Gả Ma

Chương 112: Chương 112




“Tiệc mừng thọ của ngươi náo nhiệt lắm, nhưng rất tiếc, ngươi sẽ không còn bất cứ tiệc sinh thần nào nữa.”

Đầu bạc (nhị)

Gió đêm lặng lẽ thổi qua trại Đại Vương, tất cả yêu ma đều trừng mắt nhìn chằm chằm người thanh niên mắt bạc đầu trắng kia. Không một ai biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho hơi thở của hắn trở nên rét lạnh khủng khiếp đến vậy, ngửi kỹ mới cảm nhận được hương vị phàm nhân ngày xưa của hắn, nhưng không có cách nào đánh đồng với nhành cỏ dại ven đường mặc cho người dẫm đạp kia được.

Đám yêu ma bất giác lùi bước, yêu cơ run rẩy nhón mũi chân bò xuống khỏi bàn tiệc, dường như sợ kinh động con quái vật đầu bạc này. Chu Minh Tàng nheo mắt nhìn hắn, nói:“ Phế vật, sao ngươi thành ra thế này?”

“Hơi thở của ta giống ca ta không?” Thích Ẩn bình tĩnh hỏi.

“Không giống.” Chu Minh Tàng hít một hơi, “Tuy hơi thở của ngươi đã thay đổi, nhưng lại hoàn toàn khác với Quy Nhi kia, ông đây không phân biệt được chủng loại của ngươi, các ngươi đều là quái vật, mà hơi thở của ngươi...” Hắn ta không nói hết câu, song tất cả yêu ma đều biết rõ đáp án trong lòng.

Hơi thở của Thích Ẩn còn khủng khiếp gấp một vạn lần so với Phù Lam.

Hơi thở của Phù Lam ôn hòa trong trẻo, như núi rừng sau cơn mưa, như băng qua rừng rậm xa xôi gặp được hồ nước mênh mang yên ả, vừa bình yên vừa điềm tĩnh. Mà hơi thở của Thích Ẩn lại khiến bọn họ nhớ đến trời đông giá rét, cỏ cây héo úa, vạn vật chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc. Không một ai có thể tồn tại nổi giữa cái rét như thế, Thích Ẩn là quỷ hồn phiêu bạt giữa gió tuyết, khắp người toàn là những hạt tuyết lạnh như băng.

Chàng trai đầu bạc kia không nói chuyện nữa, trại Đại Vương lặng ngắt như tờ. Hắn tựa như một người qua đường đi ngang tiệc mừng thọ náo nhiệt của bọn chúng, tiện thể ghé vào uống ly rượu chung vui. Có lẽ hắn còn không biết nguyên nhân thật sự về cái chết của Phù Lam, cửu tử nhất sinh về tới được trại Đại Vương, Chu Minh Tàng đã nghĩ như thế, bèn đứng dậy khỏi vương tọa long cốt, buông vài tiếng cười để phá tan sự im lặng trong trại, cũng như phá tan nỗi bất an đang lởn vởn trong lòng hắn ta.

Chu Minh Tàng nói: “Nhóc con ngươi đúng là mạng lớn đấy, Vô Phương Sơn lừa giết Phù Lam, ông đây còn tưởng rằng ngươi cũng xong đời rồi. Sao giờ ngươi mới về? Ông đây phái một đám tiểu yêu đi khắp nơi tìm tung tích của ngươi, còn đụng phải xác sống chật như nêm cối dưới chân Vô Phương nữa. May mà ngươi đã quay về, không sao, nhóc con, tuy ngươi là phàm nhân, nhưng trại Đại Vương vĩnh viễn là nhà của ngươi!”

“Đường xa, tốn thời gian.” Thích Ẩn hờ hững nói.

Hắn xoay người đi đến bên cạnh một bàn tiệc, cúi đầu nhìn rượu và thức ăn ngon đầy bàn, đoạn nói: “Trông các ngươi rất vui vẻ nhỉ.”

Chu Minh Tàng xấu hổ cười cười, “Thích Ẩn, bọn ta để tang Phù Lam bảy ngày. Quy củ của Nam Cương không thể so với nhân gian, chịu tang bảy ngày đã là đại lễ xưa nay chưa từng có rồi. Tuy y đi rồi, nhưng bọn ta vẫn muốn hướng về một tương lai tươi đẹp phía trước.”

