“Tiểu Ẩn vui vẻ, ta cũng vui vẻ.”
Tuyết tan (nhị)
“Lừa ta? Lừa ta làm gì?” Thích Ẩn cạn lời. Hắn vô dụng như vậy, bắt hắn làm gì, để hắn bưng trà rót nước đổ bô sao?
“Bé con, ngươi quên chuyện này rồi, ngươi là người có huyết mạch của đại thần, tuy rằng huyết mạch này khiến ngươi có thêm một đống kẻ thù thì không còn tác dụng gì khác.” Mèo đen ôm móng vuốt thở dài, “Nếu đoán không sai, yêu ma tìm kiếm ngươi và A Phù mười ba năm trước chính là vị đại vu kia. Tên ngốc này, trước khi ra khỏi thần mộ ngươi đã điểm phách của Diêu Tiểu Sơn, chắc là thấy được gì rồi đúng không?”
“Ừ,“ Phù Lam nói, “Nhiếp Hồn Linh của Diệp Khô Tàn, Diêu Tiểu Sơn lấy trộm nhân lúc lão không để ý.”
Nhiếp Hồn Linh của Diệp Khô Tàn, Diệp Khô Tàn có liên quan sâu xa với Vu Úc Ly. Tuy rằng giữa ba người này chẳng có quan hệ gì cả, nhưng xét tới huyết mạch đặc thù của Thích Ẩn, Phù Lam đoán rằng yêu ma tìm mẹ con hắn là Vu Úc Ly rất có đạo lý.
Nhưng Thích Ẩn vẫn không hiểu, Bạch Lộc từng nói đại thần không thể để lại giống nòi, không có con nối dõi, huyết mạch này của hắn từ đâu mà có? Cho dù tên Bạch Lộc kia thật sự làm bậy, mấy ngàn năm trước sinh hạ con nối dõi. Con truyền cháu, cháu truyền chắt, chắt truyền chít, qua mấy ngàn năm, chắc cũng phải truyền mấy trăm đời. Huyết mạch này càng truyền càng loãng, tới đời Thích Ẩn có cũng như không. Nhưng nom dáng vẻ của những tội đồ kia, dường như hơi thở của hắn cực kỳ giống với Bạch Lộc, có thể thấy được huyết mạch này thực sự nồng đậm.
Thích Ẩn ôm đầu, nghĩ mãi cũng không ra. Mục đích của Vu Úc Ly cũng khiến người ta khó hiểu, cho đến hiện tại thì sau lưng hết thảy mọi chuyện đều có bóng dáng của hắn. Mười ba năm trước Thích Ẩn và mẹ hắn bị yêu ma truy đuổi, bí pháp Vu La của Diệp Khô Tàn, trận Dẫn Linh ở Vô Phương Sơn, tượng vàng trong thần mộ, còn có thân thế của Phù Lam, tất cả đều có liên quan đến Vu Úc Ly. Nam nhân thần bí này còn giống một vị thần ẩn mình hơn cả Bạch Lộc nữa.
“Còn lão quái ngàn năm kia, thực ra lão phu và tên ngốc có một suy đoán,“ mèo đen nhìn Vân Tri, nói, “Không biết có nên nói hay không.”
Đôi con ngươi xanh lục của mèo đen nhìn chằm chằm Vân Tri, nhìn đến mức khiến hắn ớn lạnh. Vân Tri nói: “Nhìn ta làm gì? Bộ hắn có liên quan gì tới ta à?”
“Nói một cách chính xác là có liên quan đến Phượng Hoàn các ngươi.” Mèo đen đi một vòng xung quanh phòng, chắc chắn không có ai, cửa sổ đã đóng kín rồi mới nói, “Cái tên nhãi ranh nhà ngươi ít nhiều cũng có giao tình vào sinh ra tử với bé con, lão phu và tên ngốc tin tưởng ngươi mới nói với ngươi nhé. Chúng ta cho rằng Phượng Hoàn các ngươi có vấn đề.”
Phượng Hoàn có vấn đề? Thích Ẩn kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thì môn phái này rõ là có vấn đề mà? Chưởng môn vừa mập vừa béo, trưởng lão lưu manh, đệ tử vô sỉ, toàn bộ môn phái đều có vấn đề.
