Thiên hương (nhất)
Thích Ẩn thong dong bên ngoài cả ngày, mỗi lần tâm tình buồn bực hắn đều đi dạo, nhìn đông sờ tây, rút ngọn cỏ chọc tổ kiến, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Hắn đến Tư Quá Nhai vào lúc mặt trời lặn, đu dây mây leo xuống, Lang Vương đang ngồi dưới sườn núi phơi nắng, tà dương chiếu vào bộ lông trắng như mây của y, nhiễm một tầng sắc cam vàng, giống như gói cả người trong màu ráng đỏ.
Thích Ẩn thả dây mây, tay gối lên đầu đi xuống, dừng lại trên lưng Lang Vương. Da lông tầng tầng lớp lớp mềm mại, giống như nằm trên một cái gối bông, Thích Ẩn thở một hơi dài, nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiểu tử thúi, hôm nay sao rảnh rỗi tới thăm lão tử vậy?” Lang Vương khẽ mở đôi mắt hí, “Có phải tu kiếm không có tiến bộ, tới tìm lão tử kể khổ?”
“Bộ không chọc tới vết sẹo người khác sẽ chết sao?” Thích Ẩn lười nhác nói.
Lang Vương cười hai tiếng, “Sẽ không chết, nhưng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.”
“Ai, hâm mộ ngươi quá lão huynh, gì cũng không cần làm, mỗi ngày nằm ở nơi này phơi nắng.” Thích Ẩn thở dài.
“Hâm mộ cái rắm, lông lão tử sắp mọc cả nấm luôn rồi.” Lang Vương tức giận mà hừ một tiếng, “Ngươi có cái gì mà phải hâm mộ, ngày ngày đả tọa niệm niệm kinh, chẳng lẽ không có nữ nhân không có rượu ngon, trong lòng ngứa ngáy sao?”
“Ta đây cũng không thể ở chỗ này đả tọa niệm kinh cả đời, tương lai một ngày nào đó phải xuất sư xuống núi tự tìm đường sống. Đạo pháp đại thành trở thành nhất phái trưởng lão ta không dám mơ, vậy làm tiểu đạo sĩ dạo phố xuyên hẻm trảm tiểu yêu phục tiểu ma đi, nhưng thuật ngự kiếm ta còn chưa học được.” Thích Ẩn nhìn trời, “Lang huynh, phàm nhân chúng ta khác với yêu quái các ngươi, chúng ta muốn mua nhà cưới vợ, sinh con đẻ cái, nuôi nó ăn uống dạy nó đọc sách cho nó cưới vợ, không giống các ngươi màn trời chiếu đất tùy chỗ nã pháo thả liền chạy nha.”
“Ngươi mới tùy chỗ nã pháo!”
“Ai, tóm lại muốn làm gì cũng cần phải có tiền, nhưng ta toàn thân trên dưới chỉ có vài đồng bạc lẻ. Tương lai nếu là xuất sư xuống núi, một căn phòng thuê cũng không nổi, khó lắm!” Thích Ẩn thở ngắn than dài.
“Phàm nhân các ngươi thật phiền toái, trời đất lớn như vậy, làm gì thế nào cũng phải mua cái lồng sắt tự nhốt mình lại, không chịu tự do tự tại.” Lang Vương lắc đầu.
Thích Ẩn lại buông tiếng thở dài, đi qua ngồi xếp bằng bên cạnh đầu Lang Vương, chân trời quải một vòng lửa đỏ, thiêu hồng nửa bầu trời, khiến rừng cây bên dưới tựa hồ cũng nổi lửa theo. Thích Ẩn khẽ nhấc cằm lên hỏi: “Lang huynh, yêu quái các ngươi tu luyện thế nào? Cũng đả tọa ngộ đạo sao?”
“Đó là trò nhảm của đạo gia các ngươi, tiểu tử.” Lang Vương nói, “Yêu loại tương thực* lấy thân mình lớn mạnh, giết chóc, cắn nuốt mới là cách tu luyện của chúng. Nam Cương yêu tộc hội tụ, phân chia lãnh địa, thường nghe nói một chi yêu tộc bị một chi yêu tộc khác chém giết hầu như không còn, thiêu cháy lãnh địa. Yêu ma cũng tương sát không ngừng, nếu gặp được một yêu ma đi ra từ Cửu Cai, chắc chắn là đã trải qua một trận tử chiến.”
*Tương thực: ăn lẫn nhau.
