Gả Ma

Chương 122: Chương 122




Quy lam (nhị)

Thích Ẩn mở mắt ra, hắn đang nằm trong lều trại, trên người được đắp một tấm vải nỉ thô dày. Tay trái đã mọc ra, hắn chậm rãi nắm tay lại, vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Hắn lấy một khúc vải nỉ quấn tay lại, tránh để đám đệ tử tiên môn kia phát hiện, đoạn vén rèm chui ra khỏi lều trại, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, bông tuyết va vào mặt như dao cắt.

Bên ngoài không có lấy một bóng người, doanh địa trống trải. Thích Ẩn sửng sốt một hồi, chợt trông thấy một sợi dây trói tiên buột vào cọc gỗ, sợi dây căng ra hướng về phía sâu trong tuyết và sương mù. Thích Ẩn đi theo dây thừng, đi được một đoạn thì thấy một nhóm đông người ở phía trước. Dường như bọn họ đang châu đầu thảo luận gì đó, Vân Tri và Thích Linh Xu đứng một bên, Ngu Lâm Tiên nói chuyện với bọn họ, âm thanh theo gió tuyết loáng thoáng truyền tới, Thích Ẩn nghe được gì mà “E là có yêu ma”, “Nguy hiểm“. Hắn tìm kiếm bóng dáng Phù Lam nhưng không thấy đâu cả.

Thích Ẩn nhíu mày đi qua đó, phía trước là một khe nứt thật lớn giữa hồ băng, vách băng hai bên gần như thẳng đứng và kéo dài theo đường chéo xuống phía dưới. Vài tấm đăng phù từ từ bay lên, soi sáng chung quanh như những đốm lửa ma trơi yếu ớt. Vách tường băng trong suốt như pha lê, song lại chi chít những lỗ thủng hệt như những vết rỗ, thấy mà tê cả da đầu.

Như vậy xem ra những con rắn yêu địa hỏa đó bò ra từ chỗ này. Miêu gia nói chúng nó thích ở nơi ấm áp, cơ thể người ấm nóng mới hấp dẫn chúng nó đến. Vân Tri thấy hắn tỉnh rồi bèn đi qua nói: “Chúng ta phải tìm cách xuống dưới xem thử, rắn yêu địa hỏa thích sống ở những nơi có khí hậu khô ráo ấm áp, nơi này là hồ băng, trông không giống ổ của chúng nó lắm.”

“Ca ta đâu?” Thích Ẩn hỏi.

“Đang dò đường ở dưới.” Vân Tri nói.

“Những đệ tử bị rắn yêu cắn xử lý thế nào?” Thích Ẩn hỏi.

Vân Tri thở dài một tiếng, đoạn hất hàm về phía khe nứt băng, “Lúc ngươi hôn mê, chúng ta cứ trơ mắt nhìn đầu của bọn họ càng lúc càng lớn. Cuối cùng, không còn cách nào khác, họ Ngu kia hạ lệnh giết bọn họ, đốt thi thể rồi đẩy xuống dưới rồi.”

Sống chết của vạn vật đều là như vậy, một ngày nào đó tai họa đột nhiên ập xuống đầu là chuyện khó tránh khỏi. Ngày xưa Thích Ẩn còn bùi ngùi tiếc thương, bây giờ tâm hắn lặng như nước, hờ hững đối mặt với sự sống và cái chết. Hắn không đáp lời, chỉ nói: “Tương truyền rằng trong thần điện Phục Hy có một ngọn lửa thần, cháy bừng suốt ngày đêm và không bao giờ tắt. Lúc trước Vu Úc Ly cho ta xem ảo cảnh bầu trời trong trận chiến Trời Phạt, ta thấy Phục Hy dùng Thiên Hỏa thiêu Nam Cương thành đất nung. Có thể thấy được rằng Phục Hy là một vị thần am hiểu dùng lửa, thần điện của lão tám chín phần là tôn thờ ngọn lửa. Nếu thần điện thật sự ở đây, chúng ta hẳn là nên xuống lòng đất nhỉ. Cẩu tặc, ngươi thấy sao?”

