“Trong cơn mê mang dường như có ai đang nói chuyện với hắn, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, giữa núi rừng hoang vu vang vọng tiếng thì thầm khe khẽ, tựa hồ xuyên qua ngàn năm vạn năm, từ kẽ hở của thời gian bay vọt tới bên tai hắn. Thời gian hai đầu, trước mặt không bóng dáng, ngoảnh đầu tìm cố nhân, sinh tử hai đầu, mênh mang cùng trời cuối đất.”
Vô Phương (nhất)
Mặt trời đỏ rực chiếu sáng cả một vùng trời, tiếng chuông buổi sớm vang vọng cả nủi rừng, Thanh Thức cầm một quyển kinh thư, bắt đầu tụng kinh. Các sư huynh đệ tỷ muội trong căn nhà tranh nhỏ đều ủ rũ héo úa, một đám nghiêng trái ngã phải. Chẳng trách bọn họ mơ màng buồn ngủ, rõ ràng do kỹ thuật thôi miên của Thanh Thức quá cao siêu. Tụng kinh còn chưa được một nén nhang, toàn bộ người bên dưới đã gục ngã. Chỉ có Vân Tri là ngoại lệ, thương thế của cẩu tặc kia đã ổn, lại bắt đầu tung tăng nhảy nhót, cười hì hì cầm bút lông vẽ chòm râu trên mặt Tang Nha đang ngủ gà ngủ gật.
Bình thường Thích Ẩn không tụng kinh, chán nhất là tụng buổi sáng, hắn cảm thấy lãng phí thời gian, không bằng làm chuyện khác. Hôm qua hắn đọc xong ghi lại nguồn gốc đạo môn 《 Bốn Bể Trung Châu Chí 》, hôm nay thì thực hành vẽ bùa 《 Phù lục đại toàn cho người ngốc》. Hiện tại hắn đã là người có linh lực, tu vi lên được một bậc. Có linh lực là có thể ngự kiếm, có thể lăng không vẽ bùa, hắn tràn đầy niềm tin, biến ra một cái phù hoá hình, nín thở tĩnh khí, tụ lực ở đầu ngón tay.
Ánh sáng yếu ớt toả ra, hắn cố nén hưng phấn trong lòng xuống, hoạ từng nét bút, linh lực giữa không trung tụ lại thành quỹ tích màu xanh nhạt, le lói ánh lên. Lúc đầu linh lực dồi dào, càng về sau càng hao sức. Quỹ tích dần trở nên nhỏ hơn, cánh tay hắn bắt đầu tê dại, kinh mạch giống như dòng suối cạn. Hắn cắn răng kiên trì, kinh mạch bắt đầu đau đớn, từng tấc từng tấc lan đến đầu ngón tay, đến cuối cùng như muốn gãy cả ra.
“Sư huynh thúi! Huynh lại khi dễ muội!”
Tiếng thét chói tai của Tang Nha vang lên, bút pháp Thích Ẩn bỗng nhiên gián đoạn, phù hoá hình vẽ chưa được một nữa, ánh sáng xanh phai dần rồi tiêu tan. Thích Ẩn bụm mặt thở dài một tiếng, nằm bò ra bàn, xoay đầu, thấy Phù Lam đang ngồi ở vách nhà tranh, vẫn như mọi khi, nhìn núi xa xa phát ngốc, sườn mặt trắng nõn mơ màng dưới ánh mặt trời, có một loại ý vị khó tả.
Thích Ẩn chống cằm nhìn Phù Lam đã phát ngốc nửa ngày, chỉnh đốn suy nghĩ đang muốn cố gắng vẽ phù một lần nữa, Thanh Thức gõ mộc kinh đường vang lên. Người bên dưới hé mắt bò dậy, Thanh Thức cười tủm tỉm nói: “Đám khỉ con, hôm nay kỹ năng niệm kinh thôi miên của lão phu thế nào?”
“Rất tốt! Rất tốt!” Mọi người nhất trí gật đầu khen ngợi.
Thanh Thức bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Khỉ con à, không nỗ lực chăm chỉ, kẻ mất mặt là các ngươi thôi. Nói đi đâu xa, cuối năm Vô Phương la thiên luận đạo, ai có linh lực đều có thể tham dự. Mười hai tháng chạp, các ngươi theo Vân Tri ngự kiếm đi Nam đi.”
