Cổ Vô Song đối mặt
với câu nói đột nhiên tới này của Chân Bất Phàm, trong lúc nhất thời chỉ đành phải im lặng không nói gì, nhưng mà trong lòng lại trầm xuống, lại theo từ dưới đáy lòng xông lên một dòng nước ấm. . . . . . Hắn nói hắn
muốn chăm sóc con cái của bọn họ trong tương lai. . . . . . Còn có nàng. . . . . .
Nhưng hắn và nàng thật sự có tương lai sao? Sờ sờ trái tim còn đang bối rối, bỗng dưng Cổ Vô Song cảm khái mấy phần nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn sang hắn, nhân tiện nhìn thấy thành khẩn trong
mắt của hắn, rồi sau đó cảm nhận được cảm giác ấm áp không biến mất kia
trong lòng, nhẹ nhàng nói, "Ngươi say rồi."
Chân Bất Phàm vẫn
nhìn nàng như cũ, đột nhiên cầm bàn tay nàng, đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, môi mỏng nhắm ngay chỗ môi hồng của nàng vừa mới chạm vào uống
một hớp, nhất thời trong không khí tràn ngập mập mờ, nghe giọng nói của
hắn đậm đà như loại rượu mạnh, "Cổ Vô Song, mọi người luôn nói. . . . .
." Rồi từ từ đặt ly rượu xuống, chậm rãi nói, "Say rượu. . . . . . Sẽ
mất lý trí."
". . . . . ." Cổ Vô Song chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, không thể nào dời đi ánh mắt.
Chân Bất Phàm giống như say rượu, bỗng dưng nhếch môi cười, "Mặt của nàng đỏ rồi."
Nhất thời Cổ Vô Song phản ứng kịp, vội vàng đứng lên, xoay tầm mắt, che giấu cười cười, "Hiển nhiên là rượu bắt đầu phát tác, như vậy ta và ngươi
hôm nay. . . . . . Uốn đến chỗ thế thôi."
Tất nhiên Chân Bất Phàm không chịu từ bỏ, bỗng chốc lấy xu thế dời núi lấp biển nghiêng người
về phía trước, cướp lấy môi của nàng, mớm rượu mạnh vào.
Tình
hình này, một lui, một tới, một tránh, một bắt lấy. . . . . . Tránh cũng không thể lui người, hạ quyết tâm, đi về phía trước phản công, chỉ nói
khi hai môi giao nhau, Thiên Lôi địa hỏa (trời đất thay đổi), quấn quýt
oanh oanh liệt liệt.
Lui tới như thế, rất khó khăn mới tìm được
hơi thở, hai người hành quân lặng lẽ, tạm thời thu binh, nhưng một đôi
mắt phượng của Cổ Vô Song tựa như say cũng không phải say nhìn lên, nhất thời chạm vào trái tim của Chân Bất Phàm, cũng bấp chấp đây là đâu, lại đè nàng ở trên bàn rượu, hai tay giữ chặt hai cổ tay của nàng, trong
nháy mắt màn đặc sắc thứ hai: HỢP. . . . . .
Mắt thấy hô hấp Chân Bất Phàm càng thêm dồn dập, động tác cũng trở về bản tính thô lỗ, ngoài phòng lại truyền đến tiếng thét của tiểu nhị, sau một khắc âm thanh kia vang đến gần, xem ra là bưng thức ăn lên.
Chân Bất Phàm kêu đau
trong lòng một tiếng, xem xét lại Cổ Vô Song, đã thấy môi đỏ mọng sưng
lên, tóc mây lộn xộn, váy mở rộng ra —— nói thì chậm, khi đó thì nhanh,
ngay tại lúc màng bị nhấc lên một góc, Chân Bất Phàm mang theo người bay lên xà ngang, tránh cho cảnh xuân của nương tử lộ ra ngoài.
Tiểu nhị vào phòng nhìn một bàn bừa bãi, nháy nháy mắt, nhất thời bối rối —— nam nhân được gọi là có tiền nhất Phương Nam, cùng nữ nhân có tiền
nhất Phương Bắc, "Nam Bất Phàm Bắc Vô Song”, lại ăn bá vương (ăn cơm
chùa), bỏ chạy!!