Vân Tri còn chưa trả lời, Ngu Lâm Tiên đã đi tới nói: “Hai vị sư điệt, nếu các ngươi cũng có ý thâm nhập bí cảnh, chi bằng cùng đi đi. Tâm nguyện cả đời của sư huynh ta là tìm ra di tích Cửu Nghi để hỏi về đại đạo trường sinh. Bây giờ huynh ấy suýt nữa đã thành công, lại vùi thây dưới hồ băng, ta đã đến được nơi này thì nào có chuyện tay không trở về chứ. Ta lấy làm hổ thẹn khi được liệt vào hàng ngũ của trưởng lão Chung Cổ, đạo hạnh cũng có một ít, chúng ta cùng đi, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Nom dáng vẻ đã có tính toán trước rồi của lão già này, cho dù Thích Ẩn từ chối lão cũng sẽ nghĩ cách bám theo. Thích Ẩn liếc Vân Tri một cái, Vân Tri lập tức cười đáp: “Thế thì quý hóa quá, vậy làm phiền sư thúc quan tâm nhiều hơn vậy.”

Đương lúc nói chuyện, tảng băng dưới chân kẻ tên Mộ Dung Tuyết đang đứng bên cạnh nhìn xung quanh bỗng sụp xuống, cậu lảo đảo một cái rồi đứng vững lại, may mà không ngã xuống, nhưng một quyển sách đã tuột khỏi ống tay áo. Sách rơi xuống đất, các trang giấy bị bung ra bay lả tả trong gió. Mộ Dung Tuyết luống cuống chạy theo tóm mấy tờ giấy đó lại. Có một tờ ụp lên mặt Thích Ẩn, Thích Ẩn lấy xuống thì thấy bên trên là bức tranh vẽ một người con gái duyên dáng.

Thích Ẩn: “...”

Vân Tri ở bên cạnh huýt sáo một tiếng.

“Hay đấy nhờ, thế mà ngươi dám vẽ trộm Ngu sư tỷ!” Có người trợn mắt mắng, “Uổng công Chung Cổ chúng ta đối xử lễ nghĩa với Côn Luân các ngươi, ngươi đúng là làm mất mặt sư môn của mình rồi!”

“Không... Không phải...” Gương mặt của Mộ Dung Tuyết đỏ như đít khỉ.

Ngu Sư Sư thấy tranh vẽ của mình thì giận run người, bèn mắng: “Bảo sao mấy hôm nay ta tắm gội cứ luôn cảm thấy có người đang nhìn trộm mình, hóa ra là ngươi!” Nàng bước lên trước, tát một cái rõ mạnh lên mặt Mộ Dung Tuyết, “Cả ngày lầm lầm lì lì, còn tưởng ngươi là người thành thật, hóa ra lại là một tên dâm tặc!”

Mộ Dung Tuyết bị tát ngu người, đực ra tại chỗ. Vẻ ngoài của thằng nhóc này khá thanh tú, hai mắt đỏ ửng, điệu bộ trông như một cô vợ nhỏ, Thích Ẩn thấy mà ngứa răng đến mức muốn bước qua đấm cho cậu ta một quyền.

Ngu Lâm Tiên tiến lên khuyên giải, nhưng nói thế nào cũng không ổn thỏa. Vân Tri thích xem náo nhiệt, xem đến là thích thú. Thích Ẩn không thèm quản sống chết của người khác, đừng nói chi mấy chuyện vớ vẩn này, bèn định xuống dưới tìm ca hắn, bỗng nhiên nhớ ra tên dâm tặc mặt trắng kia cũng mang họ Mộ Dung, thế là hỏi: “Có phải cậu ta cũng có người thân đến đây không?”

“Không,“ Vân Tri nói, “Ta biết, có phải ngươi muốn hỏi cậu ta có quan hệ gì với Mộ Dung Trường Sơ không phải không? Ta hỏi rồi, cậu ta chưa từng nghe cái tên này bao giờ. Cậu ta theo tới đây để rèn luyện thôi, sau trận rắn yêu địa hỏa thì đám đồng môn của cậu ta sợ hãi nên xuống núi hết rồi, chỉ còn mình cậu ta ở lại.”