Thích Ẩn dạo bước, chậm rãi đi về phía những chảo dầu đang sôi ùng ục ở giữa. Lửa lớn cháy lách tách liếm đáy nồi đến mức đỏ rực. Ánh lửa hừng hực hắt lên khuôn mặt vô cảm của Thích Ẩn, song vẫn không thể khiến vẻ mặt hắn ấm áp hơn phần nào. Bước chân của Thích Ẩn càng gần chảo dầu, đám yêu ma càng lo sợ, dáo dác nhìn nhau mấy lần. Hắn bước tới chỗ nồi nấu thịt người, cánh tay và bắp đùi đảo lộn xộn, đầu người bị ninh nhừ ra bã. Thích Ẩn đứng bên cạnh nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục cất bước đi đến chảo dầu kế tiếp. Đám yêu ma bất giác thở phào một hơi, trộm lau mồ hôi một phen. Cái bầu không khí này nặng tựa ngàn cân đè ở trong lòng. Chu Minh Tàng nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán.

“Con mèo mập kia đâu? Sao không thấy nó?” Chu Minh Tàng hỏi.

Thích Ẩn không trả lời, hắn dừng lại bên cạnh một chảo dầu rồi nhìn chằm chằm thịt bên trong.

Trong chảo là mấy con gà, lông bị vặt sạch sẽ, thịt tươi mềm đang xèo xèo giữa vũng dầu sôi ùng ục.

Hắn nhận ra chúng nó, sau khi di chuyển cái xác bé trai cháy đen đi chỗ khác thì Phù Lam đã mua một rổ gà con khác. Mỗi sáng Thích Ẩn thức dậy liền cho chúng nó ăn, Phù Lam sẽ lên núi lấy nước suối trong vắt cho chúng nó uống, con nào con nấy tròn trịa bóng lưỡng, kêu chiếp chiếp nghe giòn giã làm sao. Phù Lam chăm gà con rất giỏi, trước kia Thích Ẩn cũng từng nuôi, mà chết hết ráo, vậy mà Phù Lam nuôi con nào cũng béo ị cả. Nhưng bây giờ chúng nó chết rồi, còn chưa kịp lớn lên đã bị bỏ vào chảo dầu.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, sau đó nhìn chằm chằm Chu Minh Tàng rồi nói: “Các ngươi giết ca ta, còn giết gà con của huynh ấy.”

Mí mắt Chu Minh Tàng giật mấy cái, ánh mắt nham hiểm chợt lóe lên, “Ngươi dựa vào đâu mà nói lời này?”

Thích Ẩn im lặng nhìn hắn, ánh mắt của chàng trai này bình tĩnh hệt như một cái đầm nước khô cạn, rõ ràng không nhìn ra được uy hiếp hay sát ý gì, song lại khiến Chu Minh Tàng cảm nhận được một nỗi bất an đang dần dần dâng lên trong lòng.

Chu Minh Tàng không hề che giấu, đôi mắt nham hiểm lập tức lộ sát ý. Hắn ta dằn nỗi bồn chồn trong lòng xuống, như thể đè nén cơn ác mộng không yên, đoạn nói: “Thế nào, Thích Ẩn, ngươi gặp được gì rồi, trở nên có bản lĩnh rồi sao? Xem lại cái bộ dạng trước kia của ngươi đi, cầm đao thôi mà cũng có thể đập vào chân mình, bây giờ dám thách thức ông đây rồi sao?” Hắn ta nhìn ra phía sau Thích Ẩn, “Đao Trảm Cốt, kiếm Quy Muội, thứ ngươi mang toàn là đồ của người chết thôi. Ngươi muốn dùng di vật của phụ thân và huynh trưởng để đánh với ta sao? Rất tốt, ông đây đánh với ngươi trận này! Rút đao ra đi, rút kiếm ra đi, để ông đây xem bản lĩnh của ngươi tới đâu!”

Thích Ẩn đứng đó lắc đầu, “Ngươi không xứng chiến đấu với chúng nó.”

Trán Chu Minh Tàng nổi đầy gân xanh, hắn ta tức giận quát lớn: “Đồ ngạo mạn!”

“Tiệc mừng thọ của ngươi náo nhiệt lắm, nhưng rất tiếc, ngươi sẽ không còn bất cứ tiệc sinh thần nào nữa.”