La thiên luận đạo? Thích Ẩn giật mình ngồi dậy, chuyện này hắn có nghe qua, là việc trọng đại của ba nghìn tiên môn năm năm một lần. Vô Phương làm tông môn đứng đầu, mỗi năm năm khai đàn một lần, chiêu cáo mời tiên môn trưởng lão đệ tử luận đạo thính học. Luận đạo thật ra chính là đánh lôi, là cơ hội tốt cho con cháu tiên môn bộc lộ tài năng nhất cử thành danh, cẩu kiếm tiên Thích Thận Vi kia thành danh lúc la thiên luận đạo mấy chục năm trước. Nghe nói khi ấy hắn đánh từ lúc trời sáng cho đến chập tối, đứng sừng sững trên đài lau kiếm, Quy Muội kiếm trong một đêm dương danh tứ hải.
Sau đó là truyền kinh, Vô Phương Sơn tự xưng là tông môn đứng đầu đạo phái, khai đàn thụ học, mời con cháu tiên môn khắp nơi tề tựu thính học. Mỗi đạo lý do các môn đồ ưu tú bàn luận đều được ghi chép vào một quyển sách, tên là 《 Đạo Uyển Tuỵ Hoa》, cất ở tàng kinh lâu bên trong Vô Phương Tử Cực.
Lúc bé Thích Ẩn mơ tưởng hão huyền, mơ thấy mình đứng lau kiếm trên đài kiêu ngạo nhìn tứ phương, đánh bại đối thủ thiên hạ vô địch, dưới đài viết nên một kiệt tác trường thiên, trong khoảng thời gian ngắn phố lớn ngõ nhỏ tranh nhau truyền đọc đạo pháp đại luận của hắn. Xưa có《 Đạo Đức Kinh 》 của tổ sư gia được tôn sùng là khuôn mẫu, nay có 《 Kỉ Lý Quang Lạp Kinh 》 của Thích Ẩn hắn đứng đầu đạo lý thiên hạ.
Nhưng cũng may Thích Ẩn đã trưởng thành, giấc mộng hão huyền đó sớm đã không còn, không bị mất mặt với tu vi nửa mùa của hắn đã là may lắm rồi. Huống chi Vô Phương Sơn, hắn một chút cũng không muốn đi. Hắn giơ tay lên, nói: “Sư phụ, mọi người đều đi sao?”
Thanh Thức nhìn hắn, ánh mắt mang ý vị thâm trường, “Vi sư cũng không cưỡng cầu, đi hay không do mình.”
“Yên tâm đi sư đệ,” Vân Tri nhảy qua câu lấy vai hắn, “Với trình độ này của ngươi, đánh lôi chơi một chút cũng được. Thính học cũng không khó, nhiệm vụ chỉ cần viết một bài luận tám trăm chữ thôi.”
Thích Ẩn phun một ngụm máu, “Ta nằm mơ cũng không nói mớ được tám trăm chữ nữa.”
“Viết cái đó có bí quyết, đến lúc đó sư huynh dạy ngươi.” Lưu Bạch nháy mắt với hắn, “Đi cùng đi, coi như du sơn ngoạn thủy.”
Các sư huynh đệ đều đi qua khuyên hắn, Thích Ẩn bị phiền đến không còn cách nào, gãi đầu nói: “Để ta nghĩ đã.”
Mọi người tan học, ai cũng đi hết rồi, Phù Lam chậm rì rì thu gom rương đựng sách, Thích Ẩn thở dài một tiếng, áp đầu lên lưng y buồn bực nói: “Ca, có phải ta rất đần không? Nhập môn ba tháng mới có linh lực, ngự kiếm quyết lúc linh lúc không, tính đến giờ chỉ thành công ở mỗi cái lần đánh với Lan Tiên Nhi thôi. Vẽ phù cũng vẽ không được, vẽ được một nửa tay ta con mẹ nó như muốn gãy đôi.”
Phù Lam xoay người lại, sờ sờ đầu chó của hắn tỏ vẻ an ủi.
Thích Ẩn ủ rũ cụp đuôi nói: “Cái thứ này làm sao mới học được đây? Ta thức khuya dậy sớm, vừa luyện kiếm vừa học phù. Bây giờ nha đầu Tang Nha kia cũng có thể ngự xẻng giúp Miêu gia dọn phân, còn ta cái muỗng ngự cũng không nhúc nhích.”
Phù Lam nghĩ nghĩ, nói: “Đi theo ta.”
Thích Ẩn sửng sốt, theo y ra ngoài, nói: “Đi đâu? Ngươi đừng ném ta từ bừa cào xuống nữa nhé.”
