Cổ Vô Song không ngờ đến lại như vậy, chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt lơ lửng giữa không trung.
Mới vừa tắt hoàng hôn, mặt trời nóng bức chưa rút đi toàn bộ, Chân Bất Phàm vác nàng nhảy ra, cái nóng đánh vào mặt, thổi cái khăn che mặt bay lất
phất như vuốt ve hai má. Ngay sau đó thân thể ở trong trạng thái không
trọng lực, nàng rõ ràng có chút kinh hoảng, trong phút chốc sợ hãi biến
mất khi lơ lửng giữa không trung cảm giác. . . . . .
Hạ xuống.
Sao Chân Bất Phàm lại dễ dàng tìm cái chết, tất nhiên là đã nắm chắc tình
huống mới làm ra quyết định —— Lúc đã đứng vững vàng liền nghĩ, để nàng
chịu đựng cái này, coi như là trừng phạt đi.
Cổ Vô Song vẫn bị
ôm, chân lơ lửng, cánh tay hắn dùng lực vác nàng ở trên vai, thân thể
vừa mới vượt qua thử thách, đầu dập phải làm nàng rất đau.
Nàng
nín thở, năm chặt quả đấm. Một lát sau, mới khẽ hít thở, cảm thấy cái
khăn che mặt kia cản trở nàng hít thở, cảm giác có chút từ từ trở về. . . . . .
Nàng lấy một tư thế cũng không phải là tao nhã nhìn quanh mình một chút.
Rất nhiều người đang nhìn nàng, có lẽ là cách cái khăn che mặt, có lẽ là
trời đã quá tối, phần lớn là suy đoán cùng nghi ngờ, nhưng với Cổ Vô
Song, lại càng giống như một loại theo dõi.
Trước khi bay trên
không trung nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tam nương, bộ dạng kia
càng thêm ngoài ý muốn hơn khi nhìn thấy hành vi của nàng, bởi vì tam
nương nhìn thấu nàng, nhìn ra được ý nghĩ đầu tiên của nàng là. . . . . .
Trốn.
Cổ Vô Song đột nhiên bi ai cảm khái.
Nàng ở địa phương này trời sanh trời nuôi, sống gần ba mươi đầu năm, phần
lớn trong mắt người khác nàng khôn khéo lão luyện, gặp không sợ hãi,
nàng cho tới bây giờ là người đáng tin tưởng, nàng nói, có lực ảnh hưởng vô cùng với một bộ phận người có danh vọng, sao nàng lại. . . . .
Nhếch nhác như vậy?
Cổ Vô Song cảm giác cơn đau truyền từ bụng tới, cảm giác hơi thở tràn đầy
uy hiếp của hắn, cảm nhận được hắn hôm nay coi nàng như hàng hóa mà vác
lên vai thế này. . . . . .
Một cảm giác nhục nhã tự nhiên sinh
ra. Chỉ là dưới loại bi phẫn này, nàng không thể không thừa nhận lúc
nhìn thấy hắn ở trong phòng kia, trong nháy mắt, trừ kinh ngạc, còn có
một chút. . . . . . Hốt hoảng.
Cho nên nàng còn chưa kịp suy tính gì, thậm chí vấn đề đang nghĩ cũng chưa có giải quyết, cứ như vậy chạy trối chết.
Cổ Vô Song đột nhiên ngoài ý muốn, sao nàng chưa chiến liền lựa chọn thất bại?
Nhíu mày, là bởi vì. . . . . . Chân Bất Phàm mà thôi.
Nàng hít một hơi thật sâu, bắt đầu từ cái roi da của người nam nhân kia, hắn liền bày ra một loại khí phách duy ngã độc tôn, không để nàng vào trong mắt, có lẽ là khinh thường trong đôi mắt của hắn chọc giận nàng, dục
vọng chiến thắng cùng với tự ái của nàng cũng bị uy hiếp.
Sau đó hắn nói nàng quá già.
Nói đúng chỗ đau, đúng là mình để ý, biết rõ, lại không muốn thừa nhận chuyện kia là sự thật.
