Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 33: Chương 33: Bảo bối




Khó khăn mãi mới gắp hết tất cả mảnh vỡ ra được, Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới bôi thuốc lên sau đó băng bó lại cho anh, xong xuôi thì cũng đã gần tám giờ tối.

“Xong rồi.”

Cả quá trình không ít nhiều cũng đau đớn vậy mà lông mày Tiêu Thế Tu nhếch cũng chẳng buồn nhếch, vẻ mặt bình thản vô cùng.

“ục…ục…”

Một tiếng động bỗng nhiên vang lên phá tan sự yên ắng, Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt quay đi, cả ngày hôm nay cô chẳng ăn gì rồi, cái bụng cũng đến lúc biểu tình.

“Đi thôi.”

Tiêu Thế Tu đứng lên, lạnh nhạt nói.

“Đi đâu?”

“Còn đi đâu nữa? Cô không muốn ăn cơm sao?”

“Có…” Lâm Sơ Nguyệt luống cuống đứng dậy đi theo anh, ra đến cửa bỗng nhiên anh đứng khựng lại làm cho cô đâm sầm vào lưng anh, chóp mũi đau đến nỗi chảy nước mắt.

“Ui…” Cô đưa tay xoa xoa mũi, đang định hỏi anh vì sao đang đi bỗng nhiên đứng lại thì hai gò má đã cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của anh.

“Có sao không?” Tiêu Thế Tu nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên bằng hai tay, ánh mắt dấy lên lo lắng, thoáng chốc Lâm Sơ Nguyệt lúng túng khẽ đẩy anh ra:

“Không sao…”

“Cẩn thận chút chứ?”

Anh dặn dò.

Lâm Sơ Nguyệt chỉ biết gật đầu, thái độ lo lắng lúc nãy của anh lạ quá? Không giống Tiêu Thế Tu chút nào…

Khi anh giận dữ và khi anh lo lắng cho cô, đâu mới là bản chất thật sự của người đàn ông này?

Lâm Sơ Nguyệt theo anh xuống lầu, Ngô quản gia đã dọn cơm lên trên bàn, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng cô như quên hết tất cả mọi chuyện, chuyên tâm ăn cơm, bỏ mặc ánh mắt chăm chú của người nào đó.

Ngô quản gia đứng một bên với vẻ mặt khó xử, mấy lần ông ta thấy Lâm Sơ Nguyệt dùng đũa của mình gắp đồ ăn trong đĩa, ông ta định mở miệng nhưng lại thôi, ai cũng biết Tiêu Thế Tu có tính sạch sẽ, vậy nên chẳng bao giờ anh chịu được việc đồ ăn bị người khác chung đụng, vậy nên mỗi đĩa thức ăn đều có một cái muỗng riêng, nhưng Lâm Sơ Nguyệt không biết, cô vô tư thản nhiên gắp đồ ăn vào bát của mình.

Kì lạ là Tiêu Thế Tu cũng không hề cảm thấy khó chịu như Ngô quản gia lo sợ, thậm chí anh còn chủ động gắp thức ăn cho cô, Lâm Sơ Nguyệt bối rối không biết là anh có ý gì đây.

Đột nhiên tốt bụng như vậy hay là anh bỏ độc vào trong đĩa thức ăn này rồi?

Lâm Sơ Nguyệt lười chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, có độc thì cô vẫn cứ ăn thôi, cô đã đói tới mức sắp ngất rồi, chỉ trong khoảng thời gian Tiêu Thế Tu nhấp một ngụm nước mà cô đã khoắng một phát hết một nửa bàn ăn. Ăn uống no nê, lúc này anh mới lên tiếng:

“Điện thoại của cô đâu?”

“Làm gì?” Lâm Sơ Nguyệt liền cảnh giác.

“Cứ đưa đây.”

Không phải là anh muốn tịch thu điện thoại rồi nhốt cô trong nhà đấy chứ? Lâm Sơ Nguyệt thầm nghĩ.

Cô không muốn đưa, tức thì bị anh cưỡng chế lấy đi điện thoại trong túi.

Tiêu Thế Tu ấn một dãy số, đó là số điện thoại của anh, sau đó đưa trả lại cho cô, Lâm Sơ Nguyệt không hiểu, ngước lên hỏi:

“Anh làm gì vậy?”

“Số điện thoại của tôi, tôi đã lưu vào rồi, cũng đã lưu số của cô vào đây rồi.”

“Lão công?” Lâm Sơ Nguyệt nhìn tên trong danh bạ, miệng méo xệch đi.

Người đàn ông này không những mắc bệnh mà còn tự luyến nữa ư?

Tiêu Thế Tu cười cười, giơ điện thoại của mình lên cho cô xem, bên trong lưu hai chữ “bảo bối.”

Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, suýt chút nữa sặc nước.

“Bảo bối sao? Tiêu Thế Tu, anh có bị làm sao không?”

“Sao vậy? Tôi thấy bây giờ đang thịnh hành gọi nhau như vậy mà.”

Thịnh hành?

Thịnh hành cái đầu anh ấy!

Lâm Sơ Nguyệt thực sự muốn sờ trán của anh xem anh có bị sốt không?

Cô đứng dậy, nói:

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi lên phòng đây.”

Tiêu Thế Tu không ngăn cản, anh nhìn theo bóng dáng cô lên lầu hướng về phòng đọc sách chứ không phải là phòng của hai người, khóe miệng anh bỗng chốc khẽ nhếch lên thành một đường cong…

Phòng đọc sách này rất lớn, lúc nãy Lâm Sơ Nguyệt không để ý, bây giờ cô mới thấy trên giá có rất nhiều sách về y học.

Gía sách rất cao, cần phải trèo lên ghế mới lấy được, Lâm Sơ Nguyệt kê một cái ghế rồi trèo lên, cô với tay muốn lấy một cuốn sách, đáng tiếc là với mãi không tới.

Bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau đột nhiên vươn ra đoạt mất cuốn sách đó, đồng thời cũng dọa cho Lâm Sơ Nguyệt sợ hãi một phen, hoảng loạn trượt chân ngã khỏi ghế.

Cứ tưởng mình sẽ ôm đất rồi nhưng lại rơi xuống một nơi cứng cứng còn ấm ấm…?

“Cô sờ đủ chưa?”

Tiêu Thế Tu thấy cô cứ sờ ngực mình, bèn không nhịn được mà lên tiếng.

Lâm Sơ Nguyệt lập tức đứng bật dậy, thì ra thứ ban nãy mà cô sờ là ngực anh hay sao? Mất mặt quá!

Tiêu Thế Tu cầm cuốn sách trên tay không để ý tới gương mặt đỏ lừ của cô.

“Anh vào đây từ bao giờ vậy?”

“Không phải là cô nên cảm ơn rôi trước sao?”

Lâm Sơ Nguyệt bĩu bĩu môi, vậy còn lúc nãy khi cô băng bó cho anh anh cũng đâu có cảm ơn? Biết bụng dạ người đàn ông này hẹp hòi nên cô cũng không chấp nhặt gì…

“Cảm ơn anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.