“Các ngươi còn nhớ việc Diệp Khô Tàn chết vì vu trớ không. Lúc ấy, ở chỗ mổ tim yêu có lão phu, tên ngốc, con heo mập chết tiệt kia và Diệp Thanh Minh. Ngoại trừ lão phu và tên ngốc, kẻ phát động vu trớ chỉ có thể là trư yêu và Diệp Thanh Minh. Nhưng hai tên này có lai lịch rõ ràng, đạo hạnh cũng thế, trông không giống như người có thể phát động vu trớ.” Mèo đen chậm rãi nói, “Nhưng chúng ta đã quên một việc, lúc ấy còn có người thứ năm, chính là kẻ xuyên qua gương Hiểu Thế nhìn thấu cả thảy mọi việc, Mạnh Thanh Hòa.”
“Không thể nào.” Vân Tri lắc đầu, “Chưa nói đến chuyện trước đây ngươi từng nói loại vu trớ của Diệp Khô Tàn người thi chú phải hiện diện mới phát động được, xét về lai lịch, Thanh Hòa sư thúc của ta thực sự trong sạch. Ông ấy cũng là người Giang Nam như Hắc Tử, có quê nhà, có quận, ở phủ Thường Châu. Ở nơi đó, Mạnh gia là một hộ giàu có, cha mẹ có tiền, nhưng chẳng may mất sớm, để lại một đứa con không những bị mù mà còn ốm yếu. Thúc thúc của ông ấy không phải là người tốt, chiếm đoạt đồng ruộng của ông ấy, đuổi ông ấy ra khỏi nhà. Kẻ ác đều gặp quả báo, chưa đến một năm sau, cha con tên thúc thúc đó bệnh chết, sản nghiệp lại về tay sư thúc ta. Ông ấy quyên toàn bộ điền trang nhà cửa cho trường học ở nhà thờ tổ tiên, giúp những đứa trẻ lẻ loi hiu quạnh có thể đi học được. Còn ông ấy một thân một mình đến Phượng Hoàn xuất gia.”
“Quả thực như thế, Mạnh gia là một tộc lớn ở phủ Thường Châu, ở nơi đó có rất nhiều người họ Mạnh, mẹ ta là một ví dụ đó thôi?” Thích Ẩn nói, “Một năm bị đuổi ra ngoài đó sư thúc đã đi đâu? Ông ấy chỉ có một mình, lại còn bị mù, đúng là không dễ dàng gì.”
“Nghe nói ông ấy đi khắp nơi làm đại phu, hành nghề y ở khắp Giang Nam. Lúc ấy ngươi mới ra đời, không chừng còn đi ngang qua Ô Giang các ngươi đó. Sư thúc của ta tốt như vậy, quả thực là đốt đèn soi chẳng tìm được đâu. Người thì đẹp, lòng dạ thì tốt. Ông ấy rất thích trẻ con, lúc nào trong túi cũng có kẹo. Chuyện này cũng thôi đi, quan trọng là người ta tinh thông âm luật, học rộng hiểu nhiều, còn là một kẻ si tình. Nhưng thân thể yếu ớt, bị giam ở địa lao mấy ngày đã nằm trên giường dậy không nổi.”
“Vì sao đôi mắt của ông ấy lại mù vậy?” Thích Ẩn hỏi.
“Ta cũng không rõ, nghe nói là một chuyện rất đau lòng, ta cũng không dám hỏi.” Vân Tri nói.
Xem ra đúng là không phải hắn thật. Người ta lớn lên ở phủ Thường Châu, tượng vàng của Vu Úc Ly cao như vậy, vóc dáng cũng ngang ngang Thích Ẩn, không thể nào là một đứa trẻ được. Thích Ẩn quay đầu nhìn mèo đen, nó cũng lâm vào trầm tư. Manh mối lại bị đứt, Vu Úc Ly đúng là hệt như một quỷ hồn không nắm bắt được.
Phù Lam bên kia trông rất mệt mỏi, tựa hờ vào gối nhắm mắt lại. Vân Tri định nói gì đó, nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt của y thì không mở miệng nữa. Đương lúc trong phòng im lặng, cửa bị gõ 'cộc cộc' hai tiếng, sau đó hé mở, Phương Tân Tiêu ló đầu vào nói: “Vân Ẩn sư huynh, hội thẩm chưởng môn Nguyên Tịch ở bí điện, gọi chúng ta qua đó.”