Lần này Phù Lam không ẩu, y dẫn hắn đến Tư Quá Nhai. Những ngọn núi đen như mực dưới vòm trời xanh biếc, mặt trời còn chưa xuống núi, ráng chiều phủ xuống khắp núi đồi. Phù Lam đón gió, sợi tóc theo gió tung bay phấp phới. Y nghiêng đầu, nói với Thích Ẩn: “Tiểu Ẩn, nhắm mắt.”
“A?” Thích Ẩn khó hiểu.
Phù Lam lui ra sau Thích Ẩn, hai tay che mắt hắn lại.
“Nghe kỹ ——”
Vô số phi ngư màu xanh nhạt bay ra từ trên người Phù Lam, xuyên qua người Thích Ẩn, tản ra không trung. Thích Ẩn còn đang ngốc, hắn không biết Phù Lam đang làm gì, tay tên này bình thường lành lạnh, linh lực của y dường như suối chảy róc rách, có loại cảm giác thấm vào lòng người. Trong lúc ngẩn ngơ, Thích Ẩn lại ngửi được mùi núi rừng sau cơn mưa trên người y, không tự chủ được lùi về sau một bước, lưng hắn dán vào ngực Phù Lam, Thích Ẩn run run, không dám nhúc nhích.
“Nghe được không?” Phù Lam hỏi hắn.
Gia hỏa này gần hắn quá, âm thanh kề bên tai, lỗ tai Thích Ẩn ngưa ngứa, tâm cũng ngứa ngáy, giống như có cọng lông chim phe phẩy đầu tim. Thích Ẩn đỏ mặt hỏi: “Nghe được cái gì?”
Phù Lam buông tay, ngơ ngác nhìn hắn.
Tiểu ngư xoay quanh bọn họ, hai người mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ, vậy mà Thích Ẩn có thể nhìn ra được chút bất lực trong cái vẻ mặt nhạt nhẽo trời sập cũng không thay đổi này của y.
“Tiểu Ẩn, ngươi không chuyên tâm.” Phù Lam nói.
Thích Ẩn tựa như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, ho khan vài tiếng, nói: “Xin lỗi, lần nữa, lần nữa.”
Thích Ẩn hít sâu, tĩnh tâm niệm quyết, gạt bỏ tạp niệm. Phù Lam che mắt hắn lần nữa, từng con tiểu ngư chu du về phía núi xa. Linh lực của Phù Lam chậm rãi thâm nhập vào hắn, hệt như bọt nước mát lạnh. Hắn nghe thấy tiếng tim Phù Lam đập ở lưng hắn, từng nhịp từng nhịp mà nảy lên. Giữa cơn mê mang, tựa như tim hắn và Phù Lam hợp hai thành một, có thứ gì đó lặng im không chút tiếng động mà thay đổi, Thích Ẩn mở bừng mắt.
Trời cao gần trong gang tấc, những ngọn núi xanh trải dài bên dưới. Bỗng nhiên hắn cảm thấy bản thân mình dường như trong suốt, chim có thể bay qua, gió cũng có thể thổi. Hắn giật mình phát hiện mình biến thành tiểu ngư của Phù Lam, nói cách khác là Phù Lam cho hắn mượn tiểu ngư. Chẳng qua lúc này khác với lần ở nhà ngói, bọn họ đã đạt tới mức dung hoà vào nhau, tất cả phi ngư đều nghe lệnh của hắn, theo hắn bay về phía ngọn núi xa xa.
“Tiểu Ẩn, ngươi nghe được không?” Âm thanh Phù Lam vang ở bên tai, “Phàm nhân các ngươi cho rằng thiên địa im lặng, nhưng kỳ thật thiên địa có tiếng tim đập, có âm thanh. Ngươi nghe ——”
Phù Lam mở thính giác hắn ra.
Chỉ một thoáng, âm thanh của thiên địa vạn vật như thuỷ triều vọt tới, mây đen từ ngàn dặm kéo về mưa mưa gió gió, vô vàng tiếng thông gần trong gang tấc reo vang liên tục. Còn có tiếng tim đập kia, như lũ không dứt, lúc đầu nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, dồn dập như trống trận. Thiên địa hỗn độn, vạn vật sôi sục, không phân biệt được là tiếng tim của ai đang đập, là núi, là sóng, là rừng xanh, hay là đất trời hùng vĩ, tiếng tim đập kia như hàng vạn vó ngựa, mãnh liệt mà kéo đến.
Hắn mê mang giữa gió trời bao la, như một con phù du bé nhỏ. Hắn bị vây quanh bởi tiếng trống ngực mạnh mẽ, tầng tầng lớp lớp ồn ào hỗn loạn, bỗng nhiên mọi thứ im bặt, hắn nghe thấy được tiếng tim yếu ớt của chính mình đang nảy từng nhịp từng nhịp một.
