Khi Hoàng Phủ Đình Ngạn rất bất đắc dĩ an ủi Lí Bình Bình, Lãnh Hương
Nhi đã rời đi cách mấy con phố, bước chân dần dần ngừng lại.
Mặc
dù bên trong nàng còn đang giận đùng đùng, tình cảm chân thật trong lòng vẫn còn người lại không có cách nào phóng khoáng hoàn toàn kết thúc với Hoàng Phủ Đình Ngạn, nàng thậm chí cố ý thả chậm bước chân, theo bản
năng muốn cho hắn cơ hội đuổi theo giải thích.
Nhưng mà, hắn căn bản là không có đuổi theo!
Dựa vài khinh công của hắn, nếu thực sự có ý muốn đuổi theo, sớm nên xuất hiện rồi, nhưng lúc này ngay cả bóng người cũng không!
Là bởi vì sự việc đã bại lộ, bị nàng biết được bộ mặt chân thật, cho nên
hắn cho rằng không cần thiết uổng phí lời nói giải thích chút gì sao?
Một dòng đau đớn như kim đâm tâm từ ngực lan tràn ra, mãnh liệt làm cho Lãnh Hương Nhi gần như không chịu nổi.
Nàng thật sự không muốn tin Hoàng Phủ Đình Ngạn là người như vậy, dù sau từ
khi hai người gặp nhau, quen biết tới nay, hắn đối với nàng vẫn là dịu
dàng quan tâm như vậy nha!
Hắn đối với Lí Bình Bình lúc đó chẳng phải dịu dàng quan tâm, vô cùng che chở?
Âm thanh đáy lòng toát ra, hung hăng hắt nàng một chậu nước lạnh.
Nàng cắn cắn môi, đau thương và rối loạn trong lòng, do dự đấu tranh một hồi lâu sau, nàng quyết định lặng lẽ đi vòng trở về xem chuyện gì đã xảy
ra.
Kết quả, nàng trông thấy bọn họ còn đang ở trong đình viện
của khách điếm, mà Hoàng Phủ Đình Ngạn đang vội vàng dỗ Lí Bình Bình !
Một màn này, tàn nhẫn đem lòng của nàng xé thành mảnh nhỏ.
Hắn quả thật không muốn đuổi theo nàng, bởi vì tâm hắn tất cả đều ở trên người biểu muội hắn !
Lãnh hương Nhi cắn chặt môi, dùng hết sức suýt nữa nhanh chóng chảy ra tơ
máu. Nàng sau cùng lại thật sâu liếc nhìn Hoàng Phủ Đình Ngạn một cái,
thở sâu, dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Cảm xúc bi thống (bi thương + đau khổ) phẫn nộ, cuồn cuộn chạy nhanh trong
ngực Lãnh Hương Nhi, nếu không mau tìm nơi phát tiết, nàng cảm thấy bản
thân bất cứ lúc nào sẽ sụp đỗ.
Trong lòng vô cùng hỗn loạn, nàng
nghĩ tới từ lúc vào khách điếm nghe người ta nhắc tới đám thổ phỉ kia,
vừa lúc, nàng liền tự mình, một mình đi thôi!
Lãnh Hương Nhi thi triển khinh công, một mạch hướng đỉnh núi ở ngoại thành đi đến.
Sau khi lên núi, ven đường có mấy tên lâu la nhảy ra định cản lại, nàng
đoạt kiếm một người trong đó, vẻ giận dữ giết người lên núi, dọc theo
đường đi chỉ có mấy tên lâu la phụ trách trông coi trạm canh gác, căn
bản là ngăn không được nàng.
Ước chừng sau hai canh giờ, nàng đã đi vào sơn trại, hung hăng một cước đá văng cửa lớn.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy nam nhân đang uống rượu mua vui, nam nhân
thân hình khôi ngô ngồi ở chủ vị kia, trên gò má phải có một đường vết
sẹo vừa xấu lại lớn, cả người tản ra lệ khí (lệ: tàn ác, hung ác). Hẳn
chính là Ngô Hùng !