Thật ra thì nàng trong ngày thường có thể che giấu cảm xúc này, bởi vì đối
với một ít người, nàng vẫn tồn tại một chút ưu thế như cũ, Ví dụ như
nàng có thể làm, ví dụ như năng lực vơ vét của cải, hoặc là đồng thời
biết được chỗ đau của đối phương.
Vậy mà Chân Bất Phàm lại khác
biệt, ở trong mắt của hắn, hắn không nhìn thấy cái khác, chỉ dùng một
loại giọng nói đương nhiên, nói ra trong mắt hắn nàng không là gì cả.
Tại sao?! Lúc đó nàng cầm trong tay khối ngọc rách nát kia, rõ ràng là cho
hắn mặt mũi, rõ ràng là nàng nắm giữ quyền chủ động đàm phán, kết quả
lại trái ngược? Tại sao?
Cho nên nàng bị chọc giận rồi, mới mất lý trí giằng co cùng hắn.
Nhưng chung quy là đánh giá sai hắn, hắn còn có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, ném nàng xuống nước. . . . . .
Hắn hoàn toàn thoát khỏi những gì mà nàng nghĩ mỗi nam nhân đều có.
Bằng phương thức nhanh nhất khắc sâu nhất, khiến cho nàng khó có thể quên một người như vậy.
Mà càng về sau, hắn đột ngột nhảy xuống hồ cùng nụ hôn đường đột kia, lại
khiến cho nàng sinh ra loại cảm giác mơ hồ như đi trong sương mù, càng
ngày càng không cách nào hiểu được người này. . . . . .
Còn vụ
đào hôn cuối cùng. Mặc dù kết cục giống như trong suy nghĩ của nàng,
nhưng quá trình lại vượt xa ngoài dự đoán của nàng, khiến trong lòng
nàng vẫn còn bất an cùng cảm giác không xác định.
Nàng sớm thành
thói quen tính toán mọi việc trước đó, dự đoán phản ứng cùng hướng đi
của mọi người, chuẩn bị đầy đủ, để kết cục cũng giống tám chín phần
mười. Mọi việc đã nắm chắc, xử sự tự nhiên thong dong, vậy mà từ lúc
Tiền Quân Bảo bắt đầu xuất hiện ở buổi tuyển chọn, nàng đưa ra quyết
định sai lầm, khiêu chiến năng lực phân tích của nàng.
Người nam
nhân này, nàng không cách nào suy đoán bước kế tiếp của hắn sẽ đi như
thế nào, nhất là sau đủ loại phân tranh, hắn lại vượt xa ngàn dặm tới
cửa hạ sính. . . . . Lại là hạ sính?! Nàng đoán không ra nguyên nhân,
cũng không nhìn thấy nỗi lòng phức tạp của hắn trong nháy mắt kia, cho
nên nàng rối loạn, luống cuống, bỏ chạy. . . . . .
Nhưng mới vừa
rồi, nàng dưới tình thế cấp bách hỏi tam nương câu nói kia, không phải
là muốn trì hoãn một ít thời gian, vậy mà hắn nói "chuyện này có khó
khăn gì", liền mang theo nàng nhảy xuống. . . . . .
Nàng đột
nhiên phát hiện, cách làm của Chân Bất Phàm sở dĩ lệch khỏi dự đoán của
nàng, là bởi vì hắn không quan tâm. Không quan tâm người ta nhìn thế
nào, nói thế nào, cũng không để ý nàng có tức giận hay không, có sợ hay
không, từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn kết quả mà hắn mong muốn, cho nên là chuyện đương nhiên, phương thức hắn sử dụng, hắn nguyện ý gia tăng ở
trên người nàng.
Cho dù là lần nhảy vách đá đó, cũng chỉ là một loại thể hiện hắn tự cho là đúng.
Ở trình độ nào đó, chỉ sợ hắn đã nhận định, đoán chừng hắn liền ăn sạch nàng!