Cánh cửa mở ra, Chiêu Nhiễm cũng đứng bên ngoài, nho nhã lễ độ vái chào. Quầng mắt của hắn thâm đen, có lẽ là vì Chiêu Minh gặp nạn. Lén nhìn sang, Phù Lam cũng đã tỉnh, hắn chắp tay nói: “Vừa khéo Vân Lam sư thúc cũng tỉnh, vậy thì cùng đi đi.”
Thích Ẩn nhíu mày nói: “Ca ta mới vừa tỉnh, còn phải nghỉ ngơi.”
Chiêu Nhiễm cũng không nhiều lời, chỉ khăng khăng muốn thỉnh Phù Lam qua đó.
Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Thích Ẩn nhận ra được thằng nhóc này chắc chắn có việc. Nhưng người ta không chịu nói, Thích Ẩn cũng không muốn ép hỏi. Đảo mắt nhìn Phù Lam, y đã ngồi dậy mặc quần áo. Thích Ẩn ngồi xổm xuống giúp y mang vớ. Hắn vuốt ve mắt cá chân trắng trẻo trong lòng bàn tay mình, tựa như một viên ngọc ấm áp được mài dũa cẩn thận. Tâm trạng Thích Ẩn thất thường, hết cách rồi, ai bảo ca hắn đẹp như vậy, mặt đẹp, tay đẹp, ngay cả chân cũng đẹp, khiến cho người người yêu thích.
Thương thế của y còn chưa bình phục hẳn, không tiện đi lại, nên Thích Ẩn cõng y. Phù Lam dựa vào đầu vai hắn, hơi thở ấm áp của y phả bên tai khiến cho Thích Ẩn cảm thấy an tâm. Ra khỏi cửa, vừa lúc trời quang mây tạnh. Trời đông giá rét lạnh lẽo thấu xương đã qua, sắp vào đầu xuân, những bông hoa dại như những vì sao ló ra ở ven đường, lắc lư theo gió. Băng tuyết tan rã, phiến đá xanh sóng sánh phản chiếu rõ bóng người. Hắn khẽ nghiêng đầu, chạm vào đầu Phù Lam. Bọn họ giống hai chú ốc sên nho nhỏ, thò đầu qua chạm râu vào nhau.
Hắn thì thầm với Phù Lam, “Ca, trời nắng đẹp, chiều ta cõng huynh đi tản bộ nhé.”
Phù Lam nhắm mắt khẽ 'ừ' một tiếng, nghe thấy âm thanh của y, Thích Ẩn dần dần tin rằng Phù Lam sắp khỏi rồi, mọi thứ ổn rồi. Chỉ cần ca hắn ở đây, những tháng ngày tốt đẹp vẫn đang chờ bọn họ phía trước. Lòng Thích Ẩn tràn đầy cảm kích và may mắn nói không nên lời, hốc mắt nóng lên, nước mắt chực tuôn rơi.
Hai mắt Thích Ẩn đẫm lệ, hắn cười nói: “Ca, huynh không biết đâu, lúc cõng huynh thế này, trong lòng ta vui vẻ biết bao nhiêu.”
Hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phù Lam: “Tiểu Ẩn vui vẻ, ta cũng vui vẻ.”
Đường không xa lắm, thoáng cái đã tới bí điện. Vẫn là cung điện tối đen như mực trong trí nhớ kia, chính giữa là ánh sáng từ mái vòm đổ xuống, Nguyên Tịch vận một thân y phục trắng, nâng tay áo ngồi quỳ dưới ánh sáng. Tội ác của hắn bị vạch trần khắp tứ phương, không ai không biết hắn giết người đổi tim, ước muốn xằng bậy con đường trường sinh bất lão. Thích Nguyên Vi bị hắn làm hại, kiếm tiên một thế hệ cứ thế biến thành yêu quái rồi chết đi. Nhưng hắn ngồi ngay ngắn ở bên dưới, hai mắt rũ xuống, mang vẻ dửng dưng nói không nên lời, tựa như một con hạc trắng thong dong chịu chết.
Thích Ẩn vào điện, dường như nam nhân kia có cảm ứng, hắn nhấc mắt lên, ánh mắt xuyên qua bóng tối rồi dừng lại trên người Thích Ẩn.