Có lẽ vẻ mặt khiếp sợ của tiểu nhị quá mức tức
cười, Cổ Vô Song đột nhiên cười khẽ một tiếng, Chân Bất Phàm lại không
muốn có người thấy cảnh tượng vô văn hóa này, kéo lấy váy che kín nàng,
lấy ra bạc trắng, ném xuống một thỏi, liền "Hưu" một tiếng ra cửa sổ,
thật sự chuồn mất.
Chân Bất Phàm ôm một người vẫn nhẹ như yến*
như cũ, quyết định uống xong rượu, mất lý trí vậy. (*Yến này là chim yến nhé, ai muốn biết chim yến là gì lên hỏi bác gg nhé)
**
Cổ Vô Song cầm một đóa hoa tươi trong tay, tâm trạng rất là phức tạp, cảm
thấy ân oán và tranh chấp của nàng cùng Chân Bất Phàm, chính là đang đi
trên một con đường không có lối về.
Suy nghĩ một chút cảm thấy có cái gì không đúng, không hiểu sao chuyện này lại phát triển thành thế này. . . . . .
Chỉ là hơi thay đổi thái độ, lấy được đáp án cũng thấy hài lòng, chính là
cảm thấy nhiệt độ thân thể hắn khá cao, mùa đông cũng may, nhưng trời
rất nóng thì thật sự hong đến khô người.
Bỗng dưng ngắt cánh hoa, vê ở trong tay, nghe nói sáng sớm hôm nay Trương Ngũ Kinh cùng Lưu Đại
cũng thu thập hành trang trở về, chỉ còn dư lại hai người Chân Bất Phàm
cùng Lâm Văn Thăng, nhưng nghe ý tứ của Trương Ngũ Kinh, đại ca hắn có
vẻ muốn để Lâm Văn Thăng đi về trước. . . . . .
Dễ nhận thấy, người nào đó bị một nữ nhân ràng buộc ở lại. . . . . .
Hôm nay Chân Bất Phàm nói là đi gặp bạn cũ, vốn là nói sẽ mang nàng theo,
nhưng mà trời quá nóng nàng cũng không muốn ra cửa, cho nên cự tuyệt.
Hơn nữa, nàng nghe nói người này trong lúc Chân Bất Phàm mới tới Thành Nhữ An. . . . . . Đã giúp hắn một đại ân.
Hiển nhiên, đã từng cùng nàng đứng ở phía đối lập, nên không thấy cũng được.
"Chân Bất Phàm. . . . . . Cổ Vô Song, Chân Bất Phàm, Cổ Vô Song. . . . . .
Chân Bất Phàm. . . . . ." Cổ Vô Song vừa ngắt cánh hoa vừa vô ý thức lẩm bẩm hai tên, cảm thấy sáng sớm tỉnh lại ở trong ngực của Chân Bất Phàm, cũng nhìn thấy gương mặt phóng đại của hắn, thật là quá đáng sợ. . . . . .
Huống chi, nàng tình cờ bình tĩnh lại, lại phát hiện ý niệm
báo thù đã trốn đi mất, ừm, đáng sợ hơn, bởi vì nàng đột nhiên mơ hồ mục đích của mình.
"Vô Song cô nương ——"
Đột nhiên xem vào
một âm thanh, làm Cổ Vô Song nhanh chóng hồi hồn. Nghiêng đầu thoáng
nhìn, nhìn thấy Phó Hiểu Sinh tươi cười, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, ngạc
nhiên nói, "Ơ, Phó sư gia ——"
"Tân hôn vạn cát (may mắn) a Vô Song cô nương ——" Phó Hiểu Sinh vẫn cười đến híp mắt không có dáng vẻ nghiêm chỉnh như cũ.
Vừa thấy Phó Hiểu Sinh, Cổ Vô Song lập tức hồi tưởng lại, biệt viện nội
thành này, ngày trước chính là ổ chó của sư gia phong lưu này . . . . . . Nhất thời híp mắt, coi như là biết được người phản bội bên trong
Lười phải nhìn thẳng hắn, Cổ Vô Song cầm hoa tươi trong tay chậm rãi mở
miệng nói, "Lại nói, viện tử này của Phó sư gia, kiếm được bao nhiêu
bạc?"
"Nhìn một chút, " Phó Hiểu Sinh cố làm ra vẻ giận dữ, cũng
không lộ vẻ ẻo lả, "Song song tỷ vừa mới lập gia đình, liền đau túi bạc
của tướng công à? Hai ta quan hệ thế nào, còn có thể lừa gạt đại ca hay
sao?"