Thích Ẩn có chút sửng sốt, đột nhiên nhớ tới Ngốc Ca, liền hỏi: “Nhân yêu thì sao? Nhân yêu cũng tu luyện giống các ngươi sao?”
Lang Vương lắc đầu, “Nhân yêu không giống vậy. Đa phần bọn chúng đi đường tà đạo làm đạo sĩ, không ở Nam Cương, các ngươi đả tọa niệm kinh tìm hiểu, bọn chúng hút tinh huyết nhân tu để tu luyện.”
“Nhưng nếu là một nhân yêu sinh ra từ trong đống yêu quái ở Nam Cương thì sao?”
Lang Vương duỗi cái eo lười, “Nhãi con phàm nhân thiên tính nhu nhược, không có lợi trảo không có răng nanh, không có cha mẹ bảo vệ, tỉ lệ sống sót cực kì thấp. Không riêng gì nó, yêu lấy tộc tụ, thủy yêu Gia Lăng, tước tộc Lương Sơn, trùng quật Mân Lâm …… Bọn chúng có lãnh địa, ở tại nhà mình thì không sao, tiểu yêu nếu vô ý xâm phạm lãnh địa khác, cũng là cửu tử nhất sinh.”
Thích Ẩn trầm mặc, Ngốc Ca chưa từng gặp cha mẹ, phỏng chừng là một hài đồng bị vứt bỏ ở núi rừng. Thích Ẩn nhớ lúc trên đường đến Phượng Hoàn Sơn Vân Tri hỏi Ngốc Ca có tộc nhân hay không, ngoại trừ Thích Ẩn, Ngốc Ca bảo chỉ có mèo mập. Hai tên gia hỏa này không có tộc đàn, không có chỗ dựa, là yêu quái lạc đàn sống nương tựa lẫn nhau. Thích Ẩn hỏi: “Nếu không có tộc nhân, không có lãnh địa thì sao?”
Lang Vương mở mắt ra, con ngươi lấp lánh sắc vàng kim như dòng nước chảy xuôi, “Đồ sát sinh linh, từng bước luyện ngục.”
Thích Ẩn về nhà lúc mặt trời lặn, trong phòng không có một bóng người, không thắp đèn, tối om. Mèo đen hẳn là đã đến chỗ Tang Nhược các nàng ăn chực, Tang Nhược Tang Nha mỗi ngày đều nhóm bếp nấu ăn, mèo đen bị các nàng nuôi đến phì ra. Phù Lam cũng không trở về, thế thì lạ thật, gia hỏa này ngoại trừ giúp Thanh Minh sư thúc cày vườn rau thì rất ít khi ra khỏi cửa, hoàng hôn mỗi ngày theo thường lệ đều đốt đèn đọc《 Đạo Đức Kinh 》của sư phụ cho y.
Thích Ẩn thắp đèn, án thư bên cạnh hiên cửa sổ trống trơn, mấy cánh hoa đỗ quyên rơi xuống trên mặt bàn. Qua một chốc mèo đen trở lại, nhảy lên án thư phơi ánh trăng. Thích Ẩn cũng cầm một quyển sách, ngồi ở mép giường học thuộc phù chú, học một nửa thì mệt rã rời, nét bùa nguệch ngoạc đảo quanh trước mắt.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa, phỏng chừng là có người vào, mang theo ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng.
Mèo đen khẽ mở mắt, hỏi: “Tên ngốc, lêu lỏng ở chỗ nào vậy? Sao giờ mới trở về?”
Phù Lam nhẹ nhàng đi vào buồng trong, thấp giọng hỏi: “Tiểu Ẩn ngủ rồi sao?”
Mèo đen nhấc nhấc cằm Thích Ẩn, tấm màn che màu xanh khép hờ, nửa thân mình Thích Ẩn lệch vào trong, trên mặt úp một quyển sách. Phù Lam đi qua cất quyển sách, lại giúp hắn cởi giày, đặt chân lên giường. Mèo đen hỏi: “Ngươi đã đi đâu?”
Phù Lam nói: “Cửa thôn.”
“Sao không về nhà?”
“Hôm nay ta làm Tiểu Ẩn giận, hắn không muốn gặp ta.”
“Cho nên ngươi vẫn luôn ngồi xổm ở cửa thôn, chờ hắn ngủ mới trở về?”
Phù Lam gật đầu.