“Ngươi đã đến rồi,.” Nguyên Tịch nở một nụ cười nhàn nhạt, chòm râu trên môi khẽ rung, “Ta nên nhận ra ngươi từ sớm mới phải, đôi mắt của ngươi rất giống Nguyên Vi. Đáng tiếc, ngươi và phụ thân ngươi đều lầm đường lạc lối.”
Thích Ẩn không đáp lại hắn, cong lưng thả Phù Lam xuống.
Chưởng môn tiên sơn tứ phương ngồi ở bậc thềm phía bắc, Thích Ẩn tinh mắt, vừa liếc một cái đã thấy lão béo Thanh Thức kia. Chúng đạo nhân áo trắng tiên khí ngời ngời, còn ông ôm một cái bụng bầu, khuôn mặt béo ục ịch, bộ dạng tai to mặt lớn thực sự rất chướng mắt, cho đến bây giờ Thích Ẩn vẫn không thể nào tưởng tượng ra dáng vẻ tuấn tú không trọc không béo trước kia của ông ra sao nữa.
Kẻ đội mũ cao đeo thắt lưng rộng* bên cạnh ông là chưởng môn Bạch Minh Quân của Chung Cổ Sơn, nghe Vân Tri nói hắn thu đồ đệ phải xem giới tính trước, nữ nhận nam bỏ, sau đó là xem mặt, đẹp nhận xấu bỏ. Đến Chung Cổ Sơn như bước vào một vườn hoa lớn vậy, đệ tử người nào người nấy đều rất xinh đẹp. Áo bào màu xanh, dung nhan như hoa là nữ chưởng môn Côn Luân Sơn Nhiếp Trọng Hoa, Vân Tri nói hồi Thanh Thức còn chưa trọc chưa béo bà rất hay đến Phượng Hoàn Sơn gõ cửa, còn cho kẹo hắn ăn nữa. Sau đó Thanh Thức vái cảm tạ ban phúc, bà không còn đến nữa.
*Đội mũ cao đeo thắt lưng rộng (高冠博带): mô tả trang phục của một học giả.
Trước kia vị trí chính giữa là của giới luật trưởng lão, bây giờ ông chấp quyền chưởng môn Vô Phương, ông tên Nguyên Khổ, họ gốc là “Ôn”, bởi vì hay gắt gỏng, đệ tử Phượng Hoàn Sơn lén gọi ông là Ôn Diêm Vương. Ông già đó có mái tóc bạc trắng và chòm râu trông rất tùy tiện, giống như mấy cây thương chỉa ra bốn phía, thoạt nhìn hệt như một con sư tử oai hùng đang tức giận vậy.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Ôn Nguyên Khổ bắt đầu thẩm vấn. Phía trên bậc thềm, ông lão kia giận bung râu, “Nguyên Tịch, ngươi giết hại Nguyên Vi, khiến y biến thành yêu quái, bao nhiêu đồng đạo tiên môn bỏ mạng trong tay ngươi! Băng Hải Thiên Uyên cho đến giờ vẫn còn yêu quỷ lượn lờ. Nếu mạng của Vân Ẩn sư điệt không lớn, thoát khỏi miệng hùm, chỉ e cũng sẽ bị ngươi giết hại. Chứng cứ xác thực, ngươi có nhận tội không?”
Nguyên Tịch nở nụ cười hờ hững, “Đạo pháp nhân gian suy đồi, đang lâm vào hiểm nguy. Yêu ma mạnh mẽ, trường thọ nhờ quả tim, nếu không moi tim cho con người, sao có thể chấn hưng đạo pháp nhân gian chúng ta?” Khuôn mặt hắn đượm bi thương, “'Người có tư tưởng rộng mới có thể nhìn thấu thế gian; người có tầm nhìn độc đáo mới có thể ngạo nghễ với chúng nhân'*. Ngươi là hạng tầm thường, sao có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta? Thôi, sức của một người khó mà kéo nghiêng được một tòa nhà lớn. Ngươi cộng thêm tội cho ta, ta nhận. Nhưng có một chuyện ta phải nói rõ.”
*Câu của Nguyên Tịch gốc từ Công Tôn Ưởng (trích trong 《 Sử ký thương quân liệt truyện 》)
“Ngươi còn muốn nói cái gì nữa?” Ôn Nguyên Khổ hỏi.
