Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 44: Chương 44: Bị bắt




“Cái gì? Mày nói gì cơ hả Lâm Sơ Nguyệt?” Lâm Phỉ Thúy tức tối nghiến răng ken két, khóe mắt vằn đỏ cả lên.

Lâm Sơ Nguyệt mở nước rửa tay, thờ ơ liếc cũng không thèm liếc qua cô ta.

Lâm Phỉ Thúy nghiến răng nói:

“Lâm Sơ Nguyệt, chị vừa gả được vào nhà họ Tiêu đã lên mặt rồi nhỉ? Đúng là đồ đàn bà không từ mọi thủ đoạn gì, vậy mà bề ngoài lại tỏ ra là mình thanh cao lắm.”

“Cảm ơn vì đã khen.” Cô rửa tay xong, bình thản lấy khăn giấy lau tay, thái độ hờ hững đó khiến cho Lâm Phỉ Thúy tức anh ách.

Lâm Phỉ Thúy cười khẩy:

“Lâm Sơ Nguyệt à, chị đừng tưởng lần trước chị thoát được thì mừng vội. Chị có biết là chị đã gây sự với ai không? Đó là con trai của ngài thị trưởng, Khổng Tề Văn đấy, còn nữa nếu như người chồng tàn phế của chị biết chuyện trước đây chị từng làm gái phục vụ ở quán bar thì sao nhỉ? Liệu Tiêu gia có chấp nhận một người con gái từng làm nhân viên quán bar hay không?”

Cô ta hả hê nói, nghĩ rằng lần này thể nào Lâm Sơ Nguyệt cũng tức điên lên, nào ngờ cô chỉ cong môi cười:

“Nếu cô muốn thì cứ nói đi. Lâm Phỉ Thúy, tôi không ngại tống cô vào tù vì tội bôi nhọ danh dự của người khác và xâm phạm quyền riêng tư cá nhân đâu!”

“Ha! Đúng là nực cười! Một con nhỏ nhà quê như mày cũng bày đặt kiện tao sao?”

“Vậy thì cô cứ thử xem tôi có dám không?”

Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên áp sát cô ta, đôi mắt ánh lên tia nhìn sắc bén lạnh lùng, Lâm Phỉ Thúy vô thức lùi lại, run lên một cái.

Từ lúc nào mà Lâm Sơ Nguyệt lại đáng sợ như thế?

Cô biết rằng Lâm Phỉ Thúy chỉ giỏi nói mồm nên cũng không chấp, gan cô ta nhát như thỏ đế, Lâm Sơ Nguyệt tươi cười quay đi, tuy nhiên vừa mới xoay người thì miệng bỗng nhiên bị bịt chặt, cô định phản kháng thì đầu óc dâng lên từng đợt choáng váng, trước mắt chợt tối sầm lại, Lâm Sơ Nguyệt mềm nhũn ngã xuống thì lập tức được Khổng Tề Văn đỡ lấy.

Lâm Phỉ Thúy cười khẩy, còn Khổng Tề Văn ôm được người đẹp trong lòng, hắn ta rạo rực hết cả lên…

“Lâm Sơ Nguyệt, có trách thì chỉ trách chị dám quyến rũ Mạc Bắc thôi! Có chị thì không có tôi!”

Cô ta bỏ mặc Lâm Sơ Nguyệt bị Khổng Tề Văn bắt đi, đợi cho chiếc xe ô tô của hắn ta đi khuất thì quay trở vào trong nhà như không có chuyện gì xảy ra.

Tại phòng ăn, Tiêu Thế Tu mãi không thấy cô quay lại, đột nhiên sốt ruột, anh nói với lão thái thái:

“Cháu xin phép ra ngoài một lát xem Sơ Nguyệt thế nào.”

“Ừm, sao con bé đi lâu vậy vẫn chưa về nhỉ?”

Tiêu Thế Tu theo sự chỉ dẫn của người giúp việc mà tới nhà vệ sinh, anh đứng bên ngoài gọi vọng vào:

“Sơ Nguyệt!”

Đáp lại anh chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.

“Sơ Nguyệt!”

Tiêu Thế Tu gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn không có tiếng người trả lời.

Anh không bận tâm đây là nhà vệ sinh nữ mà đi thẳng vào bên trong, Tiêu Thế Tu đẩy tất cả cánh cửa ra nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Lâm Sơ Nguyệt đâu cả.

Trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành, anh quay trở lại phòng ăn muốn nhờ Lâm Chấn Xuyên cho xem camera ở khu vực gần đó, ông ta vô cùng bất ngờ đáp:

“Chuyện này…hôm qua camera đột nhiên bị hỏng, vẫn chưa sửa được.”

Đúng lúc này, Lâm Phỉ Thúy tức tốc chạy vào, hốt hoảng nói:

“Cha! Dây chuyền kim cương của con bị mất rồi!”

“Cái gì? Sao lại mất được?”

“Con cũng không biết nữa, con cất nó ở trong phòng, bây giờ thì không thấy nữa…” Lâm Phỉ Thúy khóc rưng rức, dây chuyền đó là do Mạc Bắc tặng cho cô ta, giá trị tất nhiên không nhỏ, hơn nữa còn mất đúng lúc Lâm Sơ Nguyệt biến mất.

“Cháu đã tìm kĩ lại chưa?” Lão thái thái hỏi.

Cô ta gật mạnh đầu:

“Cháu tìm kĩ lắm rồi, có lẽ nào là do chị Sơ Nguyệt? Chẳng phải lúc trước chị ấy cũng thường hay ăn cắp sao?”

“Câm mồm! Cô đừng có ăn nói hàm hồ!”

Tiêu Thế Tu quát một cái, cô ta sợ tới nỗi miệng lưỡi cứng đờ, ánh mắt của anh rất đáng sợ giống như chỉ cần cô ta nói thêm thì anh sẽ không để cho cô ta yên ổn.

Lão thái thái lần đầu thấy anh tức giận đến như vậy, Lâm Phỉ Thúy nấp sau lưng Lâm Chấn Xuyên khóc lóc thảm thiết:

“Cha…dây chuyền đó là Mạc Bắc tặng cho con, nó rất quý giá, cha phải giúp con tìm lại nó!”

Tiêu Thế Tu không nghe nổi nữa, anh ấn nút xe lăn đi ra ngoài, Lâm Phỉ Thúy cố tình nói với theo:

“Nhất định là Lâm Sơ Nguyệt đã lấy nó! Chị ta vì tiền cái gì mà không dám làm chứ! Ngay cả gái phục vụ quán bar cũng đã làm rồi mà!”

“Phỉ Thúy!”

Lâm Chấn Xuyên lớn tiếng quát cô ta, cô ta mới ngậm miệng lại, lão thái thái không thể tin nổi, loạng choạng đứng không vững.

Lâm Phỉ Thúy đạt được mục đích của mình thì rất hả hê, còn trong đầu Tiêu Thế Tu bây giờ chỉ nghĩ đến sự an nguy của Lâm Sơ Nguyệt, bảo bối…em nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.