Chu Minh Tàng đột nhiên ngồi xổm xuống bày ra tư thế hổ báo, tay phải đặt lên Thiết Liêu Nha trên eo. Đây là bội đao của hắn ta, được rèn từ răng nanh của phụ tổ hắn, là bội đao của các đời tộc trưởng tộc Dã Trư Lâm. Thân đao cứng cáp, sống đao vừa dày vừa nặng, bề mặt được phủ một lớp thép cứng, nó có thể bổ nát một ngọn núi khổng lồ chỉ với một nhát chém mà không cần tốn nhiều công sức. Hắn ta biết đao của Phù Lam rất mạnh, kiếm Quy Muội của Thích Nguyên Vi cũng từng uống no máu tươi của yêu ma, song dù gì Thích Ẩn cũng không phải bọn họ, hắn chỉ là một tên người phàm liều lĩnh, một con chó lang thang mất đi sự che chở của người thân, dù là linh lực, đao pháp hay kiếm kỹ cũng bị mình bỏ xa cả trăm dặm!

Nhưng, khoảnh khắc âm thanh của Thích Ẩn vang lên, tất cả ánh lửa đều chợt tắt. Hoa đăng đỏ rực treo trên cây, đèn lồng giấy dưới mái hiên trích thủy, những ngọn nến chảy sáp thành đóa hoa mai trên bàn tiệc, củi lửa cháy lách tách dưới chảo dầu, tất thảy đều vụt tắt. Cả trại tối om, như thể chìm vào bóng đêm vô tận. Một ánh đao chợt lóe lên nơi vương tọa long cốt, hệt như tia chớp thình lình xuất hiện rồi biến mất. Đó là Chu Minh Tàng rút đao chém một đường xéo tạo nên luồng gió lạnh thấu xương, sát khí khắc cốt cũng nương theo phóng tới.

Cùng lúc đó, tất cả yêu ma đồng loạt hóa thành nguyên hình. Thân hình đen thùi dữ tợn dưới ánh trăng của bọn chúng nhanh chóng khuếch đại một cách méo mó thành những con thú khát máu khổng lồ. Trên mặt đất phản chiếu mơ hồ những bóng dáng uốn éo của chúng, kéo dài rồi quấn lấy nhau, thoắt ẩn thoắt hiện dưới bóng tàng cây tầng tầng lớp lớp, tựa như dây mây đang điên cuồng sinh trưởng rồi bò ngoằn ngoèo về phía Thích Ẩn.

Thế giới hỗn độn như bị đảo ngược, trời đất quay cuồng. Nơi nào lưỡi đao cắt rạch qua, nơi đó ngập tràn sát khí. Trong không khí xuất hiện mùi máu tanh ngai ngái, ngang ngược át cả mùi hương rượu thịt.

Chu Minh Tàng hoảng loạn khi phát hiện rằng hắn đã mất dấu Thích Ẩn, hơi thở của chàng trai nọ biến mất không để lại dấu vết gì như giọt nước mưa rơi xuống sông lớn. Hắn ta rống um lên, liên tục gọi tên họ của đối phương, âm cuối còn kéo theo sự run rẩy chứng tỏ hắn ta đang rất sợ hãi. Tên kia đâu rồi? Hắn ta muốn tru sát kẻ địch, nhưng lại để mất mục tiêu, đây là trận chiến mà hắn ta chưa bao giờ gặp phải. Hắn nhanh chóng nhận ra rằng mình sai rồi, Thích Ẩn không phải người phàm, mà là quái vật. Giống như loài cá mập dưới đáy biển ẩn thân trong góc tối trước khi giết người, mài răng hút máu, sau đó chớp lấy thời cơ rồi cắn nuốt đối thủ! Chu Minh Tàng vung đao bốn phía, quỹ đạo của ánh đao như những tia chớp vặn vẹo, song lại bổ vào khoảng không.

Hắn ta chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, cho dù đối mặt với Phù Lam hắn cũng có đủ phẫn nộ và sự tự tin để rút đao ra. Nhưng hắn quên một điều rằng, tuy Phù Lam rất mạnh, nhưng chàng trai giống như đứa trẻ to xác kia chưa từng có bất kỳ thái độ thù địch thật sự nào. Mà quỷ hồn nham hiểm hung ác này vô cùng khủng khiếp, bất cứ nơi nào hắn đi qua nơi đó nhất định đổ máu, hắn ta đã giết Phù Lam, đồng thời cũng triệu hồi một con lệ quỷ.

