, nhưng ánh mặt trời cũng không tệ lắm." Cổ Vô Song híp mắt nhìn bầu trời một chút, trên đời này còn có một nhóm người như thế.

"Vậy. . . . . ."

". . . . . . Đi dạo một chút?"

"Nàng đợi một chút."

Cổ Vô Song tựa vào trên rào chắn, "Đợi. . . . . ." Cái gì?

Vậy mà hai chữ "cái gì" chưa nói ra khỏi miệng, Chân Bất Phàm đã nhảy chồm người lên, đứng ở trước mặt nàng ——

Trầm giọng nói, "Có thể đi."

Cổ Vô Song không nói gì trừng hắn, tự nói với mình sẽ sớm thành thói quen thôi. Chỉ là không nói chuyện với nhau, về mặt cảm giác thì thật có điều khác biệt, hít sâu, không thể không gật đầu một cái.

Chân Bất Phàm nhảy tới hai bước, sóng vai đứng thẳng cùng với nàng, nhìn cũng không nhìn Tưởng tam nương một cái.

Hai người cứ vai kề vai như vậy đi xuống lầu, cũng không chào hỏi Tưởng tam nương, hại trong lòng nàng ta ít nhiều có chút cảm giác thất lễ, nghĩ thầm nàng ta thế nào cũng là người xinh đẹp có tiếng, mím môi quay đầu lại lại đụng phải lồng ngực của một người——

"A!"

Tưởng tam nương cũng bị dọa cho giật mình, ngẩng đầu thấy Lâm Văn Thăng thong thả ung dung gật đầu cười một tiếng, "Tại hạ Lâm Văn Thăng, gặp qua Tưởng. . . . . ." Cân nhắc dùng từ, "Cô nương."

Gặp quỷ.

**

Cổ Vô Song liền cùng Chân Bất Phàm đi dạo trên con phố phồn hoa nhất ở thành Nhữ An.

Dọc theo đường đi hai người không tìm được đề tài mở miệng, chính là một đường im lặng.

Quán ven đường rất là phức tạp, hàng rong gì đó đủ loại cả, vậy mà kỳ diệu vô cùng, mặc kệ là tiếng thét, tiếng nói chuyện với nhau, tiếng đứa trẻ khóc, tiếng ồn ào tranh chấp, náo loạn, hai người dọc đường đều im lặng dị thường.

Tất cả đều dừng lại xem cặp vợ chồng nổi tiếng đi dạo.

Nói thật, Cổ Vô Song cũng không muốn gì, thỉnh thoảng nhìn Chân Bất Phàm người đi bên cạnh một cái, rồi nhìn sang ánh mặt trời vẫn rực nóng, lại cảm thấy chính mình ăn no rửng mỡ, nói ra loại đề nghị này, muốn lau mồ hôi, lại nhớ đến khăn tay kia còn trong tay hắn.

Vậy mà sau một khắc giống như là Chân Bất Phàm biết rõ suy nghĩ của nàng, đột nhiên đưa tay giúp nàng lau mồ hôi.

Cổ Vô Song liền lúng túng, ánh mắt liếc thấy một vị lão phu nhân dắt một tên nhóc, nước mũi còn đung đưa theo gió. . . . . .

"Làm phiền." Cổ Vô Song cố ý không nhìn cả đám người đang vây xem.

"Khách khí rồi."

Cổ Vô Song thu hồi tầm mắt, thử dò xét hỏi, "Không phải hôm nay trở về Vanh Đường sao?"

"Chờ nàng." Liền thuận tay cầm lên một cái trâm cài, đưa tới ở trước mặt nàng, "Thích không?"

Ánh mắt này. . . . . . Cổ Vô Song cười cười, ☀D♠Đ♠LQ♠Đ☀"Ta lại thích viên dạ minh châu Trấn Điếm chi bảo* của Phong Ký đằng trước." (có thể hiểu là bảo vật trấn giữ của cửa tiệm, hay là bảo vật quý gì đó)

"Còn cái khác thì sao?"

"Không phải mỗi cửa tiệm trên con đường này đều có Trấn Điếm chi bảo sao?"

"Vậy ngày mai ta bảo Ngũ Kinh đưa tất cả cho nàng."

". . . . . ." Cổ Vô Song nhún nhún vai, nhiều Trấn Điếm chi bảo như vậy "Ngươi đang đẩy ta lên đầu ngọn đao đấy"☀D♠Đ♠LQ♠Đ☀

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Chân Bất Phàm đột nhiên cười cười, nhìn thấy Cổ Vô Song vẫn còn có chút lúng túng.

Sóng vai đi tiếp đoạn đường.

"Ta nói này, " Cổ Vô Song lưu luyến đồ chơi trên gian hàng thì giống như đột nhiên lơ đãng hỏi, "Chân Bất Phàm có phải ngươi thích ta không?"

Chân Bất Phàm dừng một chút, ánh mắt dừng lại ở trên những thứ đồ chơi kia, "Nàng nói thế, thì coi như thế đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.