Ngô Hùng cùng bảy tám gã thủ hạ đang uống
rượu mua vui, đột nhiên một cô nương mặc quần áo nam nhân đằng đằng sát
khí đạp cửa mà vào, cũng không nhịn được kinh ngạc ngây ngẩn cả người,
bất quá sau khi bọn họ nhìn thấy dung nhan kiều mỵ vô song của nàng, tất cả mắt đều sáng lên.
“Ngươi là người nào ?” Ngô Hùng mở miệng hỏi.
“Người thay trời hành đạo !” Lãnh Hương Nhi quát.
“Chỉ dựa vào một người ?”
“Đối phó với đám ô hợp các ngươi, một mình ta đã dư sức !”
Thủ hạ bên cạnh Ngô Hùng là Trang Võ không thể tiếp tục nghe, xoay đại đao tiến đến. “Khẩu khí thật lớn, ta sẽ tiếp ngươi !”
Trang Võ lập tức ra chiêu, muốn nhanh chóng chế ngự nàng, nào ngờ ngược lại
không quá ba chiêu, đã bị trường kiếm trong tay Lãnh Hương Nhi cắt đứt
gân tay, ngã trên mặt đất kêu gào liên tục.
Ngô Hùng vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới võ công của nàng lại tài giỏi đến thế.
Hắn không có thương hại thủ hạ của mình, ngược lại khen: “Hay ! Dung mạo
xinh đẹp cùng võ nghệ đều đủ cả, còn có gan dạ sáng suốt hơn người,
ngươi hãy ở lại bên cạnh ta, làm áp trại phu nhân của ta đi !”
Lãnh Hương Nhi nghe vậy cứng đờ, nghĩ đến Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng từng mở miệng muốn giữ nàng ở bên cạnh, nhưng mà lại……
Cảm xúc đau lòng phẫn nộ lần nữa cuồn cuộn ở ngực, nàng nổi giận quát nói: “Đừng nằm mơ !”
Mấy tên thủ hạ bên người Ngô Hùng không thể nhịn được nữa nói: “Hừ ! Lão
Đại ta để ý ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi cũng đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt !”
Bọn họ đều xông lên bao vây tấn công Lãnh Hương Nhi, nghĩ muốn thay Trang Võ báo thù.
Lãnh Hương Nhi tâm tình tràn đầy phẫn nộ đang muốn phát tiết, vốn võ công
của nàng đã cao cường, lúc này ra chiêu càng hung hiểm quả quyết hơn,
mặc dù địch cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng nàng vẫn chiếm được thượng
phong, từng cái cắt đứt gân tay cùng gân chân của bọn họ.
Sắc mặt Ngô Hùng đại biến, không ngờ được mấy thủ hạ bên cạnh mình hợp sức vây
quanh tấn công, chẳng những không thể chạm đến nửa mảnh góc áo của nàng, còn nhanh như vậy đã bị quật ngã xuống, xem ra bản thân hắn chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nàng.
“Cô…… Cô nãi nãi (bà cô)……. Tha ta
đi…….” Hắn thấp giọng không thở mở miệng cầu xin tha thứ, chỉ sợ kết
cuộc của bản thân cũng giống mấy tên thủ hạ kia.
“Ngươi nằm mơ !” Lãnh Hương Nhi hừ nói.
Ngô Hùng vừa nghe, hai đầu gối quỳ xuống một chỗ, đập đầu, một chút oai phong của sơn Đại Vương cũng không có.
“Tha ta đi ! Cô nãi nãi, tha ta đi !”
“Ngươi làm nhiều việc ác, nếu không chịu báo ứng, chẳng phải là ông trời không có mắt sao ?”
Ngay lúc Lãnh Hương Nhi cất bước tiến lên, Ngô Hùng lại bỗng nhiên bổ nhào
về ghế dựa phía sau, khởi động cơ quan thiết lập dưới chân ghế dựa.
Ngay lập tức, hé ra một cái lưới thật lớn từ trên trời giáng xuống, vừa lúc quấn phủ thân hình Lãnh Hương Nhi !