“Ngươi đang tìm ta sao?” Có một giọng nói rất khẽ vang lên bên tai hắn.

Lông tơ trên sống lưng dựng ngược, Chu Minh Tàng cả kinh định rút đao quay đầu lại. Nhưng hắn ta phát hiện rằng hắn không nhúc nhích nổi, những đóa hoa bằng băng đang dọc theo hai chân bò lên trên, lướt qua eo và sắp sửa dừng lại ở vị trí trái tim. Cả người đắm trong cái lạnh cắt da cắt thịt, toàn bộ khu trại hệt như đang độ hè nóng nực đột ngột chuyển sang trời đông giá rét. Hắn ta nhanh chóng nhận ra thuật pháp này, là thuật Lẫm Đông của bí pháp Vu La, có thể ngưng tụ nước trong không khí thành băng trong nháy mắt, không khác gì với Phù Lam cả.

Phía bên kia của vương tọa long cốt, có ai đó đã châm một ngọn đèn, ngay sau đó, tất cả ánh nến lần lượt được thắp lên. Thích Ẩn lặng lẽ đứng đó, ánh đèn lồng chiếu sáng nửa khuôn mặt hắn, tranh sáng tranh tối, hắn vẫn không có biểu cảm gì, vẫn lạnh lùng hệt như một pho tượng. Đèn lồng chiếu sáng một vùng, nơi đây, ngoại trừ hai người bọn họ thì không có lấy một sinh vật sống. Dưới đất kết một lớp băng mỏng, tất cả thủ lĩnh yêu ma đều đã chết, dù là cự mãng vảy vàng, hồ ly chín đuôi hay là yêu điểu chín đầu, bất cứ yêu quái nào cũng có một lỗ thủng to bằng cái chén ở trước ngực, nhưng không có chảy máu. Bởi vì máu bọn chúng đã kết thành một lớp băng máu mỏng, còn thi thể thì đã bị đông cứng lại. Kể cả những yêu cơ chạy trốn kia, y phục sặc rỡ che phủ thân thể của các ả hệt như những tấm vải liệm tuyệt sắc. Các ả vốn là cơ thiếp của Phù Lam, sau khi Phù Lam chết thì đến cậy nhờ Chu Minh Tàng. Đám yêu ma chồng chéo lên nhau nằm tứ tung ngang dọc, trông còn khắn khít hơn cả lúc sinh thời.

Thích Ẩn vậy mà lại im hơi lặng tiếng giết chết tất cả yêu ma.

Chu Minh Tàng nhìn bốn phía, sau đó cười ha ha khinh miệt, “Ngươi đã mạnh lên rồi, Thích Ẩn. Ngươi dâng hiến thân thể mình cho ác quỷ sao? Trở nên mạnh mẽ luôn phải trả một cái giá rất đắt, ngươi thật sự thành một cường giả, nhưng lại biến thành quái vật như ca ca ngươi vậy. Nhìn đầu tóc của ngươi xem, nhìn đôi mắt của ngươi xem, bộ dạng của ngươi như thế, những kẻ cùng tộc với ngươi sẽ nghĩ thế nào về ngươi?”

Thích Ẩn im lặng nhìn hắn.

“Không đúng, ngươi không cha không mẹ, từ lâu đã là một con chó lang thang, có người cùng tộc hay không thì liên quan gì?” Chu Minh Tàng hung tợn nói, “Ngươi biến chính bản thân mình thành như vậy là để tìm ta báo thù sao? Đáng tiếc, ngươi tìm lầm người rồi, ngươi cho rằng hung thủ thực sự giết Phù Lam là ta sao?”

“Không thì là ai?” Thích Ẩn thấp giọng hỏi.

“Là ngươi!” Chu Minh Tàng quát lớn, “Ngươi còn chưa rõ sao? Chính là tên phế vật nhà ngươi. Cái tên Phù Lam kia chưa bao giờ coi bản thân y là đồng loại của bọn ta. Được thôi, bọn ta cũng không ép uổng gì. Y chỉ cần sống yên ổn ở chỗ này, chăm gà trồng rau thì nơi này mãi mãi là nhà của y. Nhưng y cứ một mực chạy đến nhân gian, một hai phải tìm nhãi con phàm nhân nhà ngươi, thậm chí còn muốn kết thân với ngươi. Nếu một ngày nọ, nhân gian và Nam Cương tranh chấp, ngươi lại thổi gió bên gối, chẳng phải y sẽ chĩa ngược mũi giáo về phía người mình sao?”