“Được rồi,“ Thích Ẩn vỗ vai Vân Tri, nói: “Ta xuống dưới nhìn thử.”

Trượt dọc theo vách băng xuống, càng xuống dưới càng hẹp, đến đường giữa, từ xa đã trông thấy hài cốt đầu to cháy đen của những đệ tử tiên môn bên dưới. Thích Ẩn khịt mũi, tìm kiếm hơi thở của Phù Lam. Hắn chui vào một khe hở, phía trước tối đen như mực, không thấy được điểm cuối. Thích Ẩn bò về phía trước, khe hở nghiêng xuống phía dưới, dần dần hối nhập vào lòng núi. Bò được một vài ngày đường[1] thì xung quanh dần dần rộng ra, Thích Ẩn thắp đăng phù, bốn phía là vách băng lạnh lẽo đầy những bức tranh vẽ bằng mực đỏ. Hắn đoán không sai, nơi này chắc chắn là địa giới thần điện Phục Hy.

[1] Ngày đường: thường là đơn vị đo chiều dài của con đường so với bước chân của người đi từ sáng sớm đến tối mịt.

Màu trên tranh đã loang lổ, những mảng màu lớn bị bong ra, còn bị che đầy bởi những vết rỗ của rắn yêu địa hỏa, rất nhiều bức tranh đã không còn nhìn rõ được. Thích Ẩn giơ đăng phù lên nhìn, trên vách đá vẽ đầy những con quái vật đầu người mình rắn, vọng mắt nhìn lại, vô số đầu người đen nghìn nghịt chất thành một đống. Những con quái vật đó đều cúi mình, hướng về phía đám mây dập đầu bái lạy. Rất có thể những thứ đầu người mình rắn này là thần vu của Phục Hy, có lẽ họ vẽ chính bản thân mình thành bộ dạng này là để noi theo đại thần đầu người mình rắn của họ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ khuôn mặt của bọn họ vừa khéo bị mấy cái lỗ của rắn yêu địa hỏa chồng lên, nhìn sơ qua trông như tất cả thần vu đều không có mặt vậy.

Thích Ẩn ngẩng đầu lên, đăng phù soi sáng chỗ đám mây. Trên đám mây, Phục Hy nguyên vẹn đang đứng đó, cúi mặt xuống nhìn muôn nghìn chúng sinh của lão.

“Lão Bạch, là lão ta đã đánh bại ngươi sao?” Thích Ẩn vuốt ve bức bích họa, thấp giọng hỏi.

Bạch Lộc không có trả lời, có lẽ là đang say giấc rồi cũng nên. Thích Ẩn di chuyển đăng phù, ánh sáng vàng lặng lẽ dịch chuyển trong hang động nhỏ hẹp, bức họa trên vách đá khẽ run lên một chút. Không biết có phải ảo giác hay không, qua khóe mắt Thích Ẩn thoáng thấy tất cả thần vu trên tranh đồng loạt ngẩng đầu lên, khuôn mặt tối om đối diện với hắn. Thích Ẩn cả kinh, bèn giơ đăng phù lên, bức họa lần nữa ánh vào tầm mắt, nhóm thần vu vẫn là bộ dạng cúi đầu bái lễ kia.

Tự mình dọa mình, Thích Ẩn thở hắt ra một hơi, đoạn quay đầu chuẩn bị bò tiếp về phía trước thì chợt thấy một khuôn mặt tối thui thình lình ở trước mắt. Gương mặt không có ngũ quan này dán sát vào hắn, gần như chạm vào chóp mũi của hắn. Thích Ẩn giật mình, thứ này đã ở đây từ lúc nào đấy? Vậy mà hắn lại không hề phát hiện ra, chẳng lẽ lúc hắn đang quan sát bích họa thì thứ quái quỷ này vẫn luôn dán vào lưng hắn ư?

Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống cực điểm, băng hoa 'răng rắc' hình thành trên vách đá. Song song với phát động Lẫm Đông, Thích Ẩn rút đao Thập Tự vàng ra. Nhưng thứ kia vậy mà không bị Lẫm Đông khắc chế, nó trở tay vặn cổ tay của Thích Ẩn ném đao Thập Tự ra, sau đó thụi khuỷu tay vào giữa mặt hắn, trong nháy mắt máu mũi chảy ròng ròng. Mụ nội nó, dám đánh mặt hắn cơ đấy! Thích Ẩn lau máu trên mặt, máu dồn lên não, hắn bật người dậy vật thứ kia xuống đất, sau đó cưỡi lên người nó rồi giơ nắm đấm lên.

Hai mắt dính máu, bỗng dưng trước mặt thay đổi, con quái vật không có mặt ban nãy biến mất không thấy đâu nữa, đổi lại là Phù Lam đang nằm dưới người hắn, im lặng nhìn hắn.

Thích Ẩn vội xuống khỏi người y, “Sao lại thế này? Ảo giác ư?”

Hắn lùi lại, tay chống lên một khúc xương khô, cúi đầu nhìn thì thấy xung quanh hắn chất đầy những hài cốt. Những thanh trường kiếm mục nát nằm rải rác, có cái còn cắm lên ngực thi hài nữa. Trên vách đá đầy những vết kiếm gồ ghề lồi lõm, khung cảnh tan hoang. Nơi này đã từng xảy ra một trận chiến kịch liệt, máu chảy thành sông.

“Ừ,“ Phù Lam nói, “Trên bích họa có huyễn chú của vu trớ, chạm vào bích họa sẽ bị nguyền rủa.”

“Xin lỗi nha, ca,“ Thích Ẩn vô cùng áy náy, “Có đánh trúng huynh không, có đau không?”

“...” Phù Lam hoang mang nói, “Vì sao ngươi lại gọi ta là ca ca?”

Hang động tối om, khí lạnh cắt da cắt thịt, như thể đang ngâm trong một cái vại nước lạnh băng. Phù Lam nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt và xa lạ. Y chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn sờ cái mũi chảy máu của mình, trong lòng có hơi tủi thân, trước giờ Phù Lam cũng chưa từng xuống tay nặng với hắn như vậy đâu.

Phải nói thế nào với huynh ấy nhỉ? Đây là Phù Lam của năm trăm năm trước, lúc này huynh ấy vẫn chưa đi ngang Ô Giang, vẫn chưa gặp được Chó Con chạy lạch bạch sau mông gọi ca ca, cũng chưa gặp được tên nhóc quê mùa ủ rũ Thích Ẩn.

“Quên nói cho huynh biết.” Thích Ẩn lau sạch máu, cố nặn ra một nụ cười. Đã rất lâu rồi hắn không cười, nhiều người cũng quên mất cậu trai này lúc cười rộ lên trông tinh thần cũng rất phấn chấn. “Ta tên Thích Ẩn, là đệ đệ thất lạc nhiều năm của huynh. Huynh không phát hiện sao, hơi thở của ta giống huynh, không phải người không phải yêu cũng chẳng phải ma. Ta và huynh giống nhau, có được bí pháp Vu La, linh lực của chúng ta chung một cội nguồn, là từ băng tuyết. Đó là vì chúng ta cùng một tộc đàn, chảy cùng dòng máu.”

Phù Lam ngơ ngác nhìn hắn, đoạn chần chờ giơ tay lên, ngón trỏ điểm lên ngực hắn, rót linh lực vào kinh mạch hắn. Linh lực lạnh giá và trong trẻo giống hệt nhau hòa quyện vào nhau, không thể tách rời. Linh lực của bọn họ quả thực có những điểm tương đồng. Thích Ẩn cũng không biết vì sao, ca ca của hắn vốn sinh ra từ Đại Xuân Nghìn Tuổi, lại có được linh lực giống như đại thần Bạch Lộc. Nhưng sự trùng hợp ngẫu nhiên này đã biện cho hắn lý do để tiếp cận Phù Lam, khiến cho tên ngốc này tin lời nói dối của hắn.