Lãnh Hương Nhi quá sợ hãi, một bên vùng vẫy, một bên muốn dùng trường kiếm
chém cái lưới, bất ngờ kinh hãi thấy từ một bên khác cơ quan bắn ra một
mũi tên, thẳng tắp hướng đến chỗ nàng !
Trong lúc chỉ mành treo
chuông, bỗng nhiên có một thanh chuỷ thủ từ bên ngoài cửa nhanh chóng
bắn đến, đánh lệch mũi tên kia, cứu Lãnh Hương Nhi một mạng.
Lãnh Hương Nhi kinh ngạc nhìn lại, lập tức giật mình.
Là Hoàng Phủ Đình Ngạn ! Hắn làm sao lại đến đây ?
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, còn chưa kịp phản ứng lại, Hoàng Phủ Đình Ngạn đã đi đến bên người nàng, vung kiếm chém
mở cái lưới, cứu nàng ra.
“Ngươi là người nào ?” Ngô Hùng vừa sợ lại vừa giận hỏi.
“Ngươi không xứng biết !” Hoàng Phủ Đình Ngạn gầm lên.
Vừa rồi hắn ở trong khách điếm an ủi Lí Bình Bình, nhưng trong lòng vẫn nhớ Lãnh Hương Nhi.
Nghĩ đến nàng dịch dung thành bộ dáng nam tử trung niên, khẳng định là vì
đến hang ổ bọn thổ phỉ này, mà nàng tức giận sau đó rời khỏi, rất có thể một mạch một mình đến đây.
Suy đoán này làm Hoàng Phủ Đình Ngạn
lòng như lửa đốt, rất sợ cảm xúc của nàng thay đổi xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn, mà việc kia hắn rốt cục cũng không thể quản nhiều như vậy !
Hắn lại không thể bận tâm đến Lí Bình Bình sau khi sự việc xảy ra sẽ có
phản ứng kích động. Ra tay điểm huyệt hôn của nàng, sau đó đem nàng ôm
trở lại trong phòng, liền lập tức ra roi thúc ngựa đuổi theo.
Quả nhiên, ven đường hắn thấy vài tên thổ phỉ lâu la bị cắt đứt gân tay
cùng gân chân, khóc lóc kêu gào liên tục, mà đây đúng là phong cách của
nàng mặc dù muốn trừng phạt kẻ xấu, nhưng cũng không đành lòng ra tay
đoạt lấy mạng người.
Hắn cấp tốc vượt lên núi, không ngờ thấy nàng trong cậm bẫy, thiếu chút nữa đã chết dưới ám khí !
May mắn hắn đúng lúc chạy tới, nếu không hậu quả thật sự là không thể lường được.
Vừa nghĩ đến tên hỗn trướng này lại muốn sát hại nữ nhân hắn âu yếm, một
luồng xúc động khát máu trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng, khiến cả người hắn bao phủ một ngọn lửa phẫn nộ cuồng nhiệt.
Ngô Hùng
thấy hắn khí thế kinh người, mà Lãnh Hương Nhi lại thoát khỏi khó khăn,
tự biết tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người bọn họ, vội vàng
xoay người muốn trốn thoát.
“Muốn chạy nơi nào ?”
Hoàng Phủ Đình Ngạn sử dụng khinh công, chặn đường đi của Ngô Hùng.
Cơn thịnh nộ trong hắn, ra tay không chút lưu tình nào, đầu tiên là đem Ngô Hùng bị thương còn muốn ngoan cố chống lại đánh cho trọng thương nôn ra máu, cuối cùng mô phỏng cách làm của Lãnh hương Nhi, cắt đứt gân tay
cùng gân chân của người này.
Xem ra, bọn người trong bang này
không bao giờ có thể làm những việc sai trái xằng bậy nữa, ngay cả trốn
cũng trốn không thoát, chỉ cần xuống núi tìm người của quan phủ đưa bọn
họ trói lại mang về xử trí là được.