Thích Ẩn đứng đó, tròng mắt màu xám bạc không có biểu cảm gì. Bất cứ ai bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm sẽ cho rằng mình đang rơi vào địa ngục. Nhưng Chu Minh Tàng không hề sợ hãi mà nghênh đón ánh mắt kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thích Ẩn, ngươi cho rằng bắt đầu từ khi nào mà bọn ta đã động sát tâm? Chính là bữa tiệc tối ngươi uống say rồi hóa điên kia! Ngươi cầu hôn Phù Lam, Phù Lam đồng ý, vậy mà y lại đồng ý! Muội muội Lưu Đề của ông đây sinh một đống con cho y, y cũng không thèm để mắt đến. Trong mắt y vĩnh viễn chỉ có tên phàm nhân nhà ngươi thôi! Xưa nay tộc Sơn Tước vốn chủ trương đàm phán hòa bình, nhưng sau đêm đó, ngay cả bọn họ cũng gia nhập phe cánh của ta. Thích Ẩn, là ngươi hại chết ca ca của ngươi, ngươi mới chính là hung thủ!”

Gió đêm tĩnh mịch, dưới ánh đèn, chàng trai nọ rũ mắt, như thể cách trần thế này rất xa, rất xa.

Thích Ẩn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cất lời: “Ngươi nói không sai.”

“Nhưng ngươi nói sai một vài điểm rồi.” Thích Ẩn đi về phía hắn, vừa đi vừa rút đao Trảm Cốt sau lưng ra, ánh đao như vầng trăng khuyết nằm gọn trong bàn tay xương khớp rõ ràng của hắn. “Con của muội muội ngươi không phải của ca ta, bọn chúng là con riêng của muội muội ngươi và yêu quái khác. Ca ta chưa từng công khai thân phận của chúng, vì dù sao thì Lưu Đề cũng là cơ thiếp trên danh nghĩa của huynh ấy. Nếu làm sáng tỏ chân tướng, với tính tình của ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ giết con của Lưu Đề.”

“Không thể nào! Là Quy Nhi bị ngươi mê hoặc, không thèm đếm xỉa con ruột của mình. Cái tên vô sỉ nhà ngươi còn muốn hủy hoại danh dự của muội muội ta!” Chu Minh Tàng nghiến răng nghiến lợi.

“Tin hay không tùy ngươi. Còn nữa, ca ta đúng là chưa từng coi bản thân mình thành đồng loại của các ngươi, đó là bởi vì các ngươi chưa từng xem huynh ấy là đồng loại.” Thích Ẩn lạnh lùng nhìn hắn ta, “Chu Minh Tàng, ngươi tự hỏi lương tâm của ngươi xem, xem mình đã đối xử với huynh ấy thế nào? Trong mắt ngươi huynh ấy là lưỡi đao sắc bén, là tên ngốc, là quái vật, tuyệt nhiên không phải là đồng loại, không phải là chiến hữu. Ngươi chưa bao giờ hiểu huynh ấy cả, Nam Cương là quê nhà của huynh ấy, huynh ấy tham gia nội chiến yêu ma là vì huynh ấy không muốn sông Gia Lăng thấm đẫm máu dơ của các ngươi. Huynh ấy rất yêu nơi này, khi bậc cha chú và huynh đệ của ngươi tiến quân vào Cửu Cai, toàn quân bị diệt, huynh ấy đã dùng cả sinh mệnh của mình đánh một trận với ma long. Huynh ấy cửu tử nhất sinh quay về, vì các ngươi đúc ma đao phong ấn Cửu Cai, vì các ngươi đến Vô Phương nghị hòa, các ngươi lại dùng đao đâm vào tim huynh ấy.”

Chu Minh Tàng trừng mắt nhìn hắn, trừng đến mức hai mắt đỏ ngầu, răng nghiến kèn kẹt.