Mèo đen không biết nói cái gì cho phải, tiểu tử này tức phụ còn chưa cưới, như thế nào đã cào lỗ tai*?
*Cào lỗ tai: tiếng địa phương, ý chỉ người đàn ông sợ vợ. Đàn ông thường bị vợ nhéo lỗ tai sau khi cưới. Đàn ông tai mềm = sợ vợ.
“Còn ngày mai thì tính sao?” Mèo đen hỏi.
“Ta đã đồng ý với Thanh Minh sư thúc, sáng sớm ngày mai đi vườn rau.” Phù Lam nhẹ giọng nói.
Mèo đen thở dài, chui vào ổ của mình, “Tên ngốc, ngươi là hoàng đế không có cốt cách nhất mà lão phu từng gặp qua đấy. Vậy ngươi sáng mai nhẹ nhàng một chút, đừng đánh thức lão phu.”
Phù Lam nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Quay đầu nhìn Thích Ẩn, gương mặt màu lúa mạch ẩn hiện sau màn lụa, lúc ngủ trông ôn hòa hơn rất nhiều. Hắn vẫn giống khi còn bé, lúc ngủ thích nắm chặt nắm tay, đặt ở sườn mặt, bộ dạng rất đáng yêu. Phù Lam giúp hắn đắp chăn, xoay người định rời đi, bỗng nhiên vạt áo bị nắm lấy, quay đầu lại, đối diện đôi mắt đen như mực.
Phù Lam hoảng sợ, sững sờ đứng bên cạnh mép giường, Thích Ẩn chậm rãi ngồi dậy, gãi gãi đầu hỏi: “Ngốc Ca, sao ngươi đối xử với ta tốt như vậy? Hôm nay ta còn giận dỗi với ngươi.”
“Bởi vì ngươi là đệ đệ,” Phù Lam rũ mi ngồi xổm xuống, “Ca ca muốn chiếu cố đệ đệ.”
Đệ đệ sao……
Thích Ẩn không lên tiếng mà nhìn y, hắc y thanh niên ngồi xổm cạnh mép giường, bóng dáng lẻ loi chiếu rọi trên mặt đất. Thực sự Thích Ẩn có một ca ca, tên Diêu Tiểu Sơn. Nhưng từ nhỏ đến lớn, Diêu Tiểu Sơn không phải vênh mặt hất hàm sai khiến thì là kéo hắn đội nồi. Đây là lần đầu hắn nghe được, “Ca ca muốn chiếu cố đệ đệ”.
Ai, thật sự là một tên cứng đầu. Trong lòng Thích Ẩn ê ẩm, đặt tay lên đỉnh đầu y xoa xoa, bàn tay thô ráp, sờ lên mái tóc đen nhánh kêu sàn sạt. Tiểu tử đần độn này, rõ ràng hắn mới là người cần được chiếu cố, đồ ngốc. Phù Lam sửng sốt, ngẩng mặt lên nhìn. Con ngươi to tròn đen láy phủ một tầng sáng nhàn nhạt, giống như ẩn chứa hàng vạn vì sao lấp lánh trong đôi mắt.
Không biết sao, nhìn vào mắt y, bỗng nhiên Thích Ẩn tin ngay sự tình y kể năm đó, dù không có ấn tượng, dù không thể kiểm chứng.
“Tiểu Ẩn,” Phù Lam nhẹ giọng hỏi, “Ngươi còn nguyện ý làm đệ đệ ta không?” Y dừng một chút, dường như sợ Thích Ẩn cự tuyệt, lại bồi thêm một câu, “Không làm tân nương cũng được.”
“Được nha,” Thích Ẩn vươn tay về phía y, cười xán lạn, “Ngày sau nếu ta kéo chân sau ngươi, ngươi không chê ta vô dụng là được.”
Phù Lam ra sức gật gật đầu, nắm lấy tay hắn. Lòng bàn tay ấm áp hòa vào nhau, tựa như một cái ước định.
Mèo đen cuộn tròn trong ổ, hé mắt xem hai con người đang nắm tay nhau, vừa lòng hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại, yên tâm ngáy khò khò.
Sáng sớm hôm sau không có giờ học, Thích Ẩn và Phù Lam sóng vai ngồi xổm dưới mái hiên chậm rãi đánh răng. Không khí trong núi sáng sớm rất lạnh, hít vào một cái lạnh tê người. Thời tiết trong xanh, ngọn núi đen tuyền nâng bóng mặt trời đỏ rực, giống một bức tranh thủy mặc để trên bàn. Thích Ẩn chà chà cành cọ chải răng, nói: “Nha chi* của chúng ta nên đổi rồi, hôm nay xuống núi mua đi.”