Sau khi xử lý Ngô Hùng, Hoàng Phủ Đình Ngạn muốn quay lại tìm Lãnh Hương Nhi, đã thấy nàng đang thi triển khinh công rời đi.
”Đợi đã, Hương Nhi !”
Nghe thấy hắn hô to, Lãnh Hương Nhi không những không dừng lại, ngược lại vội vã muốn rời đi.
Lòng của nàng đầu tiên hỗn loạn. Không biết hắn vì sao lại đến, mà vừa rồi
trong khách điếm từ trong lời nói của hắn, còn có hình ảnh của hắn ở bên cạnh dịu dàng an ủi Lí Bình Bình, không ngừng quanh quẩn trong đầu của
nàng.
Nàng không muốn gặp Hoàng Phủ Đình Ngạn, nhưng hắn rất nhanh đuổi theo, một tay đem nàng ôm chặt vào trong lòng ngực.
“Buông ! Buông !” Nàng kích động la hét.
Hoàng Phủ Đình Ngạn chẳng những không buông, ngược lại ôm càng chặt, chỉ sợ
hơi buông lỏng tay, nàng lại muốn rời khỏi hắn mà đi.
“Hương Nhi, nàng hãy nghe ta nói ——”
“Ta không cần !” Lãnh Hương Nhi ngắt lời nói của hắn, gào lên: “Ta đã nghe
đủ rồi, cũng không có gì dễ nghe ! Ngươi đừng đi theo ta, trở về bên
cạnh biểu muội của ngươi đi ! “
“Hương Nhi, ta với Bình Bình không phải như nàng nghĩ, nàng đã hiểu lầm.”
“Hiểu lầm ?” Lãnh Hương Nhi lạnh lùng cười. “Chính tai nghe được, còn có thể là giả sao ?”
Lúc trước cha mẹ nàng muốn lừa nàng cùng bọn họ nhìn nhận nhau, may thay
nàng chính tai nghe thấy lời nói thực lòng của bọn họ, sáng suốt phá vỡ
bộ mặt tham lam của bọn họ, mà hiện tại cũng là giống nhau ! Nàng chính
tai nghe thấy hắn nói ra những lời đó, tàn nhẫn đem nàng từ trong mộng
đẹp tỉnh dậy !
Ông trời luôn đối với nàng tàn khốc như thế, nàng sớm nên biết rằng, nàng căn bản không nên yêu cầu quá mức.
“Là ta ngu ngốc, đần độn cho rằng bản thân có thể có được hạnh phúc, kỳ
thật ta sớm nên biết đời này ta đã định trước bản thân chỉ một mình…….”
Nàng không muốn ở trước mặt hắn rơi lệ, nhưng nước mắt lại làm thế nào
cũng không kiềm được.
Nước mắt của nàng, từng giọt nóng bỏng rơi hoà vào trong lòng của Hoàng Phủ Đình Ngạn, khiến hắn đau lòng vô cùng.
“Là ta không, khiến nàng hiểu lầm, hại nàng khổ sở, nhưng thật ra —-”
“Ta nói ta không muốn nghe !” Lãnh Hương Nhi kích động giãy khỏi cái ôm của hắn, rút trường kiếm chỉ thẳng vào ngực hắn.
“Cút ngay ! Nếu không đừng trách ta không khách khí !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn cũng không nhúc nhích, một chút cũng không có ý định tránh ra, con ngươi đen yên lặng ngóng nhìn nàng.
“Hương Nhi, trừ khi nàng nghe ta giải thích, nếu không ta tuyệt đối sẽ không rời đi.”
Lãnh Hương Nhi nghe vậy. Cảm xúc càng thêm tức giận. “Ngươi đừng cho là ta
không dám giết ngươi ! Đối với loại nam nhân phụ tình nhẫn tâm như
ngươi, ta hận không thể tiêu diệt ! Nếu không tránh ra, ta sẽ giết ngươi !”
Hoàng Phủ Đình Ngạn con ngươi đen buồn bã, đối với bản thân tổn thương nàng nặng như thế, cảm thấy hổ thẹn không thôi.