“Nguyên Khổ sư huynh, xưa nay ngươi căm ghét yêu quái, ngay bây giờ có một yêu ma đang ngồi trên bậc cao kia, vậy mà ngươi dung túng cho y bình yên vô sự, làm xằng làm bậy sao?”
Thích Ẩn lộp bộp trong lòng, hắn nắm lấy tay Phù Lam. Phù Lam không bày ra vẻ mặt gì, y cụp mắt, bộ dạng rất mệt mỏi. Thương thế của y còn chưa hồi phục, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, vậy mà lại bị kéo đến đây nghe kẻ khác khua môi múa mép.
“Ca, mệt không?” Thích Ẩn đau lòng sờ sờ mặt y, “Có muốn tựa vào người ta một lát không?”
Phù Lam gật đầu mấy cái, sau đó nhắm mắt lại tựa vào vai hắn.
“Ý ngươi là gì? Nơi đây đều là trưởng lão đệ tử tiên môn, lấy đâu ra yêu ma?”
Nguyên Tịch đanh mặt gằn từng chữ: “Phượng Hoàn Vân Lam, đó là cộng chủ yêu ma, Phù Lam!”
Bốn tòa vang lên tiếng nghị luận sôi nổi, Ôn Nguyên Khổ vỗ bàn đứng dậy, “Hồ ngôn loạn ngữ! Con trư yêu kia đã biến mất không thấy tăm hơi, lúc trước ta đã bảo ngươi rồi, nếu bắt được nó phải lập tức xử tử. Bụng dạ ngươi khó lường, muốn moi tim nó ra mới khiến nó có cơ hội chạy thoát. Giờ ngươi lại vu khống cho một đệ tử mới nhập môn, không sợ đồng đạo tiên môn cười rụng răng à? Thôi, sư đệ à, chớ có nhiều lời vô ích nữa. Thể diện Vô Phương ta đã mất sạch rồi, ngươi mà lỡ mồm nữa thì ta chẳng còn mặt mũi nào gặp đồng đạo chư phương mất!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dưới tòa vang lên tiếng xì xầm, “Chưởng môn Nguyên Tịch này bị điên rồi à? Ngay cả chuyện moi tim người hắn cũng làm được, nhất định là tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Nguyên Tịch lắc đầu cười nói: “Đám người các ngươi ấy, tư chất bình thường thì thôi đi, ngay cả đầu óc cũng ngu hết chỗ nói. Thỉnh cầu chư vị ngẫm lại lời nói của Phượng Hoàn Diệp Thanh Minh, ma long dưới Băng Hải là do trư yêu giết chết. Ma long là đại ma Cửu Cai, đạo hạnh cao thâm biết bao nhiêu. Trư yêu giết nó được, vậy sao có thể để Thích Linh Xu bắt sống? Cho dù Linh Xu có tài giỏi cỡ nào thì cũng không đến mức đó được! Vân Lam này không rõ lai lịch, theo như Chiêu Nhiễm báo cáo lại, lúc nó gặp người này ở Ngô Đường, y rõ ràng là một nhân yêu! Mấy ngày trước, đệ tử ta phái đi làm việc báo cáo lại, người này rơi xuống Huyền Không Giai rồi chẳng rõ tung tích. Diệp Thanh Minh lẻn vào Thiên Uyên thả trư yêu ra, lúc giằng co với ta và Diệp Khô Tàn, có một nhân sĩ không rõ danh tính đã làm nổ mắt trận của Thiên Uyên. Giờ ngẫm lại, chắc chắn là người này.”
Lời này của hắn rất có lý, bốn tòa nghị luận sôi nổi. Thanh Thức than một tiếng, nói: “Nguyên Tịch sư huynh, ta biết xưa nay ngươi chướng mắt Phượng Hoàn Sơn chúng ta. Lần này nếu không có sư đệ ta lỡ vào Băng Hải Thiên Uyên thì cũng không phát hiện ra thủ đoạn của ngươi. Nếu ngươi tức giận thì cứ nhằm vào đám lão bất tử chúng ta là được rồi, cần gì phải mưu hại một đứa trẻ?” Lúc ông nói bày ra vẻ mặt đau khổ, “Chư vị có điều không biết, Vân Lam Vân Ẩn từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Lúc Ô Giang vào trời đông giá rét, Lam Nhi đã tranh miếng thịt với con chó trông nhà của địa chủ để đút cho đệ đệ bị đói của y, sau đó bị mấy kẻ hung ác đánh cho bầm dập, đầu bị tổn thương, cuối cùng trở thành một tên ngốc. Y ở Vô Phương nhiều ngày như thế, tâm trí thế nào, trong lòng mọi người đều rõ như ban ngày. Thử hỏi một đứa trẻ thiện lương đáng thương, trong lòng chỉ có mỗi đệ đệ, sao có thể là cộng chủ yêu ma được chứ?”