*Nha chi: cọ chải răng.
Phù Lam gật gật đầu, đưa cho hắn một mảnh lá bạc hà, Thích Ẩn nhét vào trong miệng nhai. Vân Tri không biết từ đâu chui ra, xin Phù Lam một miếng, cười nói: “Hai ngươi dậy sớm thật.”
“Thức dậy sớm không tốt sao?” Thích Ẩn hỏi hắn, “Mới sáng sớm ngươi tới làm gì?”
“Ta còn tưởng rằng các ngươi buổi tối phải lăn giường, buổi sáng dậy không nổi.” Vân Tri nói, “Tới chỗ này xem người, đợi chút ngươi sẽ biết.”
Cái gì mà lăn giường, Thích Ẩn sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, mắng: “Lăn ông nội ngươi.”
“Hai ngươi không phải đoạn tụ sao? Lúc trước sắp xếp chỗ ở, ta xếp riêng hai ngươi chung một chỗ.” Vân Tri dùng khuỷu tay chọc chọc Phù Lam, “Ngốc sư đệ, ngươi nên cảm tạ ta, hôm nay giúp ta giặt vài bộ đồ, tích công đức.”
Phù Lam gật đầu nói được.
Thích Ẩn kéo Phù Lam qua, “Xéo, tự đi mà giặt.”
“Xích ra một chút, xích ra một chút.” Lưu Bạch bỗng nhiên xuất hiện, chen vào bên cạnh Thích Ẩn.
“Ngươi lại từ đâu ra nữa?”
“Nhà ngươi gần cửa thôn nhất, chút nữa có mỹ cảnh, huynh đệ cùng nhau xem.” Lưu Bạch cười hì hì khoác vai Thích Ẩn.
Cái quái gì vậy? Còn đang nghi hoặc, bên kia núi xuất hiện một bóng người, vóc dáng đơn bạc, lưng đeo một cái sọt tre lớn. Lưu Bạch kích động, nắm chặt cánh tay Thích Ẩn. Người nọ càng lúc càng gần, ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng, trắng như ngó sen, gương mặt này tựa như bút vẽ ra, thanh thanh đạm đạm, lại có một loại tú lệ nói không nên lời, giống như hoa lan mọc ra từ trong nước. Nàng từ từ đến gần, xung quanh thoang thoảng một mùi hương như có như không, không nói rõ được, ẩn giấu trong gió, muốn nói lại thôi.
“Nàng là ai vậy?” Thích Ẩn hỏi.
Không ai trả lời hắn, bởi vì tất cả mọi người không thể rời mắt. Nữ nhân càng lúc càng đi xa, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, trái tim Thích Ẩn vô thức nảy một nhịp, hắn hỏi lại lần nữa: “Cô nương vừa rồi là ai thế?”
“Tiểu Lan Tiên Nhi Trường Nhạc phường, ngày hôm trước đã bắt đầu lên núi hái thuốc, nhất định đi qua nơi này của chúng ta.” Lưu Bạch nháy nháy mắt với hắn, “Thế nào, có phải đặc biệt đẹp hay không, còn có mỹ nhân hương nữa.”
Vân Tri chọc chọc Phù Lam, “Có đẹp hay không, có cảm thấy rung động với nữ nhân không?”
Phù Lam lắc đầu.
Lưu Bạch sợ hãi kêu một tiếng, “Ngốc sư đệ như vậy là không được, cô nương xinh đẹp như vậy mà cũng không lay động được ngươi.”
Thích Ẩn thở dài, nói: “Y đại khái không biết chỗ tốt của cô nương người ta.”
Vân Tri dạy y: “Ngốc sư đệ, nam nhân khác với nữ nhân, thân thể nam nhân cứng rắn, còn có lông chân, nữ nhân lại mềm, nhu hòa như nước. Rõ ràng nhất là bộ ngực, ngực nữ nhân mềm như bông, sờ nam nhân không được vậy đâu.”
Phù Lam sửng sốt trong chốc lát, quay đầu sờ sờ ngực Thích Ẩn, bình luận: “Sờ êm lắm.”
Vân Tri: “……”
Thích Ẩn: “……”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Nha chi (cọ chải răng thời xưa)