“Nếu nàng thật muốn giết ta, vậy thì xuống tay đi !”
“Ngươi ——” Lãnh Hương Nhi tức giận trừng mắt hắn.
Hắn sẽ không phải cho rằng nàng tuyệt đối không xuống tay được, mới cố ý nói như vậy chứ ?
Đáng giận ! Nàng cũng không tin hắn thật sự nguyện ý chết trong tay nàng !
Lí Bình Bình không phải sớm đã ngỏ lời qua phải gả cho hắn làm vợ, hắn
phải chờ lấy tiểu biểu muội ngọt ngào đáng yêu làm vợ, làm sao cam chịu
chết trong tay nàng ? Nghĩ đến bản thân một mảnh chân tình lại vô tình
bị đùa bỡn như vậy, Lãnh Hương Nhi tâm đã bị ngọn lửa phẫn nộ tàn nhẫn
đốt cháy, thiêu nóng nàng đau đớn không chịu nổi, dường như muốn tan vỡ.
Đau lòng phẫn nộ cực độ, nàng ra sức cắn răng, trường kiếm trong tay đâm đến phía trước.
Một kiếm này, căn bản không có chiêu thức gì, hắn có thể dễ dàng tránh ra.
Nàng nghĩ đến hắn nhất định sẽ tránh ra, cho nên không có chút chần chừ, không ngờ được hắn lại không né không tránh, mặc ý mũi kiếm sắc bén đâm vào ngực hắn !
Lãnh Hương Nhi hoảng sợ hút không khí, bỗng dưng rút trường kiếm ra, lòng dạ rối bời ném đi.
Thấy ngực hắn bắn ra máu, nước mắt của nàng kiền không được rơi lã chã
xuống. Thoáng chốc đã quên cái gì phẫn nộ cùng đau lòng, lòng nóng như
lửa đốt đi đến bên cạnh hắn, ra tay điểm trụ mấy huyệt đạo trên người
hắn, làm chậm lại không để hắn mất máu.
“Ngươi làm cái gì vậy ? Tại sao không tránh ra ?”
“Tại sao phải tránh ra ? Ta không phải nói sao ? Nàng nếu thật muốn giết ta, thì cứ việc xuống tay.”Hoàng Phủ Đình Ngạn chịu đựng đau đớn, cầm tay
Lãnh Hương Nhi. “Hương Nhi, nàng hãy nghe ta nói được không? Ta không hy vọng giữa chúng ta có bất cứ hiểu lầm không cần thiết nào, cho dù nàng
muốn một kiếm đâm ta nhiều hơn mới bằng lòng nghe ta giải thích. Ta cũng nguyện ý.”
Lãnh Hương Nhi nghe vậy vừa tức lại đau lòng. “Ngươi đây là khổ nhục kế gì ?”
“Đây không phải khổ nhục kế……. Nàng không phải mới vừa nói muốn giết ta sao
?” Hoàng Phủ Đình Ngạn thâm tình chuyên chú ngóng nhìn nàng, nói : “Còn
nhớ rõ ta đối với nàng ưng thuận hứa hẹn không ? Chỉ cần là nguyện vọng
của nàng, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng hoàn thành.”
“Ngươi……..” Lãnh Hương Nhi ngạc nhiên, nước mắt rơi càng nhanh càng dữ dội.
“Hương Nhi, tin tưởng ta, ta là thật lòng yêu nàng, thật lòng muốn lấy nàng.
Nếu nàng nguyện ý nghe ta giải thích, nàng sẽ hiểu được ta vừa rồi lại
nói như vậy, thật ra là có nổi khổ ——”
“Câm miệng ! Câm miệng !
Ta hiện tại không thích nghe ngươi nói ! Ngươi nếu có chuyện không may
gì, ta tuyệt đối, tuyệt đối không tha thứ cho ngươi ! Nghe thấy không ?”
Lãnh Hương Nhi lấy tay đưa hắn nâng đứng lên, nóng vội muốn dẫn hắn xuống núi tìm đại phu trị thương.