“Giờ huynh ấy chết rồi, ngươi cho rằng các ngươi bớt được một mối họa, một mối uy hiếp. Ngươi sai rồi, các ngươi đã mất đi tấm khiêng chắn cuối cùng. Có chuyện này chắc ngươi không biết, ma đao có biến, ma vật đã rời khỏi Cửu Cai. Chúng nó ở đâu, có lẽ trong lòng ngươi còn rõ hơn ta.” Thích Ẩn đặt đao Trảm Cốt lên cổ Chu Minh Tàng, lưỡi đao sắc bén cắt rạch lớp da ngoài.

Chu Minh Tàng quát: “Thích Ẩn, ngươi cho rằng ông đây sợ ngươi sao? Có bản lĩnh thì giết ta đi!”

“Không, ngươi sẽ không chết, ngươi phải sống thật lâu cơ,“ Thích Ẩn gọt đầu hắn ta, “Ngươi có biết thần điện Ba Sơn trừng phạt phản đồ như thế nào không? Thần vu sẽ gọt đầu của bọn họ, sau đó nhét vào trụ đồng. Trái tim của bọn họ sẽ được bảo quản trong hộp bạch ngọc bát bảo rồi chôn phía dưới trụ đồng. Hộp bạch ngọc bát bảo sẽ giúp trái tim tươi mãi, bọn họ sẽ không chết. Chỉ cần trái tim còn tồn tại ngày nào, ngày đó bọn họ vẫn bị khảm trong trụ đồng, chịu đựng dày vò và đau khổ từng ngày từng ngày.”

Cuối cùng trên mặt Chu Minh Tàng cũng lộ vẻ hoảng sợ, hắn ta thấy tay trái Thích Ẩn vẽ bùa, linh lực theo đầu ngón tay phác họa ra phù văn phức tạp uốn lượn. Hắn chẳng cần dùng bút chu sa vẽ lên lá bùa nữa, linh lực cuồn cuộn trào ra khỏi kinh mạch hắn mãi không dứt. Phù văn màu xanh lá dần dần thành hình, ngọn lửa như long xà phun trào ra ngoài, chảo dầu và đao kiếm dưới đất ong ong chấn động, sau đó đồng loạt bay về phía ngọn lửa, ngọn lửa ấy nung chảy chúng nó thành dòng nước thép nóng rực như dung nham.

“Có bản lĩnh thì giết ta đi! Giết ta đi!” Chu Minh Tàng gào rú dưới tay Thích Ẩn.

Thích Ẩn cầm đầu của hắn đi về phía cửa trại, “Ở đây không có trụ đồng, nên ta sẽ dùng nước thép đúc thành trụ ở cửa trại Đại Vương, để ngươi thủ vệ Nam Cương của ngươi ngày ngày đêm đêm. Chu Minh Tàng, ta sẽ bảo quản trái tim của ngươi thật tốt, để ngươi tận mắt chứng kiến Nam Cương dần dần lụi tàn rồi rơi vào kết cục diệt vong như thế nào.”

“Tiểu đệ!” Một yêu nữ cầm tã lót loạng choạng chạy tới rồi quỳ xuống trước mặt Thích Ẩn. Thích Ẩn cụp mắt nhìn Lưu Đề nước mắt nước mũi giàn giụa. Ả vừa mới sinh con không lâu, vẫn còn đang ở cữ, trên trán quấn một băng vải màu đỏ để giữ ấm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Ả nhào đến bên chân Thích Ẩn, run rẩy giơ cái tã lót bông màu đỏ kia lên. Bên trong là một đứa trẻ bé xíu đang nằm mút đầu ngón tay.

“Tiểu đệ, cầu xin đệ, tha cho ca ca của tỷ được không, những việc huynh ấy làm đều là vì Nam Cương!” Lưu Đề chảy nước mắt nói, “Đệ xem đứa nhỏ này đi, đồ nó mặc trên người do chính tay đại vương làm đó. Đệ nói vải vóc của Giang Nam rất tốt, nên y đã mua chúng ở chỗ mấy tiểu yêu buôn lậu, thức mấy đêm liền mới may được mấy chiếc áo xinh đẹp thế này. Tiểu đệ, đệ nhìn nó đi, nhìn nó đi, cầu xin đệ vì nó mà tha cho cữu cữu của nó được không. Cái tên khốn kiếp kia đã trốn biệt tăm biệt tích, nếu không có ca ca của tỷ quan tâm, hai mẹ con tỷ chắc không sống nổi mất!”