Cổ Vô Song bỗng dưng nhếch khóe miệng, nàng muốn nhận thua với một nam
nhân như vậy sao? Hay là nói khuất phục dưới tài võ lực của hắn? Hắn quả thật không để ý đến cái gì sao?
Hít một hơi lần nữa, Cổ Vô Song đột nhiên ôn nhu nhẹ nhàng mở miệng, "Buông ta ra."
Hắn không nói một lời mang nàng đi về phía trước, có lẽ là cảm nhận được
giọng điệu của nàng khác hẳn với lúc trước, đột nhiên nhìn gò má của
nàng một chút, vẫn không lên tiếng như cũ.
Chỉ là Cổ Vô Song bây giờ, nhíu chặt chân mày, ngậm chặt môi mỏng ở bên trong, cũng có thể cảm thấy hắn chưa thu lại tức giận.
Hắn đang tức giận. . . . . . Hừ, Cổ Vô Song hừ lạnh trong lòng, hắn tức
giận cái gì? Bởi vì tìm được nàng trong Pháo Hoa Lâu sao?
Tam nương nói một người nam nhân chịu đi tìm chết vì một nữ nhân, tự nhiên sẽ nghe lời nói của nữ nhân đó.
Như vậy, dưới tình huống nào, nam nhân sẽ chịu vì nữ nhân mà đi tìm chết?
Yêu sao?
Ừm. . . . . . Nếu như nói thế, người nam nhân này muốn dẫn nhà gái cùng chết sao?
Bỗng nhiên tức giận lại xông lên đầu, vì sao nàng phải cùng với hắn?
Cổ Vô Song nắm chặt quả đấm ức chế lửa giận, thấy hắn không đáp lời, tiếp
tục dùng một loại bình thản mở miệng nói, "Hay là, chỉ có Quân Bảo tiểu
đệ mới có thể cứu ta?"
Chân Bất Phàm đột ngột dừng bước chân, "Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Như vậy, buông ta xuống." Nàng nói một câu nhẹ nhàng, không có chút tức giận nào.
Chân Bất Phàm trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng làm ra quyết định, từ từ
buông nàng xuống, vậy mà trong nháy mắt khi Cổ Vô Song đứng vững, là giơ tay tát hắn một cái ——
Khăn lụa che nửa bên mặt của nàng, mắt
hạnh không chớp mắt nhìn hắn, giọng nói ôn hòa nhã nhặn, "Ngươi như vậy
ta không thoải mái." Chỉ là sau một khắc kia, nàng có thể cảm nhận được
hắn lại tức giận, chỉ là nàng muốn đánh cuộc, liền nhanh chóng nói câu
tiếp theo, "Không có lần sau."
Chân Bất Phàm nhìn nàng.
Mắt ưng khép hờ, không chút nào che giấu hắn không vui, chỉ thấy hắn từ từ
bước một bước tới gần nàng, khí thế bức người. Bỗng dưng nói từng chữ
từng chữ, "Nếu có, thì thế nào?"
". . . . . ." Cổ Vô Song thấy
hắn chỉ bước lên trước một bước, ngược lại hơi nhẹ nhàng thả ra, cũng đã từng đánh hắn, dù sao một cái tát kia nàng dùng lực không nhẹ, cộng
thêm. . . . . . Ừm, nếu như nửa câu sau coi như là uy hiếp. . . . . .
Nhưng hắn giờ phút này rõ ràng đang kiềm chế mình, chứng minh, hắn có
"quan tâm" gì đó.
Quan tâm cái gì? Quan tâm nàng đi quyến rũ tiền Quân Bảo? Bởi vì nàng đã già không xứng với tiểu đệ của hắn?
Cổ Vô Song dừng một chút, từ từ nhếch môi cười, "không biết." Nàng nhíu mày nhìn hắn, "Chỉ là Pháo Hoa Lâu ta cũng dám vào."
"Ta sẽ phá hủy nó." Ánh mắt của hắn nói cho nàng biết, đây cũng không phải là lời nói đùa.
Khốn kiếp. Cổ Vô Song nhắc nhở mình tỉnh táo, thua người không thua trận,
nàng không thể tiếp tục như vậy nữa, "Vậy thì đi vào Hạnh Hoa Lâu."
Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, gần như da thịt kề nhau với nàng, đôi mắt ưng khóa chặt nàng, mang theo uy hiếp, "Nàng dám."
Có gì không dám? Cổ Vô Song cũng thay đổi phương thức tác chiến, khẽ lui
một bước, ở dưới ánh nến quanh mình khép hờ con mắt, rõ ràng dưới khăn
che mặt nàng vẫn cười như cũ, "Không dám."
Chân Bất Phàm tất
nhiên nghe được nàng không khiêu khích như quá khứ, đột nhiên một tay
gạt khăn che mặt—— ở dưới ánh nến của Pháo Hoa Lâu, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, mắt sáng như ngọc, môi đỏ mọng như lửa.
Tiếp không cho nàng thời gian phản ứng, người nào đó đã trực tiếp tiến lên, chặn lại đôi môi của nàng.
Sao nàng lại quên chiêu này chứ!
Đang muốn giãy giụa —— Cổ Vô Song đột nhiên nhớ đến lần trước hắn cũng không làm nên chuyện gì, định lấy lui làm tiến, nhắm mắt lại không giãy giụa
không phản kháng, cho phép hắn muốn làm gì thì làm.
Chỉ là thấy quỷ, trên lầu Pháo Hoa Lâu kia có hai ba bà tám vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Cổ Vô Song nhịn. . . . . .
Lang sói vẫn tiếp tục kêu gào. . . . . .
Trộm sắc vẫn tiếp tục trộm hương. . . . . .
Không thể nhịn được nữa! Cổ Vô Song đột ngột dang hai tay đẩy hắn ra, lại bị hắn chụp được.
Bộ dạng hắn hời hợt, ngón tay cái từ từ lau khóe miệng, chắc chắn nói, "Lúc này mới giống nàng."
Rõ ràng tính khí không tốt.
Tay phải Cổ Vô Song khẽ tê dại, thật buồn cười, đánh người chính là nàng,
cảm thấy đau đớn cũng chính là nàng! Cảm giác lần này hắn cố ý không
trốn không tránh, không khỏi tức giận chính mình lại bị hắn đoán trúng.
Cảnh cáo mình không thể dễ dàng bị hắn nắm được cảm xúc nữa. . . . . .
Cổ Vô Song nhìn hắn một cái, đột nhiên tiếp cận người trước mặt, hai tay
bưng lấy mặt của hắn, hết sức trêu đùa liếm liếm môi của hắn, Chân Bất
Phàm dự liệu không kịp, hơi ngẩn ra, không ngờ nàng không để cho hắn
hưởng thụ, hai tay hung hăng nhéo má thịt của hắn một cái!!
Tư thế này tuyệt đối buồn cười. . . . . .
Bỗng dưng nghe thấy người ở trên lầu cười thật to.
Liền nghe Cổ Vô Song cố ý dịu dàng nói, "Ơ, ta còn tưởng rằng, chỉ bóp đến một lớp da."
Chân Bất Phàm thích thú lại muốn vác Cổ Vô Song lên, không ngờ lại đột nhiên bay tới một người áo trắng, một kiếm bay tới. Chân Bất Phàm vừa tay
không đỡ, vừa nhanh chóng kéo Cổ Vô Song lui sau lưng.
Bạch y
nhân kia thấy hai người tách ra, hiển nhiên đã đạt thành mục đích, lộn
một vòng về phía sau, vững vàng đứng trên đất, mặt nhìn về phía bên kia
đường. Tiếp đó bên kia đường có một chiếc xe ngựa màu đỏ chậm rãi đi
tới, tới dưới Pháo Hoa Lâu, xe ngựa dừng lại.
Một tùy bên cạnh tung người xuống ngựa, đi tới bên cạnh xe ngựa, vén rèm lên, trầm giọng kêu, "Công tử, đã đến."
Một lát sau, bên trong buồng xe mới có động tĩnh, một người bước ra, định thần nhìn lại ——
Hảo một cái Ngọc diện lang quân.