Ngươi nghe được không? Thích Ẩn, đó là âm thanh của thế giới này.
Trong cơn mê mang dường như có ai đang nói chuyện với hắn, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, giữa núi rừng hoang vu vang vọng tiếng thì thầm khe khẽ, tựa hồ xuyên qua ngàn năm vạn năm, từ kẽ hở của thời gian bay vọt tới bên tai hắn. Thời gian hai đầu, trước mặt không bóng dáng, ngoảnh đầu tìm cố nhân, sinh tử hai đầu, mênh mang cùng trời cuối đất.
Thì ra gửi gắm chính mình cho thiên địa, cuối cùng cũng chỉ là phù du mà thôi.
Nhưng mà phù du có tâm, cùng thiên địa tương thông.
Chẳng biết qua bao lâu, du ngư vẫy đuôi bay về, Phù Lam buông tay, Thích Ẩn còn thất thần thần, vẫn chưa hoàn hồn.
“Tiểu Ẩn.” Phù Lam chọc chọc mặt hắn.
“Ca,” Thích Ẩn sực tỉnh, nói, “Ngươi tuyệt thật.”
Phù Lam nói: “Thiên địa có âm thanh, vạn vật có linh, khi ngươi nghe được tâm kiếm, là có thể ngự kiếm.”
“A?” Thích Ẩn sầu não, “Biết đến năm tháng nào.”
Hai người ngồi trên vách núi, vai kề vai nhìn núi phía xa xa. Nghiêng đầu nhìn Phù Lam, đôi mắt người này lẳng lặng, không biết lại đang ngẩn người nghĩ gì. Bỗng nhiên Thích Ẩn nhận ra, có lẽ mỗi khi y ngẩn người như thế, chính là đang lắng nghe nhịp tim của đất trời.
“Ca,” Thích Ẩn dùng khuỷu tay chọc chọc y, “Ngươi thấy ta nên đi Vô Phương Sơn không?”
Phù Lam quay đầu nhìn hắn, “Ngươi muốn đi sao?”
Thích Ẩn cúi đầu đung đưa chân, nói: “Ta cũng không biết, ta rất mâu thuẫn. Nếu đi Vô Phương, chắc chắn sẽ phải đến bái mộ cha ta. Ta không biết bản thân mình có muốn gặp ông ta không nữa, ta không muốn gặp, chết hay sống đều không muốn. Nhưng có đôi khi một giấc tỉnh dậy, hình như có chút nhớ mong……” Thích Ẩn buồn bực mà gãi đầu, “Ai, ta không biết.”
“Lão phu cảm thấy ngươi nên đi.” Mèo đen không biết từ chỗ nào chui ra, ngồi xổm bên cạnh Thích Ẩn.
Thích Ẩn hoảng sợ, nói: “Ngươi ở đâu chui ra thế?”
“Lão phu đi qua đi lại, ngọn núi này lớn quá, lão phu còn có thể đi đâu được?” Mèo đen liếm liếm móng vuốt, nói, “Muốn đi thì đi, chỉ là một cái Vô Phương Sơn thôi mà. Nếu ngươi không đi, cả đời này cứ khắc khoải trong lòng như thế. Sau này chúng ta trở về Nam Cương, muốn đi Vô Phương cũng không dễ vậy đâu.”
Thích Ẩn chau mày, không nói chuyện.
“Đi thăm mộ họ Thích trước, có thể tiểu một bãi trả thù mà.” Mèo đen nói.
Thích Ẩn: “……”
Bỏ đi, nghĩ mà đau cả đầu, dẹp qua một bên. Thích Ẩn ôm cổ Phù Lam, thoải mái ghẹo một câu, “Ca, ngươi thấy ta với ngươi ai tuấn tú hơn?”
“Ngươi.”
“Hắc hắc, mắt nhìn không tồi,” Thích Ẩn vô cùng lòng, lại hỏi: “Ca, nguyên hình của ngươi là như bây giờ đúng không?”
“Ừ.”
“Có phải chỉ cần không chạm vào trái tim ngươi, ngươi gãy tay gãy chân cũng có thể mọc lại không?”
“Ừ.”
“Nếu chặt bỏ tiểu đệ của ngươi, có thể dài ra lại không?”
Phù Lam trầm mặc.
“Có thể không?” Thích Ẩn bám riết không tha.
Phù Lam: “……”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※