“Ca, không phải huynh vẫn luôn tìm thân thế của mình sao? Huynh tới nơi này chẳng phải để muốn biết huynh đến từ phương nào sao?” Thích Ẩn nói, “Không cần tìm nữa, để ta nói cho huynh biết huynh là ai.”

Đôi mắt của Phù Lam mở to.

“Huynh có biết vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời không, đó là nơi ở của đại thần Bạch Lộc, là địa giới của thần linh mà phàm nhân không đến được. Ở đó trời sẽ không mưa, cũng sẽ không có gió thổi, trên đó chỉ mọc một loài hoa, tên Phù Lam.” Thích Ẩn cười, song nước mắt không kìm được mà cứ trào ra, “Ca, huynh là một tiểu tiên hoa, là tiểu tiên hoa xinh đẹp nhất, lương thiện nhất, đáng yêu nhất trên đời này.”

Quầng sáng của tấm bùa phủ lấy gương mặt đầm đìa nước mắt của chàng trai nọ, hiện rõ vẻ ấm áp xen lẫn bi thương. Phù Lam nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao ngươi lại khóc?”

“Bởi vì ta rất vui, khó khăn lắm ta mới tìm được huynh, ta rất vui.” Thích Ẩn lau mặt sạch sẽ, hít hít cái mũi, “Huynh tin ta không, ca ơi?”

Phù Lam khẽ cau mày, đoạn nói: “Ta không biết.”

Trong lòng Thích Ẩn có hơi khổ sở, nhưng biết làm sao được, Phù Lam này hoàn toàn khác với Phù Lam của năm trăm năm sau, y bước ra từ Ba Sơn, lưu lạc khắp nơi, từng bị lừa dối và chịu tổn thương. Đứng bên cạnh lò lửa vậy mà cũng có người trói y làm mồi cho thú hoang. Đột nhiên một đứa trẻ ất ơ nào đấy xuất hiện gọi y là ca ca, y chìa tay ra cứu giúp đã tốt lắm rồi. Thích Ẩn gượng cười, nói: “Không sao, ca, huynh tin ta hay không không quan trọng, chỉ cần huynh đồng ý để ta ở bên cạnh huynh là được rồi.”

“Ừ.” Phù Lam cụp mi, ánh mắt an tĩnh, “Thích Ẩn, ngươi rất đặc biệt.”

“Đặc biệt?” Thích Ẩn có hơi sửng sốt.

Phù Lam nhớ lại ban ngày lúc y đang ngồi trên thân kiếm nhìn về phía cậu bé đang cố gắng vùng vẫy bơi về phía mình kia. Trong hồ băng có nhiều người như vậy, nhưng y vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thích Ẩn. Thích Ẩn không biết lúc đó hắn trông chật vật cỡ nào, cô đơn cỡ nào, giống hệt một con chó con sắp chết đuối.

Phù Lam không rõ vì sao Thích Ẩn lại như vậy, vì sao lại dốc hết sức lực bơi về phía y, vì sao trên gương mặt lại đượm vẻ bi thương đến thế. Vì thế nên y mới vươn tay kéo cậu trai này lên khỏi hồ nước. Y cảm nhận được thân thể lạnh lẽo đang run lẩy bẩy trong lòng mình, tựa như một nhành cỏ dại giữa trời sương gió.

Nhưng dù cậu bé ấy sắp chết rồi vẫn cố chấp gọi y là ca ca, tựa như... y là niềm hi vọng duy nhất trong cuộc đời của cậu ấy.

“Ta đến từ Nam Cương, yêu ma ở đó không thích ta, nên đuổi ta đi. Sau đó ta đến nhân gian, mọi người cũng cảm thấy ta rất quái dị.” Phù Lam nhẹ nhàng giải thích, “Chưa bao giờ có người lại dốc hết sức lực chạy về phía ta như vậy, Thích Ẩn, ngươi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.”