Không cần biết chân tướng ra sao, bán thảm trước cái đã. Chiêu này lần nào cũng đúng, xưa giờ luôn là kẻ yếu nhận được sự đồng tình của mọi người. Quả nhiên, Thanh Thức vừa dứt lời, người khắp bốn tòa rơi nước mắt lã chã. Kẻ tu đạo đa phần xuất thân khổ cực bơ vơ, mọi người cực kì đồng cảm với những người có hoàn cảnh giống mình. Phía trên bậc thềm, Nhiếp Trọng Hoa và Bạch Minh Quân đều che mặt thở dài. Dù sao cũng không có ai biết lai lịch của Phù Lam, bọn họ một mực cho rằng Nguyên Tịch ngậm máu phun người, lại ụp thêm cho hắn một cái nồi ỷ thế hiếp người. Không bàn chân tướng như thế nào, trước tiên trong lòng mọi người đã phủ định lời nói không đáng tin này của hắn.
Chiêu này đúng là nham hiểm, Thích Ẩn âm thầm tặc lưỡi, Phượng Hoàn bọn họ không hổ là môn phái 'Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ'.
Thanh Thức khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, vẻ mặt bị ức hiếp vô cùng đáng thương, “Cũng bởi vì tâm trí không trọn vẹn, lời nói và việc làm của y không giống người thường, hay bị người ta cho rằng là nhân yêu quái vật, chẳng có ai bằng lòng gả cho y, nên đứa nhỏ này mới xuất gia tu đạo, cô độc sống hết quãng đời còn lại. Gì mà nhân yêu, các ngươi nhìn đứa bé số khổ này đi, trên người y có tí yêu khí nào không?”
Ôn Nguyên Khổ vung tay lên, huỷ bỏ cấm chế thần thức. Trưởng lão tiên sơn phóng thần thức ra, quét qua gương mặt đang cúi xuống của đứa trẻ này, quả thực không có yêu khí nào cả. Lần này ngay cả Nguyên Tịch cũng cau mày.
Lòng Thích Ẩn dần dần yên tâm hơn, lão khốn nạn Nguyên Tịch kia có nằm mơ cũng không ngờ rằng ca hắn không phải yêu không phải ma, cũng chẳng phải con người.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên Phù Lam lên tiếng, “Không phải như thế.”
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, nhao nhao quay đầu lại. Thích Ẩn còn tưởng rằng tên ngốc này ngủ rồi, quay mặt sang nhìn thử, không biết y mở mắt từ khi nào, đôi đồng tử to tròn đen lay láy kia trông như một tấm kính cổ trong suốt.
Nguyên Tịch mỉm cười, nói: “Các hạ hiểu rõ thời thế, muốn thú nhận thân phận sao?”
Vẻ mặt của Phù Lam vô cùng trịnh trọng, y nói: “Tiểu Ẩn nguyện ý gả cho ta mà, nên Tiểu Ẩn là tân nương của ta.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ngốc Lam: Để cả thế giới biết đệ đệ là tân nương của ta.
Giải thích bốn tòa cho mọi người dễ hiểu: ở Vô Phương, chưởng môn có địa vị cao nhất, dưới là bốn tòa trưởng lão gồm đan dược trưởng lão, giới luật trưởng lão, chú pháp trưởng lão, (còn một người nữa không nhớ chức danh). Bên trong bí điện, ngồi chính giữa chỗ có ánh sáng chiếu xuống là tội phạm, bóng tối xung quanh là bốn bậc thang chạy dài lên cao, bốn vị trưởng lão sẽ thủ ở bốn bậc thang đó, các đệ tử dưới bốn tòa trưởng lão sẽ ngồi cùng với trưởng lão của mình. Còn lại là các trưởng lão, chưởng môn và đệ tử tiên môn khác tham gia thẩm án.