*Ý Lưu Đề nói cái thằng làm bả có bầu rồi chạy mất.

Thích Ẩn yên lặng nhìn đứa trẻ kia, có lẽ là Lưu Đề cảm thấy hắn là người phàm nên mới cho đứa nhỏ này hóa thành bộ dạng người phàm. Khuôn mặt non mềm, cái mũi tròn tròn, cái miệng chúm chím, đôi mắt cười cong cong. Đúng là đẹp thật, Thích Ẩn nhớ Phù Lam rất thích trẻ con, y đồng ý với Lưu Đề may đồ trẻ em cho nó, bèn nhặt rất nhiều phế phẩm rồi khiêng ra chợ quỷ bên ngoài ba ngọn núi để đổi lấy một cây thước. Y nói rằng y phải đi, không biết khi nào mới trở về, cho nên mới ngày đêm vẽ hoa văn may quần áo cho đứa trẻ này. Y luôn tốt bụng như thế, vậy mà mọi người lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y, lén nói sau lưng y là một con quái vật.

“Ngươi nên xin lỗi huynh ấy, Lưu Đề.” Thích Ẩn nói.

Hắn xách đầu Chu Minh Tàng đặt ở cửa trại Đại Vương. Nước thép dội ào ào xuống đầu hắn ta. Trư yêu thống khổ gầm rú vang trời, cuối cùng biến thành một pho tượng đen xì. Gương mặt của hắn ta đông lại với biểu cảm đau đớn dữ tợn, giống như những cái đầu lâu màu xanh khác bên trong trụ đồng.

Thích Ẩn moi tim hắn ta ra rồi đặt vào hộp bạch ngọc bát bảo. Trái tim nhơ nhuốc kia vẫn đang đập thình thịch trong chiếc hộp đen nhánh. Lưu Đề quỳ rạp dưới đất khóc than trước đầu của Chu Minh Tàng. Cuối cùng Thích Ẩn ngoái đầu nhìn lại căn nhà sàn trên đỉnh núi, nơi đó đã bị đám yêu ma dỡ bỏ, mang tất cả những đồ vật đáng giá và không đáng giá đi hết, chỉ để lại bộ khung nhà trơ trọi, mấy mảnh vụn bay tứ tán trong gió cùng với ngói đen nát bươm. Thích Ẩn vung một lá bùa, ngọn lửa nhấn chìm khung nhà còn sót lại, hắn quay lưng về phía ánh lửa, đạp lên kiếm Quy Muội bay về phía bầu trời.

Lúc Vân Tri và Thích Linh Xu đuổi đến thì nhà sàn đã cháy trụi, dưới đất ngổn ngang những thi thể kết băng của yêu ma cùng với bàn ghế chén bát bể tan tành. Thích Linh Xu nhận ra mấy tên, chúng nó đều là thủ lĩnh mấy bộ tộc của Nam Cương, y từng gặp qua trong buổi dạ yến nghị hòa. Y đếm sơ sơ, hai mươi bảy thủ lĩnh của hai mươi tám bộ tộc đều ở đây, thiếu Chu Minh Tàng của tộc Dã Trư Lâm.

“Chu Minh Tàng đâu?” Y hỏi.

“Ở đây.” Vân Tri nói.

Thích Linh Xu xoay mặt qua, Vân Tri đứng trên bậc thềm bên dưới cổng trại, một yêu nữ đang thẫn thờ ngồi quỳ trước mặt một cái đầu đúc bằng nước thép đen xì. Cái đầu sắt kia có biểu cảm méo mó, lờ mờ có thể nhìn ra được là khuôn mặt của Chu Minh Tàng. Vân Tri thử thăm dò yêu nữ kia mấy câu, yêu nữ kia như đã hóa dại, không hề nhúc nhích, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Thích Linh Xu bước qua đống thi thể đi đến bên cạnh hắn, nhíu mày nói: “Là đệ ấy làm.”

“Tám chín phần là vậy rồi.” Vân Tri móc huyết la bàn ra, để y nhỏ máu Thích Ẩn vào, “Xem thử hắn đi hướng nào, chúng ta mau chóng đuổi theo mới được.”

“Không cần nhìn, ta biết tiếp theo đệ ấy sẽ đi đâu.” Thích Linh Xu nói.

“Đi đâu?”

Thích Linh Xu nhắm mắt, trầm giọng đáp: “Vô Phương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.