Lòng Thích Ẩn chua xót vô ngần, ca ca hắn mang mệnh cô tinh, quanh đi quẩn lại chỉ biết lang thang một mình. Không sao, hắn cũng không có nhà, hai người không có nhà ở bên nhau sẽ thành một gia đình. Thích Ẩn thử duỗi tay sờ lên đỉnh đầu mềm mại ấm áp của y. Phù Lam hơi ngẩn ra, nhưng không từ chối.

“Ngu Lâm Tiên nói lão mời huynh tới giúp đỡ, là thật sao?”

Phù Lam móc túi càn khôn nặng trĩu ra cho hắn xem: “Lão cho ta mười lượng bạc, nói tìm được bí bảo của thần linh sẽ cho ta thêm hai mươi lượng. Trong khoảng thời gian này sẽ lo ăn lo ở, không cần phải tiêu tiền.”

Lão già xảo trá kia lúc trước còn nói với Thích Ẩn là đưa cho Phù Lam nghìn vàng, hóa ra đều là lừa đảo. Khi dễ ca hắn thành thật, lừa ca hắn bán mạng cho lão. Thích Ẩn đỡ trán nói: “Huynh đừng để ý đến lão nữa, ta có tiền, ta nuôi huynh.” Hắn vừa nói vừa moi moi túi của mình, moi một hồi mới phát hiện chính mình cũng không có tiền, chính xác là đã quăng nó đi trước khi nhảy xuống Diệt Độ Phong. Bầu không khí có hơi xấu hổ, Thích Ẩn vội nói: “Không sao, tiểu sư thúc có tiền, Vân Tri nợ y còn chưa trả, lát nữa ta mượn của y là được.”

Phù Lam lấy túi càn khôn, móc ra năm lượng bạc bỏ vào túi của Thích Ẩn, “Chia cho ngươi một nửa.”

Như có một dòng nước ấm được rót vào lồng ngực rồi sưởi ấm cả trái tim. Thích Ẩn cay cay sống mũi, cái đồ ngốc ca hắn này, bản thân mình đã nghèo rớt mồng tơi rồi còn chia cho hắn một nửa. Trong khung cảnh tối như hũ nút, hai người ở chung một chỗ. Quầng sáng của tấm bùa lắng đọng trên gương mặt ca hắn, ánh sáng mờ ảo khiến khuôn mặt ấy thêm phần tuấn tú, tính tình ca hắn trầm tĩnh như vậy đấy, lặng lẽ hệt như một bé gái, quả thực khiến người ta đem lòng yêu mến. Không biết sao, trong ngực Thích Ẩn như thể có một ngọn lửa đang chậm rãi cháy lên.

Hắn liếm môi mấy cái, sau đó nói: “Ca, có chuyện này ta vẫn chưa nói với huynh, tộc của chúng ta có một luật bất thành văn, đó là không thể thành hôn với người bên ngoài. Nhân mạch tộc ta suy yếu, giờ chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta. Ca, không ấy...” Thích Ẩn cười xán lạn, “Huynh gả cho ta đi!”

Túi càn khôn rơi xuống đất, trong lúc nhất thời Phù Lam không phản ứng lại kịp, đứng ngây ra tại chỗ.

Thích Ẩn nhặt túi càn khôn lên, đoạn kéo tay y đặt vào lòng bàn tay mình. Chỉ cần yêu nhau, mấy lời nói dối râu ria này cũng có thể tha thứ được mà. Thích Ẩn nhẹ nhàng nắm lấy tay y, nói: “Đây là tập quán độc nhất vô nhị của tộc ta, ca ca gả cho đệ đệ, đệ đệ cưới ca ca, là đạo lý hiển nhiên đó.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chính thức đoàn tụ sau lần đầu gặp lại, Thích Ẩn bị ca ca hành hung, tủi thân.jpg

Mặt khác, tuy Hắc Tử vẫn luôn cố gắng hướng kịch bản về phía ca ca thụ, nhưng mọi người cứ yên tâm, sẽ không lật kèo đâu. Hê hê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.