Cổ Vô Song liếc hắn một cái, cùng người xảo quyệt này chung đụng nhiều năm như vậy, không rõ tâm tư của hắn sao? Chân mày cau lại,
"Ngươi không nghĩ tới Chân Bất Phàm tới đây, nương nhờ nơi này của ngươi còn có thể tính toán phí trông nhà. . . . . ."
"Vậy!" Tiếp đó nhãn châu chuyển động, "Đương nhiên rồi, giá tiền từ từ thương lượng."
"Vậy nghe lời nói kia, liền khách khí một chút, phân chia 5:5 đi." Cổ Vô
Song đột nhiên cười cười, "Nếu không ta liền sửa nó thành miếu hòa
thượng." Từ bạn thân mật nghe được những thứ gì đó, như trên mông hắn có mấy cái nốt ruồi, khua chiêng gõ trống, tuyên truyền tới phố lớn hẻm
nhỏ nghe được.
"Thật đen tối. Chỉ là trời cao Hoàng Đế ở xa,
ngươi đi rồi . . . . . . Ta đổi lại không phải là được sao?" Trong lời
nói này Phó Hiểu Sinh ẩn chứa thăm dò, thẳng thắn nói, nếu Cổ Vô Song
thật phải đi, hắn không giữ lại, nhưng cũng không tha.
"Ai nói ta muốn đi?" Cổ Vô Song dứt lời cũng dừng lại, tiếp đó mím miệng, Đúng
vậy, nơi sinh ra, cớ gì nói đi là đi? Vậy mà trong lòng nàng rõ ràng,
Chân Bất Phàm sẽ không lưu lại vì nàng.
Trong tay vẫn đang cầm đóa hoa tươi, chỉ là trong lòng đã thay đổi rồi.
"Đi", hay là "ở lại"?
Phó Hiểu Sinh tự nhiên hiểu ý định của nàng, miệng cười một tiếng, không có trả lời nữa.
Cổ Vô Song cũng phát hiện cái gì đó, lại mở miệng nói, "Giống như Phó sư
gia ngươi nhiều việc vậy, sao không tới ‘tiệc cưới’ của ta một lần? Xem
ra, là đi nơi nào phong lưu khoái hoạt rồi. . . . . ."
Phó Hiểu
Sinh cũng là người biết chuyện, thoáng chỉnh ngay sắc mặt, "Thành Hoán
Sa." Tất cả con đường đều bị phong kín lại, cảm giác tình thế có biến,
cũng cưỡi ngựa, dù sao tiệc cưới này, chỉ sợ là biến số, tránh cho nhà
mẹ đẻ Vô Song gặp phiền, nếu chuyện thành, nhất định sẽ làm thêm lần
nữa, đến lúc đó chúc hỉ cũng không khác nhau mấy.
Cổ Vô Song nhàn nhạt cười một tiếng, "Hiển nhiên Hoa thành chủ còn chưa có đáp ứng đưa vài cuộn tơ lụa cho ngươi."
"Ừm, ngược lại một tay bắt mỹ nhân của thành Hoán Sa đi."
"Nhất định là Phó sư gia của chúng ta không rảnh bận tâm Hoa mỹ nhân, không
phục vụ người trong sạch." Nghĩ đến diện mạo ở Hoa Thanh Phong như thư
sinh, cũng là một người đẹp.
"Chậc, ta nói là đáng tiếc Vô Song
tỷ tỷ ngươi đã là danh hoa có chủ, nếu không ngươi hy sinh nhan sắc,
chuyện này cũng thành rồi."
Cổ Vô Song liếc đóa hoa chỉ còn sót
lại ba cánh hoa trong lòng bàn tay, tính cầm hoa trong tay ném đi, "Nói
đi, chuyện gì làm khó Phó sư gia của chúng ta vậy?"
"Ừm, hỏi thăm được ba chữ. . . . . ."
"Nói."
"Tiền Quân Bảo."
Cổ Vô Song bỗng dưng thu lại tươi cười, đột nhiên cất giọng gọi Xuân Đào đang ngủ gà ngủ gật bên gốc cây.
Tiểu nha đầu vừa mới ngẩng mặt lên, nàng không chút do dự giao phó, "Dọn dẹp hành lý, hôm nay buổi chiều, đi thành Hoán Sa."
Nếu để cho tiểu thúc nhà chồng đoạt lấy cuộc buôn bán này, vậy mặt mũi của